Edit: Bé Thỏ Giăng Nắng
Đêm nay Trần Thiên mất ngủ. Y vẫn luôn nhớ tới cảnh tượng mình cầm hòn đá sát hại Phàm Triệt và cái cách Phàm Triệt đến gần liên tục nói yêu mình.
Anh yêu em như vậy, tại sao em phải rời khỏi anh?Anh có thể chết vì em đấy.Sao em muốn rời đi, sao em nỡ bỏ rơi anh?Từng câu từng chữ giống như bùa chú không ngừng quấn lấy Trần Thiên khiến y hít thở không thông. Y chẳng thể nào chợp mắt, chỉ cần khép đôi mi lại thì những hình ảnh rời rạc ấy không ngừng lởn vởn trong tâm trí y.
Hơi thở Trần Thiên càng thêm nặng, y bất đắc dĩ phải ngồi dậy từ trên giường, khổ sở đưa đôi tay vò đầu bứt tóc, nét mặt trở nên nhăn nhúm hơn.
“Tại sao vậy? Tại sao? Tại sao cậu không chịu buông tha tôi? Là cậu kêu tôi giết cậu mà? Nhưng vì sao không buông tha nhau?”
Trần Thiên bắt đầu khóc rống, bóng hình của Phàm Triệt tựa như ma quỷ bủa vây y – cho dù đã chết cũng không chịu từ bỏ. Trần Thiên làm ồn khiến Bahadwaj tỉnh giấc nửa đêm, cậu ta tưởng bên trong đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy đến phòng Trần Thiên. Thẳng đến khi trông thấy biểu cảm đau đớn của y thì Bahadwaj sửng sốt giây lát, cậu ta không biết nên hỏi thăm như thế nào.
“…Anh Trần, anh Trần! Anh sao vậy?”
Cậu định đỡ lấy người đối diện nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy cậu thì Trần Thiên dần dần bình tĩnh hơn, hơi thở cũng thôi dồn dập như ban nãy. Biết Trần Thiên đã ổn định tâm lý lúc này cậu trai mới nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì vậy, thưa anh?”
Gương mặt y nhớp nháp mồ hôi, tựa như bị ai đó tạt vào một chậu nước. Y đưa tay lau mồ hôi, nuốt nước bọt rồi nói: “Ngại quá, quấy rầy đến giấc ngủ của cậu. Vừa rồi tôi nằm mơ. Cậu biết đấy, sống một mình trên đảo cũng không dễ dàng nên gặp ác mộng là chuyện thường xuyên.”
Trần Thiên không tài nào nói lý do thật sự của mình cho Bahadwaj biết, y chỉ có thể dùng một cái cớ để lừa gạt cậu ta.
Chàng trai trẻ không có quá nhiều kinh nghiệm sống nên tin lời Trần Thiên mà chẳng mảy may nghĩ ngợi gì. Chắc Trần Thiên đã rất vất vả khi buộc phải sinh tồn một mình trên đảo hoang, không thì tại sao trong giấc mơ lại khổ sở như vậy. Bahadwaj đâm ra đồng cảm, cậu an ủi Trần Thiên rằng: “Anh đừng sợ, nếu đi cùng thuyền trưởng Salman chúng ta sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Trần Thiên mỏi mệt gật đầu. “Cảm ơn cậu đã động viên, chỉ mong là vậy.”
Bahadwaj an ủi thêm vài câu nữa nhưng Trần Thiên chỉ ậm ờ có lệ mà thôi. Kỳ thực y không đủ hơi sức để tán gẫu với Bahadwaj – một con người lúc nào cũng tràn trề nhựa sống.
Thắng đến rạng sáng Trần Thiên mới mơ màng thiếp đi. Y đánh một giấc đến giữa trưa – cũng là lúc chàng trai gõ cửa thúc giục ra ăn cơm thì y mới tỉnh giấc.
Bữa trưa là món ăn kinh điển của Ấn Độ – cơm cà ri hành tây. Trần Thiên từng là một người cực kì ghét ăn cà ri, y cũng chẳng thế nào thích người Ấn Độ, bởi vì họ luôn toát nên hơi thở của sự xa xăm, cổ quái. Thế nhưng hôm nay đây là món ăn khiến y cảm động nhất từ trước đến giờ, cho dù mùi màng rất nặng. Đó là một món ăn bình thường nhất từ thế giới bên ngoài mà Trần Thiên được nếm thử trong suốt bốn tháng luôn phải ăn thịt thú rừng và hải sản.
Lúc dùng cơm, Trần Thiên phát hiện số lượng thuyền viên đã thiếu mất một người. Lần trước tổng cộng là bảy nhân khẩu nhưng hôm nay chỉ có sáu thôi. Y bất giác hỏi dò: “Thuyền trưởng Salman, tại sao lại thiếu một người vậy?”
Thuyền trưởng nuốt thức ăn rồi nói: “Cậu đang nhắc đến Sanjay Gandhi? Hôm nay thằng nhóc đi tuần tra trên đảo…”
Ông còn chưa nói xong thì Bahadwaj ngồi bên cạnh tiếp lời: “Anh Sanjay Gandhi đúng thật là người hùng Ấn Độ! Ngày hôm qua em bảo trên đảo có rất nhiều dã thú, thế mà anh ấy không sợ chút nào, còn nói nhìn thấy dã thú sẽ cảm thấy hưng phấn nên sáng nay đã đi tuần tra.”
Sau khi nghe xong lời tán dương của Bahadwaj dành cho người kia, vì quá sợ hãi nên Trần Thiên đã đánh rơi chiếc thìa trên tay xuống đất. Vốn dĩ cậu trai trẻ đang nói hăng say nhưng dòng cảm hứng đã bị âm thanh va chạm của kim loại cắt ngang. Cậu bèn quay sang Trần Thiên: “Này anh Trần, anh ổn không?”
Trần Thiên không trả lời, y có cảm giác lỗ tai ù đi. Y bắt đầu lo lắng về
điều đó. Hòn đảo vốn không lớn, nếu Sanjay Gandhi tìm thấy sơn động kia thì phải làm sao? Nhỡ bọn họ biết mình là một tên sát nhân và không cho mình lên thuyền thì tính thế nào?Tay chân Trần Thiên run lẩy bẩy, bởi vì đó chính là niềm hi vọng mà y ôm ấp bấy lâu nay.
Bahadwaj thấy Trần Thiên ngồi đơ ra bèn vỗ vào cánh tay y mấy phát: “Vẫn ổn chứ người anh em?”
Lúc này Trần Thiên mới giật mình: “Không… Không sao. À phải, cậu ta đi tuần tra bao lâu? Chừng nào trở về?”
Cậu trai chống cằm nghĩ ngợi: “Anh ấy nói tờ mờ sáng sẽ đi, em còn tưởng anh ấy đi một chút nhưng không, Sanjay nói giữa trưa mới về.”
Trần Thiên gật gật đầu, y thầm cầu nguyện đối phương sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường cả. Giữa trưa… Nếu chỉ một buổi sáng thì gã sẽ không lục soát hết hòn đảo, có lẽ cũng không dư thời gian để ý đến hang động kia. Trần Thiên vừa an ủi bản thân như thế thì bên ngoài đã vang lên một vài tiếng động. Bước tới là một người Ấn Độ tóc xù, xem ra đó là Sanjay Gandhi. Trần Thiên thấp thỏm nhìn gã, sau đó Bahadwaj hoan nghênh đàn anh bằng vẻ mặt nhiệt tình: “Nhìn xem, người hùng của chúng ta đã quay lại!”
Gã ta sở hữu vóc dáng cao to, nói đoạn liếc mắt với cậu trai một cái: “Thôi đi, đừng trêu chọc anh như vậy. Ê nhóc con, muốn bị đấm à?”
Bahadwaj không hề tỏ ra sợ sệt.
“Này chàng đô con, anh có phát hiện gì hay không?”
Sanjay Gandhi gật đầu: “Có. Hòn đảo này cây cối rậm rạp và không hề có người sinh sống, nó chỉ là một hòn đảo hoang mà thôi.” Khi đề cập chuyện này, rõ ràng gã không chút nào hứng thú.
“Chàng đô con à, điều đó anh Trần đã biết! Còn chuyện gì mới mẻ hơn không?”
Gã hơi ngửa cổ một chút rồi trần thuật: “À quên, tôi phát hiện một sơn động trên núi!”
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ như thế nhưng lọt vào tai y như sét đánh giữa trời quang! Vậy là bị vạch mặt rồi? Thế giới tựa như bắt đầu sụp đổ… Y có cảm giác mình phải đứng trước vành móng ngựa ngay lập tức, y phải làm sao đây? Liệu có nên tìm ra một lý do để lừa bọn họ hay là kể lại mọi thứ thật lòng? Họ sẽ tin mình chứ? Nếu họ không tin mình thì…
Bahadwaj vừa nghe đến sơn động thì hai mắt trợn lên đầy hứng thú, giọng điệu cũng phấn khích hơn: “Ôi thần linh ơi, sơn động! Bên trong có gì??”
“Cũng không gì cả. Tôi đoán là chỗ này anh Trần từng ở qua, vì trong hang được chất cỏ làm giường, có tro tàn của lửa… chỉ thế.”
Không có?
Sau khi tiếp nhận thông tin từ đối phương, lúc này Trần Thiên mới giật mình, y vội vàng hỏi: “Bên trong không thấy thứ khác sao?”
Sanjay Gandhi nghe xong chợt nhíu mày, gã ngoảnh mặt nhìn Trần Thiên: “Chẳng lẽ anh không ở đó?”
Bấy giờ Trần Thiên mới nhận ra lời nói của mình hết sức đường đột nên đành mỉm cười giả lả: “Không không, đó là chỗ của tôi mà. Tôi muốn nói trên đảo thường xuất hiện vài con thú hoang, may mà cậu không chạm trán nó!”
Gã trai bật cười ha ha: “Theo như anh kể, nếu tôi mà phát hiện đám thú rừng kia tôi sẽ đấm tan xương nó ngay. Để xem răng nó cứng hay nắm đấm của tôi cứng.” Gã tự tin xắn tay áo lên để lộ bắp tay chắc nịch, Trần Thiên nghĩ gã cũng không giống như đang lừa mình. Vậy điều này đồng nghĩa với việc… Phàm Triệt vẫn còn sống?!
Thế mà hắn chưa chết sao? Có lẽ mình vẫn không giết hắn… Vậy thì hắn đang ở nơi nào?Trần Thiên cũng không vì câu nói chẳng nhìn thấy gì – bao gồm thi thể của Phàm Triệt mà nhẹ nhàng thở ra, ngược lại y càng khẩn trương gấp bội. Y nhớ tới Phàm Triệt từng nói hắn sẽ không bỏ qua cho y. Hắn không dễ dàng buông tha y như vậy được! Nỗi sợ của Trần Thiên đối với hắn như ăn sâu vào xương tủy rồi.
Một nỗi âu lo mới dần nhen nhóm trong tim.
Bahadwaj cảm thấy hơi mất hứng: “Được rồi, đảo hoang… Còn nghĩ rằng sẽ có thứ gì đó…”
Lúc này không ai chú ý đến nét mặt đang biến sắc của Trần Thiên, mà vị thuyền trưởng vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ đã lên tiếng: “Này nhóc, chú biết cháu suy nghĩ cái gì nhưng đây không phải là thế giới cổ tích, cũng không có núi vàng núi bạc nào xuất hiện. Đừng mơ mộng hão huyền nữa, lo mà làm việc đến nơi đến chốn đi.”