Trêи đường núi của núi Lão Quân, Trịnh Viễn Đông mặc một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen đang chậm rãi đi trong đường núi.
Trêи mặt đất là từng vết chân máu, chỉ dẫn ông lập lại chuyện của đêm đó.
9 mảnh vỏ của viên đạn cận âm rơi trêи đường, vết đạn trêи lỗ tai của tên tội phạm cầm đầu, đều nói rõ người truy đuổi và kẻ chạy trốn từng xảy ra bắn nhau ở nơi nào.
Côn Luân còn thu thập được hai đầu đạn dính máu, nhưng mẫu máu biểu hiện, vết máu trêи hai đầu đạn đến từ người khác nhau.
Cái này nói rõ, người che mặt giết chết tên tội phạm kia, cũng bị thương.
Trịnh Viễn Đông đứng ở chổ Khánh Trần ném ra tảng đá, nói với Lộ Viễn phía sau: "Anh ta bị thương trêи đường, sau đó biết bản thân mình đi đường không có cách nào đuổi kịp tên tội phạm, cho nên chạy xuyên qua khu rừng để chạy đến đây, ném tảng đá đi."
Lộ Viễn cau mày: "Sau đó liền ném trúng xe MPV của tên tội phạm lái? Cú ném này cũng quá chính xác, trêи dưới chênh lệch hơn mười mét, đây là loại dự đoán chính xác cỡ nào?"
"Ừm, so sánh với năng lực đâm chính xác vào lá lách mà nói, đây mới là thủ đoạn lợi hại nhất của đối phương: tính toán." Trịnh Viễn Đông nói: "Có kết quả so sánh DNA trong máu chưa?"
Lộ Viễn lắc đầu: "Kết quả ra rồi, nhưng trong kho DNA không có mẫu DNA tương xứng."
"Lại kiểm tra mẫu tương tự một chút, nói không chừng có thể tìm được người thân của anh ta, " Trịnh Viễn Đông nói.
"Tốt, " Lộ Viễn gật đầu: "Có thể việc này sẽ chậm một chút, nhưng tối đa ba ngày là có thể có đáp án."
Trịnh Viễn Đông nói: "Nếu như tìm được thì khách khí một chút, Côn Luân hiện tại cần người như thế, có thể một mình đảm đương một phía."
...
Ba người Khánh Trần bọn họ ở lại trêи núi Lão Quân, cũng không đặc biệt gấp gáp trở về thành phố.
Cùng lúc là chân của Khánh Trần còn chưa thể bước đi thời gian dài, về phương diện khác cũng là bởi vì, đã trải qua chuyện lớn như vậy, Giang Tuyết cũng muốn thiếu niên ở chỗ này thư giãn một chút, tránh xa những ầm ĩ kia.
Về phần lớp học thêm và vân vân, Giang Tuyết sau khi trải qua chuyện của đêm qua, cũng hiểu được hình như không còn quá quan trọng rồi.
Chuyện gì cũng đều chờ Khánh Trần dưỡng thương tốt rồi nói sau.
Giang Tuyết một lần nữa thay thuốc cho Khánh Trần: "Nếu như sớm biết cậu sẽ bị thương, tôi liền mua dược phẩm trị thương đặc hiệu từ thế giới Bên Trong, dược phẩm bên kia nhất định tốt hơn so với thế giới Bên Ngoài, tôi có thể đem dược phẩm nhét vào bình nhỏ, ngậm vào trong miệng mang về đây."
"Không có việc gì đâu dì Giang Tuyết, " Khánh Trần cười cười: "Hiện tại đã không còn đau."
"Đúng rồi, " Giang Tuyết bỗng nhiên lo lắng nói: "Cậu để lại nhiều vết chân máu như vậy tại hiện trường, khẳng định có người có thể thông qua so sánh DNA tìm được cậu. Tuy rằng DNA của cậu không có bị ghi chép, thế nhưng, cha của cậu bị tạm giam..."
Bây giờ, bị tạm giam đều sẽ thu thập mẫu máu.
Nhưng mà Khánh Trần lắc đầu: "Sẽ không, trong lòng cháu đều biết."
Giang Tuyết liếc mắt nhìn Khánh Trần cảm giác có chút ngoài ý muốn, cô ý thức được trong phương diện này tựa như còn có ẩn tình khác, chỉ là thiếu niên trước mặt không nguyện nhiều lời.
Trong toàn bộ sự kiện, có hai nhân tố then chốt làm bại lộ thân phận của Khánh Trần, một là Nam Canh Thần, cái kia là mẫu máu.
Nhưng cái trước, Khánh Trần tin tưởng Nam Canh Thần ít nhất sẽ không mắc bệnh hồ đồ trong loại chuyện này, nhất định sẽ nói một vài tin tức đánh lừa Côn Luân.
Cái sau thì, Côn Luân không có khả năng tìm được mẫu máu tương ứng để tiến hành so sánh, cái này liên quan đến một vài chuyện cũ năm xưa.
Nói cách khác, Khánh Trần cũng không dám đi chân trần truy sát người nếu không chắc chắn như vậy.
Khánh Trần nói: "Dì Giang Tuyết, cháu muốn ở một mình một chút, có chuyện phải xử lý."
"Ừm, vậy tôi dẫn Tiểu Vân đi ra ngoài đi dạo, có việc cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ không đi xa, " Giang Tuyết nói.
Đợi cho Lý Đồng Vân và Giang Tuyết đều rời khỏi phòng, Khánh Trần lúc này mới lấy ra điện thoại di động và thiết bị truyền tin của mình.
Hắn mở khóa thiết bị truyền tin trước, bên trong đều là tin nhắn của Lưu Đức Trụ nhắn lại:
"Lão đại, người của ngài quá ngầu, tiêu diệt hết đám tội phạm!"
"Lão đại, cảm ơn ngài nhắc nhở đúng lúc, cảm ơn ngài cho người của ngài đã cứu tôi, Lưu Đức Trụ tôi cả đời này khẳng định vì ngài xông pha khói lửa, không chối từ!"
"Lão đại, trải qua việc tối đêm nay, tôi thật sự một lòng một dạ với ngài. Sau đó không quan tâm cái khác, người khác không dám mạo hiểm, tôi vì ngài đi mạo hiểm, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chổ chim không đi ị, tôi đi ị!"
"Lão đại, ngài làm sao không nói lời nào?"
"Đúng rồi lão đại, chúng tôi đã trở lại Lạc Thành rồi, buổi sáng các học sinh có thể muốn cùng đi thăm Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, đến lúc đó tôi giúp ngài nhận tiền thù lao!"
Khánh Trần nhìn thoáng qua thời gian, 9 giờ sớm.
Đếm ngược 39:00:00.
Cách lần trước trở về, cũng mới vừa qua 9 giờ.
Lúc này xuyên không trước và sau quá mức vội vội vàng vàng, thế cho nên sau khi trở về hắn đều không nhìn thời gian đếm ngược, cầm dao đi giết ra ngoài.
Còn có hơn một ngày, còn có hai ngày hoặc là bảy ngày xuyên không, đợi khi đến khai giảng, vết thương của mình hẳn là không có gì đáng ngại.
Khánh Trần trả lời tin nhắn cho Lưu Đức Trụ: "Vừa tỉnh ngủ, chờ tao hỏi thuộc hạ một chút xảy ra cái gì rồi hãy nói."
Lưu Đức Trụ đang nghiêm nghị cung kính ở của thiết bị truyền tin bên kia, lão đại chính là lão đại, xảy ra chuyện lớn như vậy đều có thể ngủ, bất quá cũng phải, nhân vật cấp bậc lão đại tự nhiên là ổn ngồi Điếu Ngư Đài, không lấy vật mà vui không vì bản thân mà buồn...
Trong chuyện này, Lưu Đức Trụ phát hiện mấy chi tiết:
Thứ nhất, lão đại không biết mình muốn đến núi Lão Quân, cũng không biết mình muốn đến sớm, bởi vì lúc lão đại dặn dò mọi việc ở thế giới Bên Trong, quả thật không giống như là giả bộ.
Cho nên, tạm thời loại trừ suy đoán lão đại là người bên cạnh mình, có khả năng lão đại chính là bạn học trong trường, cũng có thể là học trưởng.
Điểm thứ hai, vị che mặt giết người đêm qua, có thể chính là bản thân lão đại hay không?
Trước đó phân tích từ tính cách có vẻ không quá giống, bởi vì ấn tượng của lão đại cho mình, vẫn đều là loại nhân vật âm hiểm bày mưu nghĩ kế.
Âm, vô cùng âm.
Mà người đêm qua tựa như vì báo thù cho thành viên Côn Luân, biểu hiện ra một mặt vô cùng tâm huyết.
Người đó và lão đại trong ấn tượng của Lưu Đức Trụ, không quá giống nhau.
Nói túm lại, Lưu Đức Trụ tạm thời phán đoán, mặc dù không loại trừ hiềm nghi, nhưng người che mặt giết người đêm qua hẳn là không phải bản thân lão đại.
Như vậy xem ra, lão đại đã phát triển ra thế lực cùng với thuộc hạ của mình ở thế giới Bên Ngoài, cái này cũng thật là đáng sợ.
...
Giờ phút này, Khánh Trần cũng không vội vã trả lời Lưu Đức Trụ, mà là quyết định giả vờ tìm hiểu tình huống, trước cho đối phương chờ một hồi.
Hắn mở điện thoại di động, phát hiện group chat của lớp học đã nổ tung.
Rất nhiều bạn học đều đang nói, Lưu Đức Trụ và đồng bạn thần bí của hắn cứu mọi người.
Tuy rằng bản thân Lưu Đức Trụ cũng không thừa nhận, nhưng mọi người cũng không tin sự phủ nhận của hắn.
Lớp phó học tập Ngu Tuấn Dật xúc động nói: "Lúc ấy, đám tội phạm còn chưa có xuất hiện, Lưu Đức Trụ cũng đã sớm phát hiện từ thế giới Bên Trong, đồng thời bảo mọi người chạy mau, thế nhưng, khi đó không ai tin cậu ta. Lúc đó tôi còn cảm thấy cậu ấy điên rồi, hiện tại nghĩ lại thật sự là xấu hổ."
Một người bạn học nữ kϊƈɦ động nói: "Tên tội phạm cầm đầu còn dùng súng để vào đầu cậu ấy, hỏi cậu ta người ở nơi nào, kết quả bạn học Lưu Đức Trụ đặc biệt kiên cường, một chút tin tức đều không tiết lộ cho đối phương."
Thật ra cô ta không biết, Lưu Đức Trụ lúc ấy thật sự không rõ lão đại thần bí và thuộc hạ thần bí ở đâu, muốn nói cũng không biết nói như thế nào!
Sau đó, Bạch Uyển Nhi thảo luận một vài sự việc trong group chat của lớp học, đem hướng thảo luận đẩy lên cao trào: tên tội phạm vốn dự định thừa dịp hỗn loạn mang bốn người bọn họ đi, kết quả thuộc hạ của Lưu Đức Trụ chạy tới đúng lúc.
Đối phương đầu tiên là âm thầm giết tên tội phạm áp giải mình, sau đó lại giết chết tên tội phạm áp giải Lưu Đức Trụ.
Cô ta vẫn ở bên cạnh Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân.
Bạch Uyển Nhi nói, nửa đêm Hồ Tiểu Ngưu ngẫu nhiên tỉnh lại, vẫn nhắc tới muốn cảm ơn Lưu Đức Trụ và thuộc hạ của Lưu Đức Trụ.
Đối phương không chỉ có cứu người, còn báo thù giúp hai thành viên Côn Luân.
Đột nhiên, khi nhắc tới hai thành viên Côn Luân hi sinh, tất cả người tham dự đều im lặng.
Mặc dù mọi người sống sót sau tai nạn, hiện tại cũng không phải thời khắc mọi người nên biểu đạt vui sướиɠ.
Khánh Trần bỗng nhiên suy nghĩ, thật ra tâm tính của Hồ Tiểu Ngưu vô cùng không tồi.
Bây giờ bảng hiệu của Lưu Đức Trụ càng ngày càng vang, bản thân mình có phải có thể thông qua thằng nhãi này, lung lạc một vài Người du hành Thời Gian đáng tin cậy hay không?
Mặc kệ là buôn bán với bọn họ cũng tốt, hay là trợ giúp lẫn nhau cũng tốt, có thể đều sẽ có trợ giúp vào giây phút ấy.
Hắn tắt Wechat đi, mở ứng dụng khác.
Từ khuya đêm qua, khi lửa bắt đầu lan tràn, chuyện trêи núi Lão Quân cũng đã truyền khắp toàn quốc.
Weibo, TikTok, Bilibili, khắp nơi đều là video clip và tin tức về vụ cháy trêи núi Lão Quân.
Nhưng trong chuyện này, phần lớn mọi người đều là miêu tả cảnh tượng sau vụ cháy, cũng không ai đứng ra công bố chi tiết sự kiện.
Bọn họ chỉ là thông qua một ID tên là "Lộ Viễn Côn Luân" biết được, tất cả tội phạm phóng hỏa đều bị bắn chết, vụ án bắt cóc của Người du hành Thời Gian cũng tạm thời có kết quả.
Lúc này mọi người mới hiểu được, thì ra tội phạm phóng hỏa, chính là thủ phạm của vụ án bắt cóc Người du hành Thời Gian đang ầm ĩ trước đó.
Không ai nhắc đến người che mặt giết người, không ai nói là ai bắn chết tội phạm, bởi vì Khánh Trần ẩn dấu thật tốt quá, một vài người hay biết tin tức tựa như cũng không dự định tiết lộ trêи mạng internet.
Ví dụ như Nam Canh Thần, cô gái thần bí trong bãi đỗ xe, Lý Đồng Vân, Giang Tuyết...
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên của quốc khánh, những du khách vốn muốn đến núi Lão Quân du lịch, sau khi nghe nói tin tức nơi đây đều lần lượt trả vé.
Còn có rất nhiều du khách, ngay cả mặt trời mọc đều không ngắm, đều ngồi xe buýt rời khỏi khu vực danh lam thắng cảnh.
Có người nói, những chuyến xe buýt buổi sáng của núi Lão Quân đã kín người hết chỗ, hệ thống giao thông vận tải của khu vực danh lam thắng cảnh tạm thời bị lọt vào trạng thái tê liệt.
Khánh Trần xem lại tất cả sự kiện xảy ra đêm qua trong trí nhớ, khi hắn xác định ngoại trừ Lý Đồng Vân, Giang Tuyết, không có người xác nhận thân phận của hắn.
Hắn lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng, vàng thỏi.
Đêm hôm qua, Hồ Tiểu Ngưu trong lúc hỗn loạn từng nói một câu vô cùng quan trọng.
Đổi thành người khác có thể sẽ quên, hoặc là bởi vì khẩn trương mà bỏ qua.
Nhưng Khánh Trần sẽ không.
Hiện tại vàng thỏi trong đầu hắn, là một từ khóa vô cùng đặc biệt.