Mặc dù Cừu Phi đã tự nhủ phải quyết tâm trở thành một người có phẩm chất, nhưng cụ thể phải làm sao thì lại bó tay. Không còn cách nào khác, hắn đành cầu cứu "ông thầy" internet. Trên cái app hot nhất hiện nay, hắn gõ tìm "người có phẩm chất", kết quả là... cả đêm cả phòng ngủ bị hắn tra tấn bằng một loạt bài hát tiếng Quảng Đông. Còn có phẩm chất hay không thì chưa biết, nhưng nghe xong thì thấy chả liên quan mẹ gì.
Đám anh em trong phòng đều thức khuya, hôm sau suýt ngủ quên. Phan Lôi mắt còn díp lại, lèm bèm: "Không phải anh bảo tụi em đừng bật nhạc trong tiệm à? Thế mà anh lại chui trong chăn nghe cả đêm là sao?"
Cừu Phi chẳng biết cãi thế nào, sợ bị Phan Lôi chọc quê, hắn cố tình ra ngoài phòng tắm đánh răng. Vừa đi vừa không hiểu sao chân lại tự đưa hắn ra bên cửa sổ phòng khách. Nhìn xuống, thấy mấy đứa trẻ con tụ tập thành nhóm nhỏ, đi ngang qua cửa tiệm sửa xe của bọn họ, rồi rẽ vào sân nhà Lâm Kinh Chập.
Haizzz... Cừu Phi khẽ thở dài trong bụng. Một đêm trôi qua rồi, không biết thầy Lâm đã nguôi giận chưa. Nếu chưa thì thứ Hai tới hắn chẳng thể nào đường hoàng vào học như đám nhóc kia được.
"Anh Phi" Giọng Thịnh Quần cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Cừu Phi quay lại thì thấy điện thoại của mình đang réo ầm lên trong tay Thịnh Quần.
"Điện thoại anh nè, là chú út gọi."
Cừu Phi vội nhổ bọt kem đánh răng, súc miệng qua loa rồi bắt máy trước khi bên kia cúp: "Chú út."
Chú út hắn, tên là Cừu Tiên Tài, là em trai ruột của ba hắn.
Người trong điện thoại nói vài câu, sắc mặt Cừu Phi thay đổi hẳn. Hắn vội hỏi: "Thế người đó giờ sao rồi?"
Ba người còn lại thấy có gì đó không ổn, xúm lại gần. Thấy Cừu Phi căng thẳng thế, chắc chắn nhà có chuyện, không biết Cừu Tiên Tài đang nói về ai. Cả đám nhìn hắn chằm chằm.
Cừu Phi khẽ thở phào, rồi nói: "Vậy cháu về ngay đây."
Cúp máy, Phan Lôi vội hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Ông nội tao bị ngã, giờ đang ở trạm y tế thị trấn. Tao về xem thế nào."
"Ngã có nặng không?"
"Chú út bảo không nặng lắm, cứ về xem đã. Nếu cần thì đưa ông lên huyện."
Ông nội Cừu Phi sức khỏe vẫn còn tốt, nhưng ngã đối với người già không phải chuyện nhỏ, đâu thể so với thanh niên được.
"Em đi với anh," Phan Lôi suy nghĩ một lúc, "phòng khi có chuyện gì còn đỡ đần được. Mấy đứa em của anh còn nhỏ, chú út thì lớn tuổi rồi, lỡ có gì thật sự chẳng giúp được bao nhiêu."
Xe trong tiệm mấy hôm trước đã sửa xong, giờ chỉ chờ khách tới lấy. Mấy lỗi vặt thì Thịnh Quần xử lý được, nên Cừu Phi cũng không từ chối. Hai người thu dọn qua loa, trước khi đi còn dặn Thịnh Quần và Trương Tuyết Ninh: "Tiệm giao cho hai đứa, có gì thì giúp nhau. Nếu ông nội anh không sao thì bọn anh sẽ về sớm."
Còn phải mở tiệm làm ăn, nên Cừu Phi chỉ cho Thịnh Quần và Trương Tuyết Ninh tiễn xuống dưới lầu. Phan Lôi lái xe đi, Cừu Phi nhìn sân nhà Lâm Kinh Chập. Nếu không phải Lâm Kinh Chập đang giận, có khi hôm nay hắn còn qua chào một tiếng. Nhưng ông nội chắc không sao, hắn sẽ kịp về để học buổi thứ Hai.
"Lên xe." Phan Lôi đạp phanh dừng ngay bên cạnh hắn.
Cừu Phi cũng định bảo Trương Tuyết Ninh rằng cố gắng đừng chọc vào Lâm Kinh Chập, nếu anh có hỏi hắn đi đâu thì...
Mà thôi, chắc Lâm Kinh Chập chẳng thèm hỏi đâu.
Cừu Phi không chần chừ nữa, mở cửa xe ngồi vào.
Tiếng động cơ xa dần. Trong sân, Lâm Kinh Chập dặn học trò chuẩn bị đồ dùng học tập rồi đứng dậy ra ngoài. Anh rót chén trà vừa pha đổ xuống bồn hoa. Bức tường sân che kín mọi thứ bên ngoài, chỉ thấy được một khoảng nhỏ ngay trước cổng sắt.
Học phí của Cừu Phi vẫn chưa trả lại. Nghĩ lại thấy lúc đó mình hơi nóng nảy ít nhất cũng nên trả tiền rồi hẵng chặn. Giờ bảo Lâm Kinh Chập chủ động kết bạn lại chỉ để trả tiền thì anh không làm nổi. Anh vẫn chưa muốn gặp mặt Cừu Phi, vì mỗi lần nhìn thấy là lại nhớ tới vụ mất mặt trong siêu thị. Đành tìm cơ hội khác vậy.
Từ huyện về thị trấn chỉ mất hai tiếng, Phan Lôi và Cừu Phi thay phiên lái, không dừng giữa đường. Đến nơi, cả hai không về nhà mà chạy thẳng vào trạm y tế thị trấn.
Thị trấn bé như cái lòng bàn tay, ai mà không biết Cừu Phi - kẻ trúng số độc đắc? Đến bác sĩ, y tá ở trạm y tế cũng quen mặt hắn, chẳng cần hỏi nhiều, đã có người dẫn hắn thẳng đến phòng bệnh của ông nội.
Trong phòng, ông nội, bà nội, chú út, thím út đều có mặt. Thấy Cừu Phi, ông nội chống tay lên giường, cố ngồi dậy: "Sao mày lại về?"
Ông cằn nhằn nhìn con trai mình, rồi quay sang Cừu Phi: "Chú út mày gọi điện kể rồi chứ gì? Tao không sao đâu."
"Phải gọi cho cháu chứ, ông bảo không sao thì kệ ông. Phải bác sĩ nói mới tính."
Ông nội vội bảo bà nội lấy phim chụp đưa cho Cừu Phi xem: "Tao nói không sao là không sao. Bệnh viện bảo rồi, tao chỉ trẹo chân tí thôi, không đụng chỗ nào khác. Chú út mày làm quá, lôi cả mày từ huyện về đây. Mày lo làm ăn đi, tao với bà mày không cần mày bận tâm đâu."
Chú út đã kể qua điện thoại về tình hình ông nội, nhưng Cừu Phi vẫn muốn về tận nơi xem. Chỉ khi nhìn tận mắt, hắn mới yên tâm.
"Không sao thì cháu vẫn về thăm được mà. Dù gì cũng đâu có xa, lái xe có hai tiếng là tới."
Cừu Phi nói xong, lôi từ túi ra một cọc tiền mười nghìn tệ. Đây là tiền hắn cố ý rút ở ngân hàng trước khi đi. Hắn đưa cho thím út: "Thím, đây là mười nghìn. Năm nghìn chia cho ba đứa nhỏ, mỗi đứa một nghìn, thím giữ hai nghìn, còn năm nghìn để lo viện phí cho ông nội. Nếu dư thì thím cầm, thiếu thì cứ nói với cháu."
Ông nội chỉ trẹo chân, trạm y tế thị trấn cũng chẳng tốn bao nhiêu. Năm nghìn tệ là dư sức.
Thím út liếc nhìn chú út. CừuTiên Tài gật đầu, thím mới cẩn thận cất tiền. Nhà có ba đứa nhỏ, đúng lúc đang cần tiền.
Bố mẹ mất sớm, Cừu Phi được ông bà nội nuôi lớn. Sau này ông bà già, chú út đón về chăm. Hồi Cừu Phi đi làm xa, chú út còn cho hắn tám trăm tệ làm lộ phí.
Tám trăm tệ hồi đó với cả hắn lẫn nhà chú út không phải con số nhỏ. Cừu Phi luôn ghi nhớ sự chăm sóc của nhà chú út.
Sau này trúng số, Cừu Phi từng muốn đưa cả nhà lên huyện ở, nhưng ông bà không chịu đi. Chú út thì chẳng có nghề gì ngoài làm ruộng, không rời được mảnh đất ba sào. Thế là Cừu Phi bỏ tiền sửa lại nhà cũ, còn lo toàn bộ học phí cho ba đứa em.
"Sao lại đưa tiền nữa? Tháng nào mày cũng gửi về nhà kha khá rồi. Bốn triệu nghe thì nhiều, nhưng sửa đường cho thị trấn, mua nhà, mua tiệm..."
Phan Lôi, nãy giờ im thin thít, đột nhiên chen vào: "Còn chia cho em nữa."
"Đúng rồi, còn chia cho Phan Lôi nữa. Mày còn lại được bao nhiêu đâu, Tiểu Phi. Mày phải để dành tiền cưới vợ chứ." Bà nội nói.
Cừu Phi lườm Phan Lôi một cái. Không chen vào thì chết à? Hắn chẳng muốn nghe mấy chuyện này. Tiền nhiều để làm gì? Để tiêu chứ! Tiêu cho mình, cho người nhà, miễn vui là được. Đời người may ra trúng số được một lần, lỡ xài hết thì hắn vẫn có thể kiếm lại được. Còn cưới vợ...
Chẳng biết sao, trong đầu Cừu Phi đột nhiên hiện lên mặt Lâm Kinh Chập. Với cái thái độ hiện tại của anh, chuyện này chắc còn lâu mới có cửa.
"Thôi đừng nhắc tiền hoài. Thấy ông không sao, cháu ở lại đến tối Chủ nhật là cùng."
Thím út lẩm bẩm: "Về sớm đi, kẻo người ta biết mày về, lại kéo đến vay tiền."
Đến vua chúa còn có vài bà con nghèo, huống chi Cừu Phi, một kẻ nghèo kiết xác, nhờ trúng số mới đổi đời. Họ hàng nghèo thì nhiều, thậm chí chẳng phải họ hàng cũng muốn dính chút lộc của hắn.
Bà nội vỗ nhẹ mu bàn tay Cừu Phi: "Dùng tiền đừng mạnh tay quá. Để dành cho mình chút, cẩn thận một tí. Ai mượn tiền thì đừng dễ dãi."
Nói gì thì có đó. Cừu Phi còn chưa ra khỏi bệnh viện, đã có người nghe tin hắn về, lập tức xách đồ tới tận phòng bệnh.
Ngày thường, bà con lối xóm đều hòa thuận, nhưng ai cũng dòm ngó túi tiền của Cừu Phi. Nhà họ Cừu toàn người thật thà, chỉ sợ Cừu Phi bị thiệt. Có khi nghĩ, thà không có đống tiền này còn hơn.
Người tới bảo đã chuẩn bị tiệc đón Cừu Phi, toàn mấy người quen trong thị trấn. Không muốn mọi người mất mặt, Cừu Phi đành đồng ý.
Tối đó, Phan Lôi đi cùng Cừu Phi. Đúng là mấy người quen nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, ra sức tâng bốc Cừu Phi một hồi. Thấy thời cơ chín muồi, họ mới lấp ló ý định vay tiền.
Nghe lời người nhà dặn, Cừu Phi khéo léo từ chối: "Giờ tay tôi cũng chẳng dư dả tiền mặt đâu."
Hắn cũng chẳng nói điêu. Như bà nội bảo, bốn triệu nghe thì nhiều, nhưng xài cũng lắm. Giờ vật giá đắt đỏ, mua nhà, mua tiệm xong, tiền mặt còn lại thật sự chẳng bao nhiêu. Hắn đâu có giàu như thiên hạ tưởng.
Nhưng đám người này không tin. "Mày trúng tới bốn triệu lận mà! Bọn tao cả đời có thấy nổi đống tiền đó đâu. Cừu Phi, mày phát đạt rồi, đừng quên bà con lối xóm nhé."
Cừu Phi nặn ra một nụ cười gượng gạo, liếc mắt nhìn quanh, chợt thấy thiếu thiếu ai đó. Bố và anh trai Trương Tuyết Ninh lại không có mặt.
"Sao không mời nhà Trương Tuyết Ninh à?" hắn hỏi.
"Mời rồi chứ! Nhưng nhà nó chỉ có mẹ ở nhà, bố với anh trai không có."
Lạ thật, nhà Trương Tuyết Ninh lúc nào cũng dẫn đầu đội quân xin tiền Cừu Phi, vậy mà dịp này lại vắng bóng.
...
Tiễn đám học sinh buổi sáng xong, Lâm Kinh Chập một mình dọn bàn ghế, lau rửa mực mất cả một hai tiếng. Đến một giờ chiều, mọi thứ mới tạm ổn, anh định ăn trưa xong rồi đánh một giấc.
Cây to trong sân lớn vừa đẹp, mùa hè ngồi dưới bóng cây ngủ trưa, thi thoảng có làn gió nóng thổi qua. Cái cảm giác hơi nóng nhưng không đến nỗi chết ngốt ấy đúng là dễ ru ngủ nhất.
Lâm Kinh Chập ngả người trên ghế nằm, đôi chân dài gác lên chiếc ghế đẩu nhỏ. Trong lúc mơ màng, anh chợt nghe tiếng cãi vã, hình như từ hướng tiệm sửa xe vọng lại.
Lại là Cừu Phi, cái tên nhà giàu mới nổi ấy. Hắn với cái tiệm sửa xe ồn ào của hắn đúng là trời sinh một cặp.
Tiếng cãi nhau càng lúc càng to, Lâm Kinh Chập chịu hết nổi, hất tấm chăn mỏng trên chân, mặt lạnh như tiền bước ra khỏi sân.
Trước cửa tiệm sửa xe, bốn năm gã đàn ông khí thế hừng hực vây kín xung quanh. Một gã còn tiện tay cầm luôn cục gạch Lâm Kinh Chập đặt ở góc tường để chặn cống.
Cãi nhau thì cãi, sao lại rảnh tay rảnh chân thế?
"Các người làm gì đấy?" Lâm Kinh Chập lạnh lùng hỏi.
Mấy gã đang cãi um sùm bỗng im bặt, ngoảnh đầu theo tiếng. Lúc này họ mới thấy người đàn ông với gương mặt đầy khó chịu.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cừu Phi: Cứ để thầy Lâm "làm quen" với tui dần, sau này ẻm sẽ chẳng ngại gì nữa đâu!