“Không phải… đồng chí công an… con dao này không phải của tôi…” Gã đàn ông cầm con dao như cầm củ khoai nóng, nói năng lộn xộn. Trương Tuyết Ninh khóc lóc thảm thiết, còn đám người kia thì hung thần ác sát, chẳng có chút thuyết phục nào.
Gừng càng già càng cay, ông Trương hoảng loạn một thoáng nhưng nhanh chóng trấn tĩnh: “Đồng chí công an, đây không phải người ngoài. Con bé này là con gái tôi, bọn tôi chỉ muốn đưa nó về. Bọn tôi không đánh người, là nó đánh!”
Ông Trương chỉ tay vào Lâm Kinh Chập: “Nhìn xem, nó đánh con trai tôi, mặt sưng vù đây. Nó ra tay trước!”
Lâm Kinh Chập làm người luôn theo kiểu “người không đụng ta, ta không đụng người; người đụng ta, ta trụng người”. Anh chẳng khách sáo: “Ông già mắt mờ rồi hả? Có cần công an đi hỏi trên hỏi dưới xem rốt cuộc ai động tay trước không?”
Không ít người thò đầu ra cửa sổ xem náo nhiệt. Lâm Kinh Chập tuy khó gần, nhưng chưa bao giờ vô lý. Có người đứng ra nói đỡ: “Thằng con ông già đó ra tay trước, đánh cô gái này, còn định đánh cả thầy Lâm.”
Lâm Kinh Chập đanh thép: “Nghe rõ chưa? Tôi chỉ tự vệ thôi.”
Ông già cãi cố: “Dao là con bé đó cầm ra. Muốn bắt thì bắt nó!”
Chẳng ai nói gì. Dù sao con dao giờ đang ở trong tay thằng con ông. Ông già vẫn ngang ngược cãi: “Dù có đánh thì sao? Nó là con gái tôi, đây là chuyện nhà!”
“Vậy con trai ông cầm dao hay con gái ông cầm dao thì có khác gì? Dù sao chém cũng là người nhà ông, đều là chuyện nhà ông cả.” Lâm Kinh Chập dùng chiêu “gậy ông đập lưng ông”, khiến ông già cứng họng.
Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, công an nghe mà đau cả đầu: “Ông chủ tiệm sửa xe đâu? Làm chủ mà không quản chuyện à? Gọi ra đây.”
Trương Tuyết Ninh vội ngăn: “Không liên quan tới ông chủ bọn tôi. Anh ấy về quê mấy ngày rồi, chẳng liên quan gì đâu.”
“Ở ngay cửa tiệm, mấy người đều là nhân viên của anh ta, sao lại không liên quan? Gọi anh ta về đây.” Công an chỉ vào đám người trước cửa tiệm sửa xe, “Còn tất cả, về đồn làm biên bản.”
Cừu Phi nhận được điện thoại mà người ngẩn tò te. Hắn chỉ biết bố Trương Tuyết Ninh tìm tới cửa, giờ cả đám đang ở đồn công an, còn lôi cả Lâm Kinh Chập vào. Qua điện thoại, một hai câu chẳng giải thích rõ được. Hắn và Phan Lôi đạp ga phóng về huyện.
Thịnh Quần là người làm biên bản xong đầu tiên. Cừu Phi vội hỏi rõ đầu đuôi.
“Ba của chị Tuyết Ninh đến gây mấy lần rồi. Lần đầu nghe thầy Lâm dọa báo công an thì sợ, bỏ đi. Lần này còn động tay động chân. May mà thầy Lâm báo công an từ trước, không thì chẳng biết chuyện thành ra sao.”
Lâm Kinh Chập?
Cừu Phi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Không hổ là người hắn thích, Lâm Kinh Chập không phải kiểu vô lý hay khó ở chung. Anh chỉ có nguyên tắc của riêng mình.
“Sao không gọi tao sớm?”
“Chị Tuyết Ninh không cho. Chị ấy bảo anh về quê là để thăm ông nội, không muốn chuyện của chị ấy làm anh bận tâm.”
“Thế sao lại cầm dao?”
“Em với chị Tuyết Ninh bàn nhau, bảo chị ấy trốn trên lầu vài ngày. Nhưng ba chị ấy đứng trước tiệm chửi anh, chị ấy không nhịn được, cầm dao lao xuống.”
Cừu Phi còn định hỏi gì nữa, đúng lúc Lâm Kinh Chập làm xong biên bản bước ra. Hắn vội chạy tới.
“Thầy Lâm, lần này may nhờ có cậu. Nghe Thịnh Quần kể, người nhà Tuyết Ninh động tay với cậu.” Cừu Phi lo lắng nhìn đôi tay Lâm Kinh Chập. Mu bàn tay phải của anh đỏ một mảng, bàn tay cầm bút viết chữ, khác xa tay hắn, bao giờ chịu vết thương thế này.
Lâm Kinh Chập chẳng thèm cảm kích. Công an bảo không còn việc gì liên quan, anh nhấc chân định đi.
Cừu Phi muốn đưa anh về, chạy theo, nhưng còn phải ở lại đồn giải quyết chuyện.
“Thầy Lâm, lần này thật sự ngại quá, tôi sẽ giải thích sau. Hôm nay để Phan Lôi đưa cậu về trước nhé.”
Phan Lôi há hốc mồm, chỉ vào mình, như muốn hỏi Cừu Phi: “Em hả?”
“Không cần, làm ơn giải quyết cho xong đống chuyện lùm xùm ở tiệm anh đi. Đừng làm phiền tôi dạy học nữa.”
Lâm Kinh Chập lạnh lùng, xa cách, buông câu nói xong thì quay đầu rời khỏi đồn công an.
“Ơ…” Cừu Phi muốn ngăn cũng không kịp, chỉ biết đứng nhìn Lâm Kinh Chập đi mất. Cơn giận trước đó chưa nguôi, giờ lại như đổ thêm dầu vào lửa.
Dù là mâu thuẫn gia đình, nhưng việc cầm dao là thật, hơn nữa thằng con ông Trương còn đánh người. Những người liên quan đều bị tạm giữ, còn phải nộp phạt.
“Em không sao.” Trương Tuyết Ninh bảo Cừu Phi và mấy người kia về trước, “Đây là đồn công an, họ chẳng dám làm gì em đâu. Chỉ bị giữ vài ngày thôi, đến lúc xong thì tới đón em nhé.”
Giờ cũng chẳng có cách nào hay hơn. Với Trương Tuyết Ninh, ở đồn đúng là an toàn hơn. Cừu Phi vỗ đầu cô: “Đừng cãi nhau, đừng gây chuyện. Năm ngày nữa tụi anh tới đón.”
“Còn nữa…” Trương Tuyết Ninh ngập ngừng, “Giúp em cảm ơn thầy Lâm một tiếng.”
Trên đường về, Thịnh Quần vẫn xuýt xoa: “Mấy anh không biết lúc đó loạn cỡ nào đâu. May mà thầy Lâm báo công an trước, không thì chắc đã đổ máu.”
Gọi là thầy Lâm luôn rồi? Phan Lôi lườm cậu ta: “Mày tưởng hắn ra tay vì tụi mày chắc? Người ta chỉ bực vì tiệm mình ầm ĩ, làm phiền hắn dạy học. Để tiệm bật loa nữa là hắn báo công an tiếp cho xem.”
Nói thì nói vậy, nhưng dù Lâm Kinh Chập vì lý do gì, rõ ràng anh đã giúp họ giải vây hai lần.
“Nhưng mà…” Thịnh Quần nhỏ giọng, “Lúc đó nếu thầy Lâm không ra mặt, chị Tuyết Ninh đâu chỉ ăn một tát từ anh trai chị ấy.”
Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, dù có người khác báo công an, chắc chắn công an cũng không đến nhanh vậy. May mà có Lâm Kinh Chập xuất hiện.
Đúng là thằng cha tệ hại, chẳng có chút cốt khí. Lâm Kinh Chập rõ ràng chỉ bảo vệ lợi ích của mình, biết đâu cả vụ “tự vệ” cũng là tính toán từ trước, ra tay chỉ để trút giận.
“Mày không nhớ bài học cũ à? Quên chuyện Lâm Kinh Chập suýt báo công an bắt mày rồi hả? Không biết hắn cho mày uống bùa mê gì mà mày còn bênh hắn. Rốt cuộc mày theo phe nào?” Phan Lôi gầm lên.
Giọng gã to, Thịnh Quần sợ hãi rụt cổ, không dám cãi lại cho Lâm Kinh Chập.
“Tao bảo sao lần này Cừu Phi về, chẳng thấy bóng dáng ông Trương đâu. Trước đây ông ta nịnh bợ Cừu Phi kinh lắm. Hóa ra biết Cừu Phi không có ở đó, tiệm chỉ còn Trương Tuyết Ninh với mày, cố ý tránh Cừu Phi để bắt cô ấy về.” Phan Lôi khoanh tay, tổng kết, “Cha già đó, thấy tiền là sáng mắt. Lúc có tiền thì mặt mũi khác hẳn, đúng là nuôi ong tay áo. Lần sau tính sao? Không lẽ lần nào cũng dùng tiền giải quyết? Nhà họ Trương đúng là cái động không đáy.”
Cừu Phi thở dài. Phan Lôi nói không sai, không thể lần nào cũng dùng tiền. Nhưng hắn nhất thời cũng chẳng nghĩ ra cách nào hay hơn. Chẳng lẽ để ông Trương thật sự lôiTrương Tuyết Ninh về?
Mấy người về đến phố thì trời đã sắp tối. Giờ này mở tiệm cũng chẳng để làm gì, cả ngày mệt mỏi, Phan Lôi la lối đòi tắm rửa đi ngủ. Đèn sân nhà bên cạnh vẫn sáng, Cừu Phi lấy cớ đi mua thuốc lá, bảo mọi người lên lầu trước. Đợi Phan Lôi và Thịnh Quần vào cầu thang, hắn chạy vội sang sân nhà bên.
Có câu gì nhỉ? Một ngày không gặp, như cách ba thu. Cừu Phi hiếm hoi “văn vẻ” một lần, tính ra hắn với Lâm Kinh Chập đã xa nhau tận hai “mùa thu”, nhớ ghê.
Tiếng ve kêu râm ran, vừa tới gần cổng sắt đã ngửi thấy mùi hoa thơm nồng. Cừu Phi bám lan can nhìn vào trong. Chiếc ghế nằm khẽ đung đưa trong gió, góc chăn mỏng suýt rơi xuống đất, gần bồn hoa mặt đất ướt sũng. Lâm Kinh Chập đang đứng cạnh bồn, tưới hoa.
“Thầy Lâm ơi.”
Lâm Kinh Chập không ngẩng đầu, chỉ nghe giọng đã biết là ai. Cừu Phi mặt dày, không được Lâm Kinh Chập đáp lại, hắn cũng chẳng thấy ngượng.
“Trương Tuyết Ninh nhờ tôi nói lời cảm ơn với cậu. Hai ngày nay làm phiền cậu rồi.”
Lâm Kinh Chập chẳng khách sáo, đáp tỉnh bơ: “Cô ấy đúng là phải cảm ơn tôi.”
Cừu Phi bám hai tay vào lan can, theo thói quen chui qua khe hở: “Bọn tôi không cố ý làm ồn để cậu không dạy học được. Tôi không có đó, Trương Tuyết Ninh chỉ biết trốn. Cậu cũng thấy bố với anh trai cô ấy hung hăng cỡ nào rồi.”
Hắn vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lâm Kinh Chập. Anh chẳng nói gì, cầm bình nước tiếp tục tưới hoa, như đang nghe, mà cũng như chẳng để tâm. Một lúc yên lặng, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách, Cừu Phi không đợi được Lâm Kinh Chập đáp lại, đành nói tiếp: “Thật ra Trương Tuyết Ninh tội lắm. Nhà cô ấy nhiều anh trai, giờ cưới vợ khó, ở quê bọn tôi càng khó hơn. Bố cô ấy muốn đổi cô ấy lấy vợ cho anh trai, không tốn đồng nào, đổi con gái lấy con dâu. Cô ấy không chịu, xin tôi đưa ra ngoài. Ban đầu bố cô ấy không cho đi, tôi đưa tiền mới được mang cô ấy đi.”
Đúng là đồ nhà giàu mới nổi.
Nói đến đây, Cừu Phi cảm khái ngàn vạn, rồi lại bực bội: “Lần này lại là thằng con thứ hai muốn cưới vợ, lại đòi lôi Trương Tuyết Ninh về. Bố cô ấy nghe tin tôi về quê, cố tình dẫn con trai lên huyện, thừa lúc tôi không có mặt để bắt cô ấy về.”
Hừ, đúng là gã nhà giàu mới nổi đầy tinh thần anh hùng cá nhân. Chuyện của Cừu Phi kể ra, chả phải giống mấy đoạn thanh mai trúc mã, anh hùng cứu mỹ nhân sến sẩm trong tiểu thuyết sao?
Lâm Kinh Chập chẳng muốn biết chuyện của Cừu Phi, định châm chọc vài câu. Quay lại, thấy Cừu Phi mặt mũi thành khẩn, nói từ đáy lòng: “Lần này may nhờ có cậu, thầy Lâm.”
Từ khi biết Cừu Phi tiếp cận mình với ý đồ không trong sáng, Lâm Kinh Chập chẳng có ấn tượng tốt gì với hắn. Hắn còn ba lần bốn lượt khiến anh mất mặt, làm Lâm Kinh Chập càng tránh xa. Nhưng cái vẻ ngốc nghếch của Cừu Phi khiến Lâm Kinh Chập không rõ hắn thật sự khờ hay giả vờ điên.
Nhưng câu “may nhờ có cậu, thầy Lâm” này lại chân thành hơn hẳn cái vụ “CPDD” lần trước.
Tiệm sửa xe của Cừu Phi không lớn, nhưng hắn phải chịu trách nhiệm với từng người trong tiệm. Hắn chẳng dám than thở chuyện tiền bạc trước mặt đám bạn từ nhỏ lớn lên cùng. Có lúc hắn cũng mệt, hiếm khi tìm được người chịu nghe mình nói.
“Tôi trúng số thật, cả thị trấn ai cũng biết. Nên hễ có chuyện gì, mục đích của họ cũng chỉ là moi tiền tôi. Bốn triệu nghe thì nhiều, nhưng ai cũng nhòm ngó, còn lại được bao nhiêu đâu.”
Bốn triệu?
Với người thường, đúng là con số không nhỏ. Cừu Phi bị thiệt bao nhiêu lần mà vẫn không cảnh giác, lại đi tâm sự với anh. Con người ai chẳng ích kỷ, với số tiền lớn thế, có người còn giấu cả người thân. Cừu Phi thì…
Ngốc thật.
“Báo công an.” Lâm Kinh Chập nhàn nhạt phun ra ba chữ.
Cừu Phi sững người, rõ ràng không ngờ Lâm Kinh Chập sẽ đáp. Mãi một lúc mới phản ứng: “Nhưng… đó là người nhà Trương Tuyết Ninh… Báo công an liệu có…”
Cũng may gặp được Lâm Kinh Chập. Cả đời Cừu Phi chưa nghe ai nhắc đến “báo công an” nhiều thế. Chuyện nhà mà loạn xạ cả lên, rốt cuộc vẫn là mâu thuẫn gia đình, họ chưa bao giờ nghĩ đến cách báo công an.
Lâm Kinh Chập tiếc chữ như vàng: “Đưa tiền.”
Cừu Phi im lặng. Hắn vừa kể lể bao nhiêu, đưa tiền chỉ là chữa cháy tạm thời.
Lâm Kinh Chập không chỉ tiếc chữ, còn lý trí đến lạnh lùng. Anh đưa ra cách giải quyết tàn nhẫn nhất: “Vậy để họ lôi Trương Tuyết Ninh về. Một lần là xong.”
Cừu Phi không phải kẻ ngốc. Cách của Lâm Kinh Chập rất toàn diện: làm khó mình, làm khó Trương Tuyết Ninh, hay giải quyết đám gây rối. Đáp án rõ như ban ngày.
Thấy Cừu Phi ngẩn ra, Lâm Kinh Chập hất hết nước trong bình ra cửa. Nước bắn tung tóe lên chân Cừu Phi, lạnh buốt, làm hắn giật mình tỉnh lại.
“Thôi, tôi chẳng quan tâm chuyện của anh.”
Gã nhà giàu mới nổi này nếu đã lắm tiền, muốn tư vấn thì phải trả phí, còn phải trả thêm!
Cừu Phi nhìn mặt đất ướt sũng dưới chân, trong lòng ngứa ngáy. Lâm Kinh Chập rõ ràng đang cho hắn lời khuyên, làm việc nghĩa mà cứ giả vờ lạnh lùng. Cái vẻ cao ngạo khó với tới của đại mỹ nhân thể hiện trọn vẹn trên người Lâm Kinh Chập. Khó cưa chút cũng là lẽ thường.
“Thầy Lâm, tay cậu không sao chứ? Để tôi đưa cậu đi viện kiểm tra nhé, lỡ bị thương, tôi sợ ảnh hưởng đến việc cậu viết chữ.”
Sao mà lắm mồm thế? Anh đã phiền lắm rồi, Cừu Phi còn dai như đỉa.
Lâm Kinh Chập lườm hắn: “Tránh xa tôi ra.”