Đào Nguyệt

Chương 10

Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng ôm thiếu niên trở về hang động. Đào Quân vẫn như cũ khẽ rúc vào người nam nhân, cảm nhận sự ấm áp trong lòng ngực to lớn kia. Hai người trầm mặc giữ nguyên tư thế ôm ấp thân mật, chỉ nghe tiếng lửa cháy tí tách cùng bóng hình như hòa làm một in trên vách động, mặc cho thời gian dần trôi…

Khi những ánh bình minh đầu tiên ló dạng, đã có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa bên tai. Xem ra, người đến đón Lãnh Nguyệt đã tới. Đào Quân khẽ tách khỏi nơi chốn bình yên trong lòng nam nhân, rồi dựa vào vách đá lạnh lẽo bên cạnh. Đôi mắt hoa đào liếc nhìn nam nhân lúng túng đưa tay ra như muốn lôi kéo nó trở về, đôi mắt đen trong vắt ẩn hiện ánh vàng kim mỹ lệ đang đáng thương hề hề nhìn nó, thiếu niên nở một nụ cười xinh đẹp tuyệt mỹ với nam nhân.

_ Nguyệt Nguyệt à, ta nói ngươi có phải hay không đang làm nũng với ta thế kia?

Nam nhân vẫn như cũ dùng ánh mắt đáng thương nhìn Đào Nguyệt.

_ Ngươi đi với ta được không?

Đào Nguyệt nhẹ nhàng dùng bàn tay trắng như bạch ngọc che miệng nam nhân, thanh âm trong trẻo lại trở nên băng lãnh.

_ Minh Nguyệt Thái tử, làm chuyện đại sự không thể phân tâm. Bản Quân cũng có chuyện mà bản Quân cần làm, Ngài cũng có việc mà Ngài cần phải làm. Nếu đã như vậy thì không việc gì phải cố chấp cả. Ta đã nói ta sẽ chờ Ngài, thì Ngài chỉ việc hoàn thành cái đại sự kia rồi trở lại đây cùng ta thưởng nguyệt. Bản Quân đã nói đến như vậy, hy vọng Điện hạ có thể hiểu chứ?

Nam nhân khẽ chau mày, đôi mắt dần tối lại rồi trở nên đen thẳm hút hồn- hệt như ban đầu khi họ gặp nhau.

_ Bản Thái tử hiểu rồi, đã khiến Đào công tử đây phải phiền lòng nhắc nhở- Vừa nói y vừa đứng lên, lẳng lặng nhìn một vòng quanh sơn động đã làm mái nhà của mình trong cả mùa đào hoa nở rộ…- Cáo từ!

Nói rồi nam nhân khẽ xoay người, thân ảnh dần khuất sau cửa động. Đào Quân chỉ khẽ liếc nhìn một chút, rồi nó lại đơn giản lấy ra quyển sách ố vàng và bắt đầu đọc như thường lệ.

Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ngay khi tiếng vó ngựa đã dần biến mất, Tiểu Bạch nhẹ nhàng bước đến nằm cạnh thiếu niên bạch phát. Chiếc đầu to khẽ dụi vào hõm vai Đào Quân, đôi mắt xanh ngọc như có như không nhìn theo hướng mà nam nhân kia đã đi.

” Chủ nhân, sao người lại để cho hắn đi? Con người đều là kẻ dối trá, rồi hắn cũng sẽ không trở lại.”

_ Trở lại hay không là việc của hắn, ta chỉ là đã hứa sẽ chờ hắn ở đây thôi.

Bạch Hổ khẽ gầm gừ trong cuốn họng, nó bỗng vận lực đẩy thiếu niên ngã xuống thảm lông mềm mại rồi dùng thân hình to lớn đè lên cơ thể yếu ớt mảnh mai của cậu. Đôi mắt xanh ngọc sắc lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào tử mâu trong veo của Đào Quân.

” Ngài không cần phải làm vậy, Ngài nên trở về, Tiểu Bạch không thể mãi nhìn Ngài ở Nhân giới này mà chịu ủy khuất!”

Thiếu niên khẽ nhíu mày lạnh lùng nhìn lão hổ đầu đang áp chế mình, xong khóe môi lại hiện lên một nụ cười khổ.

_ Ta là người, thì đương nhiên phải ở Nhân giới. Bạch Hổ ngươi là Thần, ngươi mới là kẻ đáng lẽ không nên ở Nhân giới này mà chịu ủy khuất!.

Bạch Hổ khẽ gầm lên một tiếng dài, xong vẫn từ từ dời khỏi thân thể Đào Quân. Ánh mắt sắc lạnh nhìn thiếu niên đang từ từ ngồi dậy, nhưng trong tận sâu thẳm đáy mắt lại là sự tôn sùng tuyệt đối. Im lặng trong chốc lát, cơ thể bạch sắc to lớn của Bạch hổ khẽ run lên rồi cung kính quỳ mọp xuống bên cạnh thiếu niên.

” Đào Quân đại nhân, mệnh lệnh của Ngài là tuyệt đối với Tiểu Bạch. Mong Ngài tha thứ cho sự vô lễ vừa rồi của ta!”

Đào Quân khẽ phất tay với Bạch Hổ, xong vẫn còn bận rộn phẩy bụi trên y phục trắng như tuyết.

_ Hiện nay, Bản Quân  chỉ cần ngươi đi tắm ngay! BẨN CHẾT ĐI ĐƯỢC!

”………………..”

Bạch Hổ lẳng lặng chuồn êm ra cửa hang. Trong lúc kích động nó quên mất thân phận người kia cao quý đến cỡ nào, quên mất người kia ưa sạch sẽ thế nào…May mà hôm nay tinh thần Ngài không như lúc bình thường, nếu không….

Vừa mới nhớ đến những ký ức khủng khiếp trước kia, đại lão hổ khẽ rùng mình rồi dùng hết tốc lực mà chạy đi. Chẳng mấy chốc chỉ có thể thấy một cái chấm tròn tròn trắng trắng ở xa tít chân trời.

_ Tiểu Bạch ngốc, ta là ai mà để tiểu miêu như ngươi phải lo lắng chứ?

Thiếu niên khẽ thở dài, rồi bắt đầu lật sang trang sách tiếp theo.

……………………………………………….

Sở Thiên Hoàng thành,

Phượng Minh Cung.

Cung nhân ra vào tấp nập bận rộn, thần sắc khẩn trương không dám chậm trễ nửa bước. Bên trong có thể nghe thấy tiếng nữ tử yếu ớt thét lên, tiếng hối thúc của bà mụ, cùng tiếng lo lắng cổ vũ của nam nhân.

Thì ra là Quỳnh Hoa Hoàng Hậu nương nương của Minh Nguyệt quốc đang sinh. Hoàng huynh của nàng, Thái thượng hoàng Sở Thiên Quốc bệ hạ đang thấp thỏm đứng ngồi không yên chờ ngoài cửa phòng. Cứ mỗi lần nghe tiếng thét đau đớn của hoàng muội là Ngài lại luống cuống cả lên, hốt hoảng chạy loạn đến cửa toan xông vào nhưng lại bị các cung nữ can ngăn. Ngài thiệt lo lắng nha! Trước đây phi tử của Ngài có sinh cho ngài tiểu hoàng tử tiểu công chúa thì cũng chỉ sinh xong rồi mang đến diện kiến Ngài, nên Ngài không thể tưởng tượng ra cái cảnh sinh con này lại kinh khủng như vậy. Đợi đến khi nghe tiếng khóc trong trẻo vang lên, thì toàn bộ sức lực của Ngài cùng mấy cung nhân cũng đã cạn. Cửa phòng khẽ mở, bà mụ mỉm cười thỏa mãn bước ra, trên tay ôm một tiểu oa oa đỏ đỏ hồng hồng mặt nhăn như tiểu hầu nhi. Thái Thượng Hoàng ngơ ngác đến bên nhìn ngắm đứa trẻ, sao không giống mấy đứa trẻ trong trí nhớ của Ngài a!

_ Chúc mừng Thái thượng hoàng, đây là một Tiểu hoàng tử.

_ A, vậy sao?

Hắn ngẩn người một lát rồi nhìn vào bên trong phòng.

_ Hoàng muội của quả nhân ổn chứ?

_ Bẩm bệ hạ, Nương nương chỉ là đang ngủ thôi.

Đoạn Ngài nhìn đứa trẻ mới sanh vẫn còn đang gào khóc, lại nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây. Xem ra Nguyệt Nhi đêm đó dùng tính mạng mình đánh lạc hướng quân địch để mở lối thoát cho Hoàng muội, một phần là vì đứa trẻ này. Nếu như Nguyệt Nhi thật sự đã…, thì đứa trẻ này bây giờ sẽ trở thành tấm quân bài cứu vãn tình thế của Minh Nguyệt quốc lúc bấy giờ…Hết chương 10
Bình Luận (0)
Comment