Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình

Chương 2

Trở về gian phòng, vừa muốn đóng cửa lại, Lâm tiểu thư đột nhiên xông vào.

“Lâm tiểu thư?” Lần này đến lượt ta ngạc nhiên.

Nàng đóng cửa, ta bị nàng áp sát đến mức phải từng bước lui về sau, đèn cũng không kịp thắp lên.

“Kim công tử, ta cũng biết Thẩm Giáp rất tệ hại, thế nhưng, thế lực của Thẩm phủ, dòng dõi thư hương1 của Lâm gia ta không thể so được.”

Ta ngã ngồi trên giường, đầu bắt đầu cảm thấy choáng váng, quả nhiên không thắng nổi lực rượu.

“Kim công tử, ngươi là người tốt, lần đầu gặp ngươi ta đã biết, Kim công tử, ta không thể lấy Thẩm Giáp được, van cầu ngươi, hãy giúp ta.” Lâm tiểu thư ngồi trước giường ta, nhìn ta, ta nhất thời vô lực.

“Ta không giúp được ngươi.” Đầu càng ngày càng cảm thấy choáng váng, phun ra đôi câu vài lời, nhất thời ta nghe cũng không rõ.

“Ngươi giúp được ta, chỉ có ngươi mới giúp được ta.” Lâm tiểu thư yếu ớt nhìn ta.

Sự vật trước mắt đột nhiên biến lớn, ta bị Lâm tiểu thư đẩy ngã xuống giường, màn lụa lập tức hạ xuống.

Ý thức ta hỗn loạn song mơ hồ, trước lúc thiếp đi, ta nghe được một thanh âm, một thanh âm… Xin lỗi.

Lần thứ hai tỉnh lại, ánh đèn trong phòng hoàn toàn sáng trưng, ta dụi hai mắt đang còn nhập nhèm, đột nhiên căn phòng liền bay lên trời, sau đó bỗng nhiên rơi xuống đất. (Hình như Tiểu Tại té xuống đất thì phải)

Rít lên vì đau nhức, tỉnh táo lại, liền phát hiện thân trên ta hoàn toàn xích lõa, lập tức sợ đến không thể phát ra thanh âm gì.

Quay đầu lại, thấy Lâm tiểu thư y sam hỗn độn, nước mắt như mưa, tựa vào lòng Lâm lão gia.

Đầu óc dần dần thanh tỉnh, ta nhìn một màn kịch trước mắt, Thẩm Giáp đỏ mắt đầy căm phẫn, nử tử đầy nhu nhược, hai người cha tầm thường đang cực kì phẫn nộ, Thẩm Đệ ra sức kìm nén tiếng cười, còn có đệm chăn ngổn ngang trên giường, cùng một mạt đỏ đầy chướng mắt.

Ta bị Thẩm Giáp nhốt vào trong sài phòng, không có đủ y phục để che đậy thân thể, Thẩm Đệ cư nhiên lần đầu đau lòng nâng ta dậy, cho ta một tấm chăn mỏng manh.

Cái trò hề này đã kết thúc, đến gần hừng đông, không khí đặc biệt lạnh, ta cuộn mình lại, trên người bị đánh rất đau, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo. Lâm tiểu thư là một nữ tử như thế nào, mà nhìn bề ngoài dường như rất yếu đuối, nhưng lại có thể tính ra một kế hoạch như vậy?

Trong ngực có một thứ gì đó đang dần dần chết đi, ta một thân mơ màng nằm giữa sài phòng mà ngủ.

Khi tái tỉnh dậy, dường như đã qua một ngày, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hình như đã đến đêm. Ta có chút đói, cố gắng giãy giụa để đứng dậy, không có bố trí phòng vệ, cửa sài phòng lại bị người mở ra, ta mới thối lui vài bước, liền lập tức té ngã xuống sàn.

Cánh cửa vừa được mở ra lại lập tức bị đóng lại, ta ngẩng đầu, người nọ đang đưa lưng về phía ta, trông rất cao to, ta tràn ngập sợ hãi, nhưng không thể la lên.

Là Thẩm Giáp.

Hắn uống rượu, một tay đem ta xốc lên quăng vào tường, miệng vết thương trên lưng nhói lên đau xót, tưởng như máu đã chảy ra. Ta cắn răng, không dám phát ra âm thanh. Ta cùng Thẩm Giáp, đều là người bị lừa gạt, đối hắn, ta thực sự không biết phải nói cái gì.

Hắn một tay nâng cằm ta lên, “Kim Tại Trung, ngươi… Một tên tiểu cầm đồng, ngươi…”

Hơi thở nồng nặc mùi rượu của hắn phả lên mặt ta, ta quay đầu đi, tay hắn rất khỏe, nhất thời ta cảm thấy mình như bị bóp nát.

Thẩm Giáp bỗng nhiên buông tay ra, cả người ta lập tức ngã xuống, hắn liền nắm lấy vạt áo ta, cố sức kéo ra, nhưng chỉ có áo ngoài bị xé mở.

“Kim Tại Trung, ta mới phát hiện, ngươi thế nào, lớn lên… dường như so với nữ nhân lại xinh đẹp như vậy.” Thẩm Giáp ngổi xổm trước mặt ta, tinh tế quan sát ta, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ ta.

Ta đột nhiên sợ hãi vùng dậy, lấy tay chống đỡ cơ thể rồi lùi về phía sau, Thẩm Giáp lại không biết sống chết mà bắt đầu sáp lại gần, “Kim Tại Trung, ngươi thực sự… rất đẹp.”

Bỗng nhiên bị Thẩm Giáp áp chế, ta sợ đến mức không nói nên lời, chỉ biết há to miệng, nhìn hai mắt hắn tràn đầy tơ máu.

“Kim Tại Trung, ngươi chơi thê tử của ta, vậy lúc này, đến lượt ta chơi ngươi nhé.”

Ta ra sức la lên, thẳng đến khi thanh âm hoàn toàn khàn đi.

Không biết có phải là may mắn hay không, Thẩm Giáp khi chơi đùa với nữ nhân chỉ gặm lấy gặm để trên người ta, lưu lại một mảng dấu vết màu hồng, sau đó liền say rượu mà lăn ra ngủ bên cạnh.

Chuyện sau đó, lại là một màn khôi hài.

Thẩm lão gia tức giận mắng chửi Thẩm Giáp, mà ta, bị Thẩm lão gia phái đi hầu hạ vợ lẻ của ông, đó là một căn nhà bị người bỏ quên.

Nghe nói rằng, vị vợ lẻ này hiểm độc như rắn rết, đã từng muốn hạ độc vào trong chén của bà lớn, tiếc rằng âm mưu bại lộ, chuyện xấu trong nhà không thể để người ngoài bàn tán nên Thẩm lão gia trước sau như một nhốt nàng vào trong Thiên Thính, vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời cho đến lúc chết đi.

Chỉ tiếc là con trai của nàng, nghe kể rằng là thiên tài thất bộ thành thi2.

Thẩm Xương Mân.

Ở trong Thiên Thính bảy ngày, ta từ đầy tớ trở thành chủ, mỗi ngày đều nằm ở trong phòng, khi tâm tình cảm thấy tốt sẽ bước ra ngoài phơi nắng.

Thẩm Xương Mân ở bên ngoài tiên dược cho ta, từ phía sau nhìn lại, rõ ràng bản thân hơn nó tận hai tuổi, nhưng khung xương lại lớn hơn ta một vòng.

Chầm chậm, cửa gỗ mở, có một tiểu nữ sinh, ở cạnh cửa ló mặt ra đến tìm, Xương Mân đi tới, hai người thì thầm nói nhỏ một hồi, Xương Mân mở to con mắt, quay đầu lại nhìn ta, chuyển a chuyển, cuối cùng, cửa mở ra.

Vẫn là bộ áo xanh quần lục, trâm hoa mai, yếu đuối tựa như cây liễu, nhẹ nhàng đi đến trước mặt ta.

“Kim công tử.” Một tiếng sợ hãi, ta nhìn nữ tử trước mặt, một cách lãnh đạm.

Lâm tiểu thư rơi lệ, “Kim công tử, ta là bất đắc dĩ, ta không biết, ta không biết Thẩm Giáp hắn sẽ đối như vậy với ngươi.”

“Kim công tử, tình hình này phải chấm dứt, nếu không ta sẽ chẳng đưa ra hạ sách này, ta sớm đã có người trong lòng, ta không thể phụ hắn, Thẩm gia ta lại đắc tội không dậy nổi, Kim công tử, ngươi tha thứ cho ta, đại ân đại đức của ngươi, ta kiếp này không cho là báo ứng, sau này nếu ta có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức, Kim công tử.”

Tâm ta, từng chút dần chìm xuống, từ đầu tới cuối, ta chẳng qua chỉ là một vật hi sinh, nàng khi đó lo ta cảm lạnh, chắc hẳn cũng là sợ khi con cờ duy nhất bị bệnh, nàng sẽ vô kế khả thi.

Lâm tiểu thư một mạch rơi lệ, Xương Mân đi tới, lạnh lùng nói:

“Lâm tiểu thư, ta chỉ hỏi một câu, ngươi ngày ấy, vẫn chưa hư thân3, có đúng không?”

Lâm tiểu thư đỏ mặt, khe khẽ gật đầu.

Xương Mân cười, cánh tay dài vung lên, “Không tiễn, Lâm tiểu thư, cửa ở bên kia.”

Lâm tiểu thư sợ hãi ngẩng đầu, lập tức ôm trụ Xương Mân, “Thẩm công tử, ta chỉ là muốn Kim công tử minh bạch, ta cũng có nỗi khổ tâm riêng, ta chỉ muốn nghe Kim công tử nói một câu tha thứ cho ta, như vậy, ta ra đi cũng yên dạ yên lòng.”

Xương Mân quay người, dùng sức bỏ nàng ra.

“Lâm tiểu thư, ngươi tới chẳng qua chỉ là muốn nghe Tại Trung nói một câu tha thứ cho ngươi, để ngươi có thể an tâm trên kinh thành? Lâm tiểu thư, Tại Trung không biết, thế nhưng ta biết, ngươi sắp được gả vào Thôi gia ở kinh thành, rời xa khỏi vùng đất Giang Nam đầy rắc rối này, thế nhưng Tại Trung chỉ có thể sống trong nhà kho nhỏ này với ta hết nửa cuộc đời, Lâm tiểu thư, tâm ngươi thật độc ác.”

Anh anh4 khóc.

“Ngươi không cần phải khóc, ngươi cũng có thể đi.” Xương Mân che chắn trước mặt ta.

“Bởi vì ngươi vĩnh viễn cũng không thể nghe thấy Tại Trung nói tha thứ cho ngươi.”

Lâm tiểu thư ngừng khóc, ta không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Xương Mân giống như cái cây, cắm rễ xuống thật sâu trước mặt ta.

“Bởi vì Kim Tại Trung, cũng không thể nói được nữa, bắt đầu từ lúc hắn bị Thẩm Giáp khi dễ ngày đó.” Xương Mân nói ra từng chữ một.

Người, khi nào rời đi, ta không rõ ràng cho lắm, Xương Mân lại bỏ đi xay dược, ta ngồi ở một bên, nhìn hắn mang củi lửa từng cái ném vào giữa bếp lò. Đó là cầm của ta, sau khi ta biết được mình không thể nói chuyện, liền cuồng nộ đập vỡ cây cầm.

Mười bốn tuổi, Kim Tại Trung, không thể nói chuyện, cũng không thể đánh đàn.

________________________________

(1) Thư hương: nhà dòng dõi Nho học (chỉ người có học)

(2) Thất bộ thành thi: Đi bảy bước làm được một bài thơ.

(3) Hư thân: Mất tr*nh á…>///< (Ngại tóa >///< Mân Mân xao có thể nói lộ liễu như vậy a?! >///<)

(4) Anh anh: Từ tượng thanh.
Bình Luận (0)
Comment