Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 12

Mấy gã đàn ông nhìn nhau, như thể dùng ánh mắt hỏi han xem Lâm Kinh Chập là "thần thánh phương nào". Nhìn anh khí thế hừng hực, trông không dễ chọc.

 

"Cãi nhau thì ra chỗ khác mà cãi! To tiếng thêm chút nữa là tôi báo công an vì tội gây rối đấy, tin không?" Lâm Kinh Chập liếc xuống cục gạch trong tay một gã, nói tiếp: "Còn đi ăn cắp cả gạch, nghèo đến điên rồi hả?"

 

Gã cầm gạch nhận ra anh đang nói mình. Chỉ là cục gạch thôi mà, sao lại bị quy chụp là ăn cắp? Lại còn báo công an, gán tội gây rối dân chúng, gã quê mùa này sợ tới mức cứng họng. To con thế mà chỉ biết đứng đực ra, lúng túng tại chổ.

 

Im lặng một lúc, Thịnh Quần từ sau đám người nhìn thấy Lâm Kinh Chập nổi trận lôi đình. Không hiểu sao, lúc này Lâm Kinh Chập như thiên thần giáng thế, đến cả chuyện báo công an trong miệng anh cũng chẳng còn đáng ghét nữa.

 

"Cái đó..." Thịnh Quần lách qua đám đông, nhỏ giọng giải thích với Lâm Kinh Chập: "Xin lỗi thầy Lâm, mấy người này là người nhà Trương Tuyết Ninh..."

 

Trương Tuyết Ninh, Vương Tuyết Ninh, hay Lý Tuyết Ninh gì cũng thế, đối với Lâm Kinh Chập, dù là Ngọc Hoàng hay Diêm Vương đến cũng chẳng ăn thua.

 

Thầy?

 

Ông lão dẫn đầu cũng kịp phản ứng. Chỉ là người ngoài thôi, chuyện nhà họ, đâu đến lượt kẻ lạ xen vào. Ông lão vung tay, ỷ thế có mấy thằng con trai đứng sau, hống hách nói: "Bọn tao đến tìm con gái tao, liên quan gì đến mày?"

 

Lâm Kinh Chập chẳng ngán cái kiểu ngang ngược này: "Tôi mặc kệ ông tìm con gái nhà ai. Ông lấy gạch nhà tôi thì liên quan đến tôi!"

 

"Cục gạch vớ vẩn." Ông Trương ở quê quen thói, cục gạch vứt ven đường chẳng ai thèm nhặt, ông chẳng để tâm. Ông giật cục gạch từ tay thằng con, quăng bừa xuống đất. Cục gạch đỏ ngấm nước lâu, đâu chịu nổi cú ném đó, vỡ tan thành mấy mảnh, mảnh vụn còn bắn tới chân Lâm Kinh Chập, "Trả mày đây."

 

Lâm Kinh Chập dọa báo công an đâu phải nói chơi. Anh rút điện thoại, định bấm 110. Thằng con ông Trương đứng cạnh thấy số điện thoại trên màn hình, biết anh chơi thật. Nó vội lao lên cản: "Đừng, đừng gọi! Bọn tui không cố ý, tại bố tui nóng vội quá thôi."

 

Lâm Kinh Chập liếc gã kia, đôi mắt đẹp đẽ lại ánh lên vài phần hung dữ đáng sợ. Anh chẳng nể nang ai, ra lệnh: "Tìm cục gạch khác đền tôi, lắp lại chỗ đó."

 

Gã kia không ngờ Lâm Kinh Chập không nể mặt tí nào. Vẻ lúng túng đông cứng trên mặt, thấy anh vẫn giơ điện thoại chưa chịu hạ xuống. Tục ngữ có câu, "rồng mạnh không đấu lại rắn địa phương". Họ đông người thật, nhưng không rõ lai lịch Lâm Kinh Chập. Lỡ anh có tiền có thế, đụng độ thì đây chẳng phải thị trấn của họ. Nghĩ tới nghĩ lui, gã đành "xuống nước", chạy qua bên kia đường nhặt cục gạch tương tự, lấp lại chỗ góc tường.

 

Xong vụ lùm xùm, người nhà Trương Tuyết Ninh thấy hôm nay không phải dịp, một gã mặt mày hung dữ ghé tai Thịnh Quần thì thào đe dọa vài câu. Rồi cả đám miễn cưỡng bỏ đi.

 

Nhìn đám người đi xa, Thịnh Quần lo lắng vuốt ngực thở phào, nhìn Lâm Kinh Chập với ánh mắt thêm phần sùng bái: "Cảm ơn thầy Lâm nhiều nha."

 

Lâm Kinh Chập thấy Thịnh Quần đúng là ngớ ngẩn. Anh đâu có ý giúp cậu ta. Nếu không phải đám người kia ồn ào làm phiền giấc trưa của anh, lại còn lấy mất cục gạch ở góc tường, anh thèm vào mà xen vào chuyện bao đồng. Anh chỉ bênh vực cho mình thôi.

 

Lâm Kinh Chập bực bội quay đi, định về sân nhà. Ngẩng đầu lên, thấy Trương Tuyết Ninh đang áp mặt vào cửa sổ tầng trên nhìn xuống. Hình như cô vừa khóc, mắt đỏ hoe, vệt nước mắt trên mặt còn chưa khô. Gặp ánh mắt anh, cô vội rụt vào.

 

Chuyện gì thế này?

 

Lâm Kinh Chập khẽ nhíu mày, kín đáo liếc vào tiệm sửa xe. Không thấy Cừu Phi đâu, cả gã bạn thân nói to như loa phát thanh của hắn cũng vắng bóng.

 

Nhưng Lâm Kinh Chập đâu phải kiểu người thích lo chuyện thiên hạ, huống chi chuyện của Cừu Phi thì anh càng chẳng muốn biết. Không đợi Thịnh Quần mở miệng, anh bước nhanh về sân nhà mình.

 

Tưởng chuyện này thế là xong, ai ngờ sáng hôm sau, học sinh vừa đến lớp, Lâm Kinh Chập còn đang kiểm tra bài tập hôm qua giao, thì ngoài kia lại vang lên tiếng cãi vã.

 

Bài tập hôm qua chất lượng kém, Lâm Kinh Chập kiên nhẫn khoanh tròn mấy lỗi điển hình. Đám học sinh biết tính anh, dù chưa vào học cũng không dám chạy lung tung, chỉ thì thầm to nhỏ khi nghe tiếng cãi nhau.

 

"Tao biết con nhỏ Trương Tam Muội ở trong đó! Kêu nó ra đây, bảo là bố nó kêu!"

 

"Thịnh Quần, mày mà còn cản, đừng trách tụi tao động tay động chân!"

 

Lâm Kinh Chập hít sâu một hơi, siết chặt cây bút trong tay. Sáng sớm đi dạy đã bực mình, Cừu Phi rốt cuộc đang làm cái quái gì? Ồn ào thế này mà hắn không ra mặt can à?

 

Tiếng cãi vã ngoài kia càng lúc càng to, tiếng thì thầm trong phòng khách dần biến thành xì xào bàn tán. Lâm Kinh Chập thấp giọng cảnh cáo: "Yên lặng, nói về bài tập hôm qua nào..."

 

"Trương Tam Muội! Mày có biết xấu hổ không hả? Con gái con đứa mà ở chung với ba thằng đàn ông! Sau này thằng nào dám rước mày!"

 

Ông lão gào lên bằng giọng khàn khàn, trong lớp nghe rõ mồn một. Sắc mặt Lâm Kinh Chập khó coi cực kỳ, mấy học sinh nhìn nhau, biết thầy Lâm nổi giận, chẳng ai dám hé răng.

 

"Bõm" một tiếng, như có ai từ trên lầu tạt cả chậu nước xuống, rồi tiếng Trương Tuyết Ninh tức tối chửi bới: "Ông già chết tiệt! Có người cha nào như ông không? Dám giữa đám đông nói con gái mình như thế!"

 

Tiếp đó, tiếng đàn ông đàn bà thi nhau chửi tổ tông mười tám đời, lời lẽ tục tĩu, nghe không lọt tai. Biết thì là cha con, không biết còn tưởng kẻ thù giết cha.

 

Lâm Kinh Chập đập mạnh tờ giấy tuyên xuống bàn: "Hôm nay về sớm đi."

 

Không phải học, dù là lớp học thêm cũng đáng mừng. Mấy đứa học sinh mặt mày rạng rỡ, nhưng chưa kịp vui thì Lâm Kinh Chập nói thêm: "Thứ Bảy học bù."

 

"Hả..."

 

"Hả cái gì?" Chúng nó không muốn học, anh còn chẳng muốn tăng ca. Lâm Kinh Chập giữ vẻ nghiêm khắc của thầy giáo: "Giờ về nhà ngay, không được la cà ngoài đường. Thầy sẽ nhắn tin cho phụ huynh các em."

 

Không chỉ phải học bù thứ Bảy, mà còn phải về nhà ngay, chẳng có cơ hội lén đi chơi. Cả đám kêu ca, nhưng giận thì giận, chẳng dám nói gì, xách cặp nhỏ chào Lâm Kinh Chập rồi ra về.

 

Tiễn học sinh xong, Lâm Kinh Chập nhắn tin cho phụ huynh từng người. Nghĩ đến việc hai ngày tới phải dạy bù, anh lười dọn bàn học, chỉ rửa mặt qua loa, khóa cửa nhà rồi ngủ bù một giấc.

 

Cửa nhà đóng chặt, cách âm tốt, gần như không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài. Lâm Kinh Chập thích bật điều hòa, đắp chăn bông mà ngủ, cảm giác an toàn.

 

Chẳng hiểu sao, anh cứ thấy mấy ngày nay không thấy bóng dáng Cừu Phi. Anh chẳng quan tâm hắn đi đâu, chỉ mong hắn nhanh nhanh đuổi đám người nhà Trương Tuyết Ninh đi. Ồn ào chết đi được.

 

Khi Lâm Kinh Chập ngủ trưa dậy, bên ngoài đã hết cãi vã. Anh vươn vai bước ra cổng sắt, thấy Thịnh Quần đang sửa xe một mình trong tiệm. Chẳng có đám gây rối, chẳng có Trương Tuyết Ninh, cũng chẳng thấy Cừu Phi.

 

Xong rồi?

 

Lâm Kinh Chập giữ nguyên tư thế, nhìn chằm chằm tiệm sửa xe bên cạnh. Cừu Phi không có trong tiệm? Hắn đi đâu làm gì? Từ cái tối bị anh từ chối, hình như anh chưa thấy mặt hắn lần nào.

 

Thôi kệ, Lâm Kinh Chập chẳng muốn nghĩ nhiều. Xong là tốt, xong thì anh dạy học được yên.

 

Ai ngờ sáng thứ Sáu, học sinh còn chưa tới, bên cạnh lại ầm ĩ lên.

 

"Trương Tam Muội, nhà nuôi mày lớn chừng này, chút biết ơn cũng không có! Đúng là nuôi ong tay áo!"

 

"Ai cho mày trốn! Mày nghĩ trốn tới khi Cừu Phi về là xong hả? Tao nói cho mày biết, lần này ai đến cũng không cứu được mày. Mày phải theo bọn tao về nhà!"

 

Hóa ra Cừu Phi không có nhà! Hắn làm cái quái gì vậy? Lâm Kinh Chập chẳng quan tâm hắn làm gì, nhưng chuyện lùm xùm bên cạnh đã ảnh hưởng đến việc dạy học của anh.

 

Lâm Kinh Chập nhắn tin cho phụ huynh, báo hoãn lớp học. Xong xuôi, anh thẳng tay bấm 110, nói rõ tình hình rồi mới cúp máy.

 

"Cái thằng Cừu Phi khốn nạn đó, dụ dỗ con gái nhà họ Trương tao! Con bé này cũng chẳng biết xấu hổ, không danh không phận mà bám theo Cừu Phi, vừa trông tiệm, vừa hầu cơm nước sinh hoạt. Tưởng mình là địa chủ chắc? Trương Tam Muội, nói với Cừu Phi, giờ không phải thời phong kiến! Đừng ỷ có vài đồng mà làm bậy!"

 

Lâm Kinh Chập nghe mà sững sờ. Ba thằng đàn ông một người con gái ở chung, nói ra đúng là không hay ho. Nhưng đó là chuyện riêng của Cừu Phi. Dù vậy, nếu đúng như ông già này nói, thì Cừu Phi đúng là chẳng ra gì.

 

Chửi bới cả buổi, trên cửa sổ lầu trên vẫn không thấy bóng Trương Tuyết Ninh đâu. Ai cũng tưởng cô nàng bị chọc trúng chỗ đau, ai ngờ từ cầu thang bỗng xuất hiện một bóng người, tay cầm con dao phay, hùng hổ lao tới. Không phải Trương Tuyết Ninh thì là ai?

 

"Thả rắm! Ông dám nói xấu Cừu Phi thêm câu nữa xem!" Trương Tuyết Ninh tức đến đỏ cả mặt, nước mắt lưng tròng, tay vung dao như muốn liều mạng. Ông bố và mấy anh trai cô hoảng hồn, lùi lại liên tục.

 

Dù sao Trương Tuyết Ninh cũng chỉ là một cô gái, chẳng mấy chốc bị mấy thằng anh đè lại, dao trong tay cũng bị giật mất. Thịnh Quần xông lên định giúp, bị một cước đá văng. Trương Tuyết Ninh còn muốn đỡ Thịnh Quần, nhưng bị anh cô tát một cái, lùi mấy bước, lưng va phải cái gì đó mềm mềm. Quay lại, hóa ra là Lâm Kinh Chập đứng phía sau.

 

Vài ngày trước, cô vừa cãi nhau với Lâm Kinh Chập vì chuyện con mèo. Giờ chật vật thế này, người cô không muốn gặp nhất chính là Lâm Kinh Chập. Nhưng anh chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái.

 

"Lại là mày!" Gã đàn ông vừa đánh người chính là kẻ hôm qua lấy cục gạch góc tường của Lâm Kinh Chập. Từ hôm qua đã thấy anh chướng mắt, còn ra vẻ gì mà dọa báo công an. Nhìn cái kiểu ẻo lả đó, hôm nay đông người, để xem thằng cha này báo công an kiểu gì. Gã vung nắm đấm lao vào Lâm Kinh Chập.

 

Lâm Kinh Chập tuy trông mảnh khảnh, nhưng động tác nhanh, lực tay mạnh. Chẳng đợi gã kia tới, anh đã đấm một phát, quật gã ngã lăn ra đất.

 

Công an cùng cán bộ khu phố xuất hiện cùng lúc: "Ai gọi công an?"

 

"Tôi!" Lâm Kinh Chập đanh thép, xoa xoa mu bàn tay, chỉ vào đám người trước mặt, liệt kê "tội trạng" mấy ngày nay của họ: "Mấy người này la hét om sòm mấy ngày rồi, gây rối trật tự, còn đánh người."

 

Anh nhìn gã cướp dao của Trương Tuyết Ninh: "Còn cầm dao uy h**p, đe dọa an toàn nơi công cộng."

 

Ông Trương và mấy thằng con trai hoảng loạn. Thằng này rốt cuộc báo công an từ khi nào?

Bình Luận (0)
Comment