Cùng lúc đó, Lưu Đức Trụ đang cùng các học sinh đi tới bệnh viện nhân dân số 3 của Lạc Thành.
Đây là bệnh viện top 3 tốt nhất của Lạc Thành.
Buổi tối ngày hôm qua, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân hai người được tiến hành xử lý miệng vết thương đơn giản tại trạm y tế.
Sau đó, bọn họ được chuyển đến bệnh viện thị trấn tiến hành cấp cứu, đợi cho vết thương ổn định, sáng sớm lại chuyển viện đến thành phố tiến hành xử lý toàn diện hơn.
Hiện tại, tình huống của hai người vừa ổn định, còn ở trong phòng ICU của bệnh viện nhân dân số 3.
Có vẻ như dùng tiền đúng chỗ, bọn họ sử dụng tất cả thiết bị điều trị đều là tốt nhất, còn có hơn mười vị bác sĩ tiến hành hội chẩn chuyên môn.
Phòng ngừa những ngoại thương này lưu lại di chứng cho bọn họ.
Cha mẹ của bọn họ ngồi máy bay riêng đi tới Lạc Thành vào lúc sáng, lúc này đang canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh.
Khi Lưu Đức Trụ cùng với các học sinh đi tới cửa phòng bệnh, nhìn thấy sáu bảy người nam mặc tây trang đen đứng ngoài phòng bệnh, trêи tai mỗi người đều có tai nghe trong suốt.
Cái này hẳn cũng là vệ sĩ của lão đại trong truyền thuyết.
Một vệ sĩ ngăn cản những học sinh này, một người trung niên có diện mạo hiên ngang nhìn về phía bọn họ: "Các cậu là?"
Lớp trưởng của lớp 4 Tạ Tầm nói: "Chào chú, chúng cháu là bạn học của Tiểu Ngưu và Thiên Chân, muốn đến thăm hai người."
Nhìn thấy người trung niên này sửng sốt một chút: "Xin hỏi, bạn học nào là Lưu Đức Trụ?"
Lưu Đức Trụ trong đám người cũng sửng sốt một chút: "Cháu, chính là cháu."
Người trung niên sải bước đi tới, ông vươn tay phải với Lưu Đức Trụ: "Cảm ơn bạn học, cảm ơn cháu cứu mạng của Tiểu Ngưu. Thằng bé vừa tỉnh liền nói với chú, cháu và người của cháu cứu nó, bằng không nó lúc này khẳng định đã bị đám tội phạm kia mang đi hoặc là giết chết."
Lưu Đức Trụ im lặng vài giây, sau đó cầm tay của đối phương nói: "Chú, thật ra cháu cũng không làm cái gì."
Tựa như bởi vì vết thương của Hồ Tiểu Ngưu đã ổn định, cho nên tâm trạng của người trung niên này cũng thả lỏng rất nhiều, ông ta vừa cười vừa nói: "Người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng quá khiêm tốn cũng không tốt, dùng ngôn ngữ của người trẻ tuổi các cháu nói như thế nào nhĩ? Đúng rồi, Versailles!"
Trêи thực tế, vào lúc sáng, Hồ Tiểu Ngưu đã khôi phục thần trí, cho nên hắn đem mọi việc nói đại khái một chút.
Cha như Hồ Tiểu Ngưu là thương nhân lớn, lúc đầu cũng không có nhiều ý kính nể đối với Người du hành Thời Gian, ngay cả 7 người vệ sĩ ngoài cửa, cũng có một người là Người du hành Thời Gian.
Người như thế, cho dù là không nói lời nào đều tự có khí tràng, Người du hành Thời Gian bình thường thật đúng là không có cách nào tạo thành uy hϊế͙p͙ gì đối với ông.
Thế nhưng khi bốn người Hồ Tiểu Ngưu gặp phải nguy hiểm tại thành phố số 7, suy nghĩ của ông thay đổi.
Bởi vì giây phút ấy ông ta phát hiện ra, bản thân dù cho sở hữu nhiều tài sản và địa vị ở thế giới Bên Ngoài, đều rất khó làm cái gì cho con trai của mình.
Tài sản của thế giới Bên Ngoài có thể mua được rất nhiều vật phẩm của thế giới Bên Trong, nhưng cái này cũng không có ý nghĩa, tài sản có thể mua được tất cả của thế giới Bên Trong.
Cũng bởi vì cái này, ông ta mới đồng ý việc Hồ Tiểu Ngưu chuyển trường đến Lạc Thành.
Tìm một Người du hành Thời Gian tên là Lưu Đức Trụ.
Hơn nữa, Lưu Đức Trụ là một Người du hành Thời Gian trước có thể xu cát tị hung, sau có thể ngăn cơn sóng dữ, là một người không tầm thường.
Cha của Hồ Tiểu Ngưu là một người có tầm nhìn xa, ông biết hiện tại Lưu Đức Trụ có khả năng còn chưa được tốt lắm, nhưng ông đã thấy được tương lai của Lưu Đức Trụ.
Sự kiện xuyên không lớn như vậy, dùng chục ngàn để đếm chỉ vừa mới bắt đầu, ai biết tương lai của đối phương sẽ rực rỡ như thế nào?
Đáng giá đầu tư.
Đương nhiên, cái này có thể cũng là bởi vì, người trung niên này cũng chưa gặp qua biểu hiện khi đối mặt nguy nan của Lưu Đức Trụ, bằng không có khả năng thay đổi cái nhìn.
Ít nhất Lưu Đức Trụ giờ phút này thoạt nhìn giống như một người bình thường. . .
Cha của Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút rồi nói: "Buổi sáng chú cùng Tiểu Ngưu thương lượng qua, chú nghĩ đưa thằng bé về lại Hải thành, nhưng nó không có đồng ý. Chú suy nghĩ, nó có thể là muốn thân thiết hơn với cháu một chút, cho nên chú cảm thấy chuyển trường cho cháu đến Hải thành, nơi ấy có tài nguyên dạy học tốt hơn, cũng có. . ."
Người có tiền ra tay đúng là không giống, người khác đều nghĩ làm sao tiếp cận Lưu Đức Trụ, nhưng cha của Hồ Tiểu Ngưu lại suy nghĩ, làm cách nào mang Lưu Đức Trụ đi, buộc chặt bên cạnh mình.
Nhưng mà Lưu Đức Trụ lập tức mở miệng từ chối: "Chú, cháu tạm thời còn chưa có dự định đi Hải thành, nơi này là chổ cháu sinh ra, hơn nữa cha mẹ bạn bè của cháu đều ở chỗ này."
Cha của Hồ Tiểu Ngưu nói: "Chú đã chuẩn bị một căn cho cháu tại Hải thành hộ, cháu có thể dẫn theo cha mẹ đi qua, mặt khác chú còn cho mọi người một số tiền trợ cấp."
"Không cần đâu, chú, " Lưu Đức Trụ lần thứ hai lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của chú."
Lúc này, trong lòng Lưu Đức Trụ đã sớm cân nhắc lợi và hại.
Một căn hộ ở Hải thành, cộng thêm một số tiền trợ cấp, cái này nghe có vẻ quá mê người.
Thế nhưng, lão đại bên cạnh hắn lại ở Lạc Thành.
Người khác đều tưởng hắn cứu Hồ Tiểu Ngưu, nhưng trêи thực tế là, nếu như không có thuộc hạ của lão đại ra tay, sợ là mình đều chết ở trêи núi Lão Quân.
Phải biết rằng, tên tội phạm lúc đó là muốn trực tiếp giết hắn, cũng không dự định bắt hắn làm con lừa!
So sánh ra, còn không bằng làm con lừa.
Đầu tiên, bản thân mình thật ra có thể đi Hải thành, nhưng lão đại phỏng chừng là sẽ không đi. Đến lúc đó, lỡ như có người muốn bắt cóc hắn, hoặc là mơ ước thứ gì trêи người hắn, vậy hắn nhất định phải chết.
Thứ hai, Lưu Đức Trụ lần này chạy thoát thân, đã ý thức được tầm quan trọng của thực lực.
Rất nhiều Người du hành Thời Gian đều nói trêи mạng internet, bạn có tiền ở thế giới Bên Trong đều không nhất định có thể tìm được thuốc gien, có người mua ở chợ đêm, kết quả còn mua phải thuốc giả.
Nhưng lão đại mang mặt nạ mặt mèo liền không giống, người ta ra tay chính là hàng chính phẩm.
Bản thân mình tiêm vào danh sách gien FDE còn có 004, 003, 002, 001, tất cả tương lai đều nằm trong tay lão đại.
Hắn cũng không cầu xa nhiều, có thể được tiêm xong toàn bộ thuốc gien, trở thành cao thủ cấp B là được.
Có người nói, dù cho ở thế giới Bên Trong, cao thủ cấp B cũng xem như cao thủ đứng đầu, cao thủ cấp A cũng không nhiều thấy.
Tới lúc ấy, mình muốn một căn hộ tại Hải thành còn không đơn giản?
Hơn nữa, Hồ Tiểu Ngưu lần trước trả gấp hai lần thù lao đã bị mình nuốt phân nửa.
Lúc này đối phương có thể trả thêm nhiều liền sướиɠ, dù sao thì lão đại cũng không biết mình đã nuốt bao nhiêu.
Tục ngữ nói ánh mắt của người phải nhìn lâu dài một vài, Lưu Đức Trụ cảm thấy cái nghề này có giá trị chiến lược hơn so với một căn hộ.
Lại nói trở về, tính là mình đi Hải thành, lão đại vẫn còn lợi dụng mình kinh doanh, nhưng lỡ như bên cạnh lão đại xuất hiện người tiện tay hơn thì sao?
Bản thân mình chẳng phải là giỏ trúc múc nước công dã tràng?
Là con chó ɭϊếʍ, thì nên ɭϊếʍ gần, ɭϊếʍ xa căn bản không có hiệu quả!
Nhưng mà chính vào lúc này, thiết bị truyền tin trong lòng của Lưu Đức Trụ rung lên, hắn nói với mọi người: "Xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh trước."
Hắn tiến vào trong một phòng vệ sinh, mở thiết bị truyền tin liền thấy được tin nhắn của Khánh Trần hỏi: "Tao nghe thuộc hạ nói, Hồ Tiểu Ngưu nói với hắn, lần trước đối phương trả gấp hai lần thù lao, lần này cũng trả gấp hai lần?"
Lưu Đức Trụ một giây trước còn mừng thầm, giây tiếp theo chảy ròng mồ hôi lạnh.
Hắn không biết đêm qua vậy mà còn xảy ra qua loại chuyện này!
Đại ca Hồ Tiểu Ngưu, vì sao cái gì anh cũng nói ra hết vậy!
Cái này đã là lần thứ hai hắn nuốt tiền, lần đầu tiên nuốt đồng hồ đeo tay, lần này lại nuốt vàng thỏi, Lưu Đức Trụ cũng không biết lần sau mình đi đến thế giới Bên Trong sẽ có đãi ngộ như thế nào.
Hắn ở trong phòng vệ sinh ủ rũ trả lời tin nhắn: "Lão đại, lần này xuyên không tôi đem vàng thỏi mang tới cho ngài, ngài trừng phạt tôi đi. . ."
Ngoài nhà vệ sinh, mọi người vẫn còn khe khẽ nói nhỏ, trong lòng nói Lưu Đức Trụ đi lâu như vậy.
Lúc này, Lưu Đức Trụ bỗng nhiên mở cửa đi ra.
cha của Hồ Tiểu Ngưu nhìn hắn, tươi cười đầy mặt nói: "Chú suy nghĩ rồi, cháu còn nhỏ, cho nên có khả năng không thích nhà ở. Chú hiểu, người trẻ tuổi đều thích thứ kϊƈɦ thích. Bằng không như vậy đi, cháu nói cho chú biết cháu thích cái gì, chú nhất định an bài cho cháu."
Lưu Đức Trụ chần chờ một chút rồi nói: "Chú có khả năng không biết, cháu thích khi rãnh rỗi không có việc gì liền chúc mừng năm mới cho người ta. . ."
. . .