Edit: Thỏ
Trần Thiên lảo đảo đi vào bờ cát, trên người đều là mồ hôi và bụi bẩn. Cát và vết thương trộn lẫn vào nhau khiến bộ dạng Trần Thiên chật vật vô cùng. Đường xuống núi thật sự khó khăn, đôi chân của y không thể giữ thăng bằng được. Dọc theo sườn dốc, y đều lăn xuống núi. Trần Thiên cắn chặt răng, tiếp tục kiên trì. Y chỉ biết chạy, không ngừng chạy, thế giới trước mắt đã trở nên méo mó. Ngay lúc Trần Thiên trông thấy đám người trên tàu kia, gương mặt y lộ ra một nụ cười nhẹ tênh.
Rốt cuộc đến nơi rồi! Rốt cuộc mình đã được giải cứu… Trần Thiên nghĩ như vậy, trọng lượng cơ thể trở nên mông lung, cứ thế y ngất xỉu trên mặt đất.
Người đầu tiên phát hiện Trần Thiên té xỉu trên đất chính là vị thuyền viên trẻ tuổi nhất trên tàu – Bahadwaj. Cậu thấy Trần Thiên bất tỉnh nhân sự thì vội vàng gọi một nhóm thuyền viên khác chạy tới hỗ trợ. Cũng may Trần Thiên bị thương không nặng lắm, tất cả đều là vết thương ngoài da. Bahadwaj dùng thuốc sát trùng xử lý vết thương, sau đó giúp Trần Thiên uống một ít nước. Có thể bởi vì quá mức căng thẳng nên y ngất xỉu và hôn mê suốt bốn tiếng đồng hồ. Khi tỉnh lại, y cảm thấy cả người rất bồng bềnh, thân thể giống như không thuộc về y. Trần Thiên đảo mắt nhìn quanh, y đang nằm trên một ván gỗ cứng, dường như đã vào khoang thuyền rồi.
Bahadwaj đến từ Ấn Độ, trông thấy Trần Thiên rốt cuộc đã tỉnh, bấy giờ cậu mới mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóc: “Anh tỉnh rồi!”
Bahadwaj nói tiếng Anh bằng giọng Ấn, tốc độ khá nhanh nên Trần Thiên chỉ nhíu mày, cố gắng ngẫm nghĩ một hồi lâu mới đáp: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi.”
Bahadwaj quay ra ngoài, dùng tiếng Ấn để kêu những người khác vào trong, vì thế có bốn, năm gã đàn ông người Ấn cao lớn xuất hiện, bọn họ đều có màu da ngăm ngăm đặc trưng của đất nước này. Khi thấy Trần Thiên tỉnh họ đều tỏ ra vui mừng, hân hoan; trong đó có một người đàn ông trung niên bước lên trước một bước, mọi người quy củ nhường đường cho ông. Nhìn dáng vẻ này chắc hẳn là thuyền trưởng.
“Xin chào, tôi là Salman Khan đến từ Ấn Độ. Đây là thuyền của tôi.”
Trần Thiêm nhìn bọn họ một chút rồi chậm rãi đứng dậy, y gật đầu tỏ vẻ biết ơn.
“Chào ngài Salman, tôi tên Trần Thiên đến từ Trung Quốc, vô cùng cảm ơn ngài đã cứu tôi một mạng.”
Trung Quốc? Ý của bọn họ là – đại khái họ đều không ngờ rằng một người Trung Quốc tại sao lại lưu lạc trên hòn đảo hoang kia? Trần Thiên thấy bọn họ vô cùng khó hiểu nên tiếp tục giải thích: “Đúng vậy, tôi đến từ Trung Quốc. Do một lần gặp tai nạn tàu biển bị trôi dạt đến nơi đây. Nó là một hòn đảo hoang không người, tôi đã phải sinh sống một mình gần bốn tháng. Nếu không phải được các anh phát hiện, chỉ sợ tôi sẽ mắc kẹt ở đây…”
Trần Thiên thản nhiên giấu diếm Phàm Triệt, y nghĩ nếu hắn đã chết rồi, nhắc lại cũng vô nghĩa mà thôi; huống chi Trần Thiên không bao giờ muốn đề cập bất cứ chuyện gì liên quan tới hắn.
Nghe Trần Thiên kể phải sống đơn độc trên hòn đảo hoang, những thuyền viên chỉ cảm thấy sợ hãi. Tuy nhiên Bahadwaj lại vô cùng hưng phấn, cậu bỗng thích thú reo lên: “Thấy chưa, em nói đâu có sai! Đây chính là hòn đảo hoang mà! Chú Salman, thế là chúng ta đã trở thành danh nhân! Nhìn mà xem, chúng ta phát hiện một đại lục mới!”
Khác với chàng trai trẻ đang huơ tay múa chân, thuyền trưởng Salman Khan lại chín chắn hơn rất nhiều: “Được rồi đừng khoe khoang nữa, cậu làm như vậy cũng không tốt lắm đâu, anh ta vẫn đang bị thương mà.”
Ông lên tiếng nhắc nhở thì Bahadwaj mới buông tay tỏ ra đã hiểu, cậu thè lưỡi nghịch ngợm nhìn Trần Thiên. Salman Khan nhìn người đàn ông gốc Trung vóc dáng thấp bé kia rồi bước lên vài bước, chuyển sang ngôn ngữ Ấn Độ: “Này Josh, đến khi nào mới có thể khởi hành?”
Salman Josh nghiêm túc thưa chuyện với ông: “Báo cáo thuyền trưởng, bởi vì radar gặp trục trặc nên phải mất hơn ba ngày để sửa nó.”
Trần Thiên nghe không hiểu tiếng Ấn nhưng thấy nét mặt bọn họ đều nghiêm trọng thì bất giác quay đầu lo lắng nhìn Bahadwaj. Trực giác của Trần Thiên nói cho y biết rằng đã có chuyện bất ổn xảy đến.
“Gặp vấn đề gì sao?”
Bahadwaj vẫn luôn tinh quái, cậu ta đột nhiên nhảy dựng lên trông chẳng khác nào một con khỉ đang nhảy nhót xung quanh Trần Thiên nằm trên ván gỗ, thấy biểu cảm y đầy căng thẳng và lo âu thì cậu đưa tay móc móc hạt cơm còn dính trong kẽ răng: “Thuyền chúng tôi gặp trục trặc, radar bỗng dưng bị hư nên mất phương hướng. Vốn định tới Thái Lan nhưng không ngờ lại dạt đến nơi này, cũng chẳng biết đây là đảo hoang.”
Trần thiên nghe được những lời này chỉ thấy máu huyết dồn về một chỗ, y trừng mắt nhìn Bahadwaj rồi thảng thốt kêu to, con tim đập trật hết nửa nhịp: “Cậu nói sao?”
Bahadwaj bị y dọa cho giật mình, bộ dạng vốn đang ngả ngớn cũng bớt lại, cậu không ngừng đưa tay vuốt ve, an ủi Trần Thiên: “Anh bình tĩnh chút đi, đừng kích động thế. Người nói chuyện với thuyền trưởng ban nãy chính là nhân viên kỹ thuật của chúng tôi, hắn tên Salman Josh. Có hắn trên thuyền chúng ta sẽ không gặp trục trặc gì đâu. Josh nói chỉ cần ba ngày thì thuyền sẽ tiếp tục xuất phát.”
Trần Thiên kiên nhẫn lắng nghe tiếng Anh nói bằng giọng Ấn Độ, nhưng thật sự không thể nào hiểu nổi! Y nghiền ngẫm nửa ngày mới hiểu được ý tứ của cậu ta, vì thế khẽ thở phào một tiếng, chậm rãi gật đầu: “Thật xin lỗi đã dọa các anh, do tôi không muốn bị kẹt trên hòn đảo này thêm nữa, tôi không cố ý đâu. Hi vọng đến lúc đó các anh mang theo tôi, khi trở về nhất định tôi sẽ hậu tạ.”
Tuy nhiên Bahadwaj không có quyền quyết định chuyện này, cậu lặng lẽ quay đầu như ngầm hỏi ý thuyền trưởng Salman Khan. Chỉ thấy ông ta mỉm cười thân thiện với Trần Thiên và ra hiệu cả hai cùng bước ra ngoài, để lại mỗi Bahadwaj đứng đó. Ông đến gần Trần Thiên, tốt bụng nói: “Cậu Trần, điều này cậu không cần căn dặn chúng tôi, đương nhiên tôi sẽ giúp cậu rời khỏi đây. Điều đó cũng dễ dàng mà. Nhưng tôi chỉ có thể đưa cậu đến cảng biển của Thái Lan mà thôi, còn việc trở về Trung Quốc như thế nào thì cậu phải tự lo liệu, chúng tôi không có cách.”
Trần Thiên nghe thuyền trưởng nói như vậy thì liên tục gật đầu, trong lòng y vô cùng xúc động: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn ngài nhiều lắm. Chỉ cần có thể giúp tôi rời khỏi đây thì việc trở về nước cũng chẳng vấn đề gì, phần còn lại tôi tự mình giải quyết.”
Thuyền trưởng Salman Khan đánh giá Trần Thiên một lượt, ông chú ý đến chân trái bị dị dạng của y, do dự rồi hỏi: “Chân trái của cậu là…?”
Trần Thiên thấy thuyền trưởng hỏi đến chân của mình thì cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn cố gắng tỏ ra thản nhiên: “Không sao, tôi bị gãy chân khi tàu bị đắm, có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.”
Bahadwaj gãi gãi ót, cậu đột nhiên quay đầu lại: “Đúng rồi, nhắc đến tai nạn tàu biển – có phải anh là hành khách còn sống của siêu du thuyền bị đắm hồi bốn tháng trước hay không?”
Trần Thiên không hề phủ nhận, y chớp mắt nhìn Bahadwaj: “Đúng vậy! Lúc ấy tôi gặp phải vòi rồng cuốn, sau đó du thuyền bị vòi rồng phá hư, tôi bất đắc dĩ lên thuyền cứu hộ để thoát thân, chân cũng bị gãy vào lúc đó. Bởi vì không được trị liệu kịp thời nên thành ra như vậy.”
Thuyền trưởng đồng cảm với Trần Thiên ở lần tao ngộ này, ông ta an ủi vỗ vai Trần Thiên, nói: “Cậu còn sống đã là kỳ tích nên cũng đừng quá lo. Josh rất giỏi về công nghệ, chúng ta có thể tin tưởng cậu ấy. Nếu Josh nói ba ngày sẽ sửa xong thì nhất định ba ngày sau có thể xuất phát rồi. Đến lúc đó đi thêm một ngày đường, chúng ta sẽ an toàn đến cảng biển quốc nội Thái Lan.”
Bahadwaj cũng tin tưởng gật đầu: “Đúng vậy, anh cứ yên tâm! Thuyền trưởng Salman có kinh nghiệm đi biển hai mươi mấy năm, mỗi lần gặp tình huống nguy hiểm ông ấy đều có thể vượt qua, lần này cũng thế!”
Trần Thiên nghe được những lời trấn an đầy hứa hẹn của chàng trai đương nhiên tâm trạng cũng bớt phập phồng, y mỉm cười cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn các anh đã cho tôi một hi vọng được sống, nếu không tôi thật sự không biết mình tiếp tục loay hoay trên đảo đến bao lâu.”
Bahadwaj vẫn còn trẻ, lần đầu tiên nghe thấy những lời cảm kích như vậy khiến cậu ta ngượng ngùng xua tay: “Không có gì đâu, không có gì, đây chỉ là chuyện nhỏ, anh đừng nói nghiêm trọng như vậy chứ! Tôi không tài ba đến thế, ngược lại anh với chân trái bị thương mà có thể sống sót suốt 4 tháng trên hòn đảo hoang, với tình hình của anh chỉ sợ tìm nguồn nước cũng cả một vấn đề.”
Bahadwaj vốn dĩ muốn khích lệ Trần Thiên nhưng lời này đã gây hiệu ứng ngược, nét mặt Trần Thiênchợt tái mét như tờ giấy. Nó khiến y nhớ tới Phàm Triệt. Nội tâm y vô cùng bất an, không chỉ đơn giản là nhắc đến Phàm Triệt mà y còn lo lắng có phải đối phương đã nhận ra cái gì? Đúng vậy, một người què ngay cả đi đứng cũng khó khăn thì dựa vào đâu có thể sinh hoạt trên đảo một cách bình thường? Sau đó bọn họ sẽ nghi ngờ y đã giết người ư?
Nội tâm của Trần Thiên dần dần bị sự khủng hoảng này vùi lấp…
Salman Khan thấy Trần Thiên trở nên bất ổn, cho rằng y vẫn còn mệt nên quay đầu nói với chàng trai: “Chúng ta ra ngoài thôi, hình như cậu Trần đã mệt rồi, nên để cho cậu ấy nghỉ ngơi. Vừa rồi chú đã đem kính viễn vọng xuống dưới, chốc nữa cháu quan sát xem có phát hiện gì trên đảo không.”
Ông ta vừa nói xong thì Trần Thiên trở nên cuống quýt, y sợ đối phương sẽ nhìn thấy sơn động kia… Nếu vậy mọi thứ sẽ kết thúc! Chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện thi thể của Phàm Triệt, hơn nữa nơi này chỉ có một mình y, việc giết người sẽ bị bại lộ!
“Không cần!!” Trần Thiên kêu to, cả thuyền trưởng và Bahadwaj không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía y, ánh mắt bọn họ đầy kinh ngạc và vẻ mặt đầy ắp sự nghi ngờ. Trần Thiên cũng biết mình phản ứng thái quá nên chỉ ngượng ngịu cúi đầu bảo: “Tôi… Tôi chỉ muốn nói đừng tưởng nơi này là hòn đảo hoang… Ở đây có rất nhiều dã thú, ví như sói… Mọi người sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Trước kia suýt thì tôi đã bị sói ăn thịt, tôi không muốn các anh gặp họa đâu…”
Bahadwaj nghe vậy cũng sợ hãi, cậu ta nhướng mày nói: “Sao cơ, sói à? Thôi bỏ đi, tôi chưa từng ứng phó với bọn chúng.”
Thuyền trưởng cũng đồng ý gật đầu: “Cẩn thận vẫn tốt hơn, mấy ngày nay đồ ăn dự trữ trên thuyền đủ dùng, dù sao tính mạng vẫn là trên hết.”
Nghe ông ta nói như vậy thì Trần Thiên cảm thấy yên tâm phần nào: “Đúng vậy thuyền trưởng, chúng ta nên ở đây để giữ an toàn cho bản thân.”