“À đúng rồi, cậu hỏi đạo sĩ chưa?”
Cừu Phi nhảy đề tài nhanh, Lâm Kinh Chập ngẩn ra, mắt lóe ngạc nhiên. Chuyện anh nói, dù lớn hay nhỏ, Cừu Phi đều ghi trong lòng.
Video WeChat chất lượng thường, nhưng trong khoảnh khắc, Cừu Phi thấy mắt Lâm Kinh Chập sáng lên, lấp lánh thoáng qua. Hắn tưởng nhìn lầm: “Sao không nói? Không thỏa thuận được à?”
Hồi chân đau, Lâm Kinh Chập không ra ngoài được, dùng liên lạc Cừu Phi đưa, nhắn đạo sĩ qua điện thoại. Có khách, đạo sĩ nhiệt tình, nói bất cứ lúc nào cũng có thể đưa Lâm Kinh Chập lên núi chuyển mộ.
“Liên lạc rồi. Mấy hôm trước chân tôi bất tiện, hẹn đạo sĩ vài ngày nữa qua tiệm ông ấy.”
Đây là chuyện Lâm Kinh Chập để trong lòng, phải hoàn thành anh mới yên tâm được. Cừu Phi nghĩ nghĩ: “Khi nào cậu đi thì báo tôi, tôi đi cùng cậu.”
“Anh chẳng bảo không tiện lộ mặt sao?”
“Tôi lái xe đưa cậu đi. Cậu vào tiệm nói chuyện, tôi đợi ở bãi đỗ xe. Phí chuyển mộ thì không cao, đắt là ở tiền đất mộ. Đừng tưởng ông ấy chỉ xem quẻ, thật ra có liên kết với nghĩa trang, sẽ giới thiệu cho cậu chỗ ‘phong thủy tốt’. Nhưng giá mấy chỗ đó thì chẳng rẻ đâu, ông ấy còn được ăn hoa hồng nữa. Đến lúc đó cậu cứ chọn cái nào vừa vừa phải phải là được.”
Cừu Phi mù chữ thì mù chữ, nhưng lúc khác khá khôn. Lâm Kinh Chập không tiếc lời khen: “Anh biết nhiều phết.”
“Hè hè.” Được Lâm Kinh Chập khen, Cừu Phi sướng rơn, “Làm ăn ai chẳng thế. Tiệm tôi cũng giới thiệu phụ kiện, sơn xe có hoa hồng cao. Cũng như kiếm tiền người chết, khiến cậu khó mặc cả.”
Cừu Phi nhanh mồm, nói không suy nghĩ, sợ Lâm Kinh Chập nghe “tiền người chết” không vui, ngậm miệng, cẩn thận nhìn người trong video.
Lâm Kinh Chập bật cười, chẳng để tâm. Ông bà mất lâu rồi, vả lại, hắn không cố ý xúc phạm, chỉ nói thẳng.
“Được.”
Hôm đó xong lớp thư pháp, Lâm Kinh Chập không giao bài tập, chỉ bảo tự luyện. Học viên vui vẻ ra về, chỉ Cừu Phi mặt nặng mày chau, ngồi ghế nhỏ, lật giở “đại cương phiên âm”.
Đúng vậy, bài kiểm tra định sau lớp này. Trước hắn tự tin, nhưng tới lúc thi, lại căng thẳng.
“Căng thẳng à?” Lâm Kinh Chập đặt đề thi chuẩn bị sẵn trước mặt Cừu Phi. Đề dễ, tải câu hỏi thật trên mạng, tổng hợp lại.
Cừu Phi gạt sách, mạnh mồm: “Tôi coi trọng thôi.”
Cứng miệng.
Lâm Kinh Chập chỉ đồng hồ treo tường: “Vậy, bốn mươi phút, bắt đầu.”
Ngày thường lén lút luyện tập vẫn khác với thi thật. Thi tạo áp lực vô hình, kể cả lão làng như Cừu Phi cũng không thoải mái.
Lâm Kinh Chập không quấy rầy Cừu Phi đang chìm trong suy nghĩ. Anh lùi về góc sofa, lặng lẽ bỏ điện thoại vào túi, rồi nhẹ nhàng lấy ra, bật chế độ im lặng.
Màn hình sáng, anh định lướt video giết thời gian, nhưng ngón tay vô tình chạm “+”, giao diện nhảy sang chế độ camera.
Ngay khoảnh khắc ấy, bóng dáng Cừu Phi bỗng chen vào khung hình mà chẳng hề báo trước. Hắn cúi đầu, tóc mái rủ xuống che nửa mắt, sống mũi nổi bật, so với thường ngày lại thêm mấy phần trầm tĩnh. Lâm Kinh Chập vẫn luôn cảm thấy Cừu Phi đầy sức sống, có lẽ chính là vì gương mặt với những đường nét rắn rỏi, cứng cáp kia.
Không khí như ngưng đọng, ánh mắt Lâm Kinh Chập bất giác dịu đi. Cừu Phi ồn ào thường ngày, vậy mà cũng có lúc yên tĩnh làm bài thi.
Lâm Kinh Chập nổi hứng, chỉnh góc điện thoại, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, điều chỉnh tiêu cự và ánh sáng, cố bắt lấy thêm nhiều chi tiết trên người Cừu Phi qua khung hình.
Cừu Phi gặp câu khó thì nhíu mày, bí quá thì cắn khớp tay, cắn xong lại xoa mặt. Chẳng biết hắn viết bút lông xong có rửa tay không.
À, ngoài mù chữ, Lâm Kinh Chập nghĩ phải nhắc Cừu Phi giữ vệ sinh. Cả cách ăn mặc “trẻ trâu” của hắn, suốt mùa hè chỉ áo phông hoặc áo ba lỗ với quần bò, toàn dựa vào khuôn mặt cứu vớt.
Người trong camera bất ngờ ngẩng đầu, chạm mắt Lâm Kinh Chập: “Thầy Lâm, cậu cười gì thế?”
Dù Lâm Kinh Chập núp sau điện thoại, chỉ lộ hai bên má, Cừu Phi vẫn nhạy bén bắt được khóe môi cong lên của anh.
Làm thầy đúng là tâm lý vững, bị tóm vẫn tỉnh bơ. Lâm Kinh Chập hít sâu, ngẩng lên với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày, còn phản công: “Anh làm bài xong chưa?”
“Xong rồi!”
Khi Cừu Phi cầm bài đứng dậy, Lâm Kinh Chập lặng lẽ bấm lưu video, bình tĩnh đặt điện thoại sang bên, nhận bài thi, cầm bút đỏ quyết định số phận Cừu Phi.
Phần chép và nối chữ khá đơn giản, Cừu Phi làm đúng nhiều. Phần viết phiên âm cũng ổn, chỉ mất điểm vài chỗ viết sai chính tả.
Thấy 96 điểm, Cừu Phi thở phào, trái tim treo lơ lửng hạ xuống: “Phù!” Như gánh nặng trong lòng được trút bỏ.
Hắn ngồi phịch cạnh Lâm Kinh Chập, nói đầy tự tin: “Thầy Lâm, tôi thi 96 điểm, lần này cậu phải cộng tôi 50 điểm chứ?”
Lâm Kinh Chập nghe xong, khóe miệng nhếch cười nhạt: “Anh chỉ thi phiên âm được 96 điểm, đâu phải đoạt Nobel văn học.”
Nobel hay Noel thì liên quan gì? Thi phiên âm thì sao? Vẫn là 96 điểm.
“Thì sao chứ?”
Cừu Phi vênh váo ngồi dựa vào sofa, mắt đảo một vòng, liền thấy di động của Lâm Kinh Chập đặt ngay bên cạnh. Tay không có gì nghịch, hắn liền tiện tay với lấy. Màn hình vẫn sáng, lấp ló hình ảnh gì đó… Chưa kịp nhìn rõ thì Lâm Kinh Chập đã nhanh tay giật lại.
“Đừng đụng điện thoại tôi.” Lâm Kinh Chập ra oai trước.
Nhưng Cừu Phi mặt dày, dí sát hỏi: “Cậu quay tôi làm gì?”
Ai quay hắn? Nhà giàu mới nổi mù chữ này tự tin quá rồi. Camera hướng hắn, người trong hình là hắn, là quay hắn chắc?
Lâm Kinh Chập mặt lạnh, không sợ đối mắt: “Giám sát thi.”
“Cậu coi thường tôi à! Tôi sao mà gian lận được? Tôi dựa thực lực được 96 điểm!” Lâm Kinh Chập nói gì, Cừu Phi tin nấy. Nhưng hắn cũng không bám vụ “giám sát”, chọc eo anh, “Cậu chưa nói cộng tôi bao điểm?”
Lần này Cừu Phi nâng cấp trình độ văn hóa vượt bậc, làm giàu tri thức. Có nền tảng là ngoại hình đẹp trai, lại thêm sức hút từ tính cách, giờ còn bồi đắp được kiến thức thì chẳng phải sức hấp dẫn của hắn sẽ tăng lên gấp bội sao?
Đang tự sướng, Lâm Kinh Chập lạnh lùng phun một con số: “5 điểm.”
“Cái gì!” Có 5 điểm thôi á? Thời buổi này đuổi ăn mày còn phải cho cả một đồng đó! Cừu Phi đấu tranh, “Sao lại chỉ có 5 điểm? Tôi mất ăn mất ngủ học ròng rã nửa tháng trời đấy!”
Lâm Kinh Chập liếc hắn: “To tiếng, ồn ào, trừ 1 điểm.”
Cừu Phi chu môi, đâu dám nói tiếp, sợ lại bị trừ điểm. Mỗi 1 điểm cũng đều là mồ hôi nước mắt của hắn.