Vì là tiệm nhà, Cừu Phi tin mọi người, cuối tháng mới kết sổ một lần.
“Hmm… ủa?”
Lúc này, Trương Tuyết Ninh và Thịnh Quần đi chuẩn bị cơm tối, tiệm chỉ còn Cừu Phi và Phan Lôi. Gã vừa vứt rác quay lại thì thấy Cừu Phi vò đầu bứt tai, mặt mày nhăn nhó như bị táo bón.
“Anh làm gì? Tính không ra à?”
Không biết mình tính sai hay chổ nào có vấn đề, Cừu Phi tính đi tính lại mấy lần, sổ sách vẫn không khớp. Do dự mãi, hắn mới mở miệng với Phan Lôi: “Sổ không khớp.”
Tiền bạc vốn nhạy cảm. Cừu Phi không tiếc tiền cho anh em, nhưng đã xài thì phải rõ ràng. Trước nay mọi khoản đều minh bạch, nay sổ không khớp thì hoặc khách quên trả, hoặc có người trong tiệm giở trò. Dù thế nào cũng phải làm rõ.
Phan Lôi bước tới, bật đèn lớn đã tắt: “Anh tính kỹ chưa đó? Toán đã tệ, bấm máy tính cũng chẳng xong.”
“Vậy mày tính đi.” Cừu Phi đẩy máy tính và sổ cho Phan Lôi, hiếm khi không cãi lại lời chê bai. Gã nói đúng, toán hắn tệ thật. Hai người tính xác suất đúng cao hơn, hắn hy vọng mình sai.
Họ chia nhau, một người kiểm kho, một người tính sổ ở quầy. Giấy trắng mực đen rõ ràng, Phan Lôi tính hai lần, sợ Cừu Phi đếm sai, kiểm kho lại, vẫn không khớp.
Không khí trong tiệm chùng xuống, hai người nhìn nhau, không ai nói câu nào. Giờ chưa có bằng chứng thì chẳng biết tiền biến đi đâu, như ruồi mất đầu.
“Cừu Phi?”
Hai người đang trố mắt nhìn nhau, Cừu Phi nghe giọng Lâm Kinh Chập, ngoảnh lại: “Ơi? Thầy Lâm.”
Lâm Kinh Chập vừa ăn tối xong, đi lấy hàng chuyển phát thì thấy tiệm vẫn sáng đèn. Trong tiệm hai người ngồi đối diện, mặt mày căng thẳng, không khí cổ quái.
“Sao chưa đóng cửa?”
“Cậu đi lấy hàng sao không báo tôi? Tôi lấy giúp cho.” Trước Lâm Kinh Chập, Cừu Phi nịnh nọt, mắt sáu đường, tai tám ngả, chi tiết nhỏ của Lâm Kinh Chập hắn chẳng bỏ qua.
“Thuận đường đi dạo.”
“Dạo mà cũng không gọi tôi?”
Lâm Kinh Chập không tiếp lời Cừu Phi, bước vào tiệm, nhìn quanh, dừng mắt ở sổ sách trước mặt Phan Lôi: “Tính sổ? Lâu thế vẫn chưa xong à?”
Dù Cừu Phi thích Lâm Kinh Chập, Phan Lôi vẫn không ưa vẻ làm cao của anh, suýt buông một câu “Liên quan gì đến anh?”. Nhưng chưa kịp nói thì Cừu Phi trước Lâm Kinh Chập chẳng giữ bí mật, kể hết.
“Sổ không khớp, bọn tôi tính mấy lần, không biết sai chổ nào…”
Họ chưa yêu nhau, Lâm Kinh Chập dựa gì xen vào chuyện ở tiệm? Thằng chả là người ngoài! Cừu Phi đúng là rẻ rúng, sổ không khớp cũng kể Lâm Kinh Chập!
Tính mấy lần, hai người đổi nhau kiểm, sai khó lắm. Lâm Kinh Chập liếc góc tường tiệm. Dù hay đi ngang, đây là lần đầu anh vào trong, nhìn mãi, chậm rãi nói: “Tiệm không có camera à?”
Lúc mở tiệm, họ nghĩ có lắp camera không, nhưng tiệm đông, lúc nào cũng có người, tưởng không sao, nên không lắp.
“Có người trông tiệm suốt, cần camera làm gì?”
Lý lẽ gì vậy trời?
Lâm Kinh Chập thẳng thắn, không ngại Phan Lôi: “Người đông mới cần camera. Người nhiều, miệng bẩn, ai biết tay chân ai sạch?”
Cừu Phi vội nhìn Phan Lôi, sợ Lâm Kinh Chập nói thẳng làm gã nóng tính nổi khùng. Không ngờ Phan Lôi bình tĩnh, lẩm bẩm: “Lẽ ra nên lắp camera.”
“Nếu các anh chắc chắn tính không sai, thì tiệm có trộm. Có thể là người ngoài, cũng có thể là người trong tiệm.”
Dù khó nghe nhưng rất đúng. Nếu là người trong tiệm, ai cũng đáng nghi, sẽ rất khó coi.
“Haizzz, giờ sổ đã không khớp…”
Lâm Kinh Chập cắt lời Cừu Phi. Hắn thế này, trong lòng hiểu, nhưng thích lấp l**m: “Sổ giờ đã không khớp rồi thì camera là để phòng ngừa. Lỡ có lần sau, lần sau nữa? Không lắp camera, anh mãi không tra ra. Hay anh không quan tâm, có tiền, mất ít anh chẳng để ý? Thế thì tôi không nói nữa.”
Sao nói vài câu đã cáu? Cừu Phi vội dỗ: “Sao giận rồi? Tôi lắp, tôi lắp mà, nghe cậu hết.”
Ý Phan Lôi giống Lâm Kinh Chập, giờ không có bằng chứng, không biết ai, lắp camera để phòng lần sau. Gã bực là giọng Cừu Phi răm rắp nghe lời. Lâm Kinh Chập chơi ngãi gì cho hắn rồi!
Thấy Phan Lôi im, Cừu Phi tưởng gã phản đối, nhỏ giọng: “Lắp chứ?”
“Em đâu nói không lắp.” Phan Lôi thấy Cừu Phi là điên tiết, giọng gay gắt.
Lâm Kinh Chập thong thả: “Tốt nhất lắp camera ở vài góc khuất, lắp xong đừng nói ai, cứ như không có.”
Ngày phòng đêm phòng, kẻ trộm trong nhà khó phòng. Cừu Phi phát hiện thiếu tiền, chắc không ít, khó là người ngoài, phạm vi thu hẹp.
Phan Lôi hiểu ý Lâm Kinh Chập, nhưng không ưa anh, nói móc: “Sao không nói sớm, để tôi tránh mặt.”
Lâm Kinh Chập chẳng chịu thua, dù chỉ là lời nói. Anh cười khẩy, liếc Phan Lôi từ trên xuống: “Không sao đâu. Nếu người kia cố tình né tránh việc bị theo dõi thì chỉ có hai khả năng: một là cậu vừa ăn cướp vừa la làng, hai là chính cậu làm chỉ điểm. Dù thế nào thì chuyện này cũng chẳng thoát khỏi có liên quan đến cậu.”
Phan Lôi không phải Cừu Phi, đâu dễ nuốt giận với Lâm Kinh Chập: “Đờ mờ, ý anh là gì! Má nó anh…”
Thấy không khí căng như dây đàn, Cừu Phi ôm cánh tay Phan Lôi kéo vào: “Ê ê! Có gì từ từ nói. Thầy Lâm tốt bụng, không có ý gì, chỉ phân tích cho chúng ta.”
Thực ra Lâm Kinh Chập nói thì chẳng khác nào đánh rắm, nhưng Cừu Phi làm gã tức điên. Ăn cây táo rào cây sung, thấy sắc quên bạn, khuỷu tay chĩa ra ngoài! Gã biết, Cừu Phi giữ gã vì sợ gã khùng lên động tay với Lâm Kinh Chập. Nếu đánh thật, cái tên vô dụng này chắc chắn bênh Lâm Kinh Chập.
“Buông ra!” Phan Lôi giật tay khỏi Cừu Phi, tức tối, “Anh với anh ta nghiên cứu kỹ xem camera đặt đâu hợp.”
Ném câu đó, gã hầm hầm bỏ lên lầu. Cừu Phi cản không nổi, lúng túng cười với Lâm Kinh Chập: “Chuyện này ầm ĩ quá… Thầy Lâm, khuya rồi, cậu về đi, tôi cũng lên lầu.”
Lâm Kinh Chập khoanh tay lại. Anh biết rõ Cừu Phi là hạng người thế nào. Về mấy chuyện đạo lý đối nhân xử thế, chẳng cần phải vạch ra cho hắn, bởi hắn vốn sống theo nguyên tắc: thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, có thể tránh thì cứ tránh.
“Cừu Phi, anh trong lòng hiểu, chỉ không muốn tin. Anh mở tiệm làm ăn, không làm từ thiện. Lương đáng trả đã trả, đừng để ai có ý nghĩ đi đường tắt. Hôm nay anh thấy một chút chẳng đáng gì, nhưng mai sẽ có thêm một chút, đến khi kẻ đó moi rỗng cửa hàng, vậy những người khác trong tiệm biết sống thế nào? Chẳng lẽ để họ uống gió Tây Bắc?”
Lâm Kinh Chập biết, Cừu Phi theo chủ nghĩa đàn ông, coi mình là “đại ca” nhóm nhỏ, đặt lợi ích tập thể lên trên. Đây là khuyết điểm, cũng là ưu điểm của hắn.
Quả nhiên, mặt Cừu Phi sầm lại. Rõ ràng lời của anh đã lọt vào tai hắn. Nhưng Lâm Kinh Chập cũng chẳng ép, chỉ nói: “Vậy tôi về trước. Anh cũng đóng cửa nghỉ sớm đi.”
Nhìn Lâm Kinh Chập đi xa, Cừu Phi khóa cửa tiệm. Trên đường lên lầu, hắn trầm ngâm suy nghĩ những gì Lâm Kinh Chập nói. Vừa đi, vừa mở điện thoại, so sánh mấy cửa tiệm bán thiết bị giám sát, cuối cùng chọn mua loại camera ẩn.
Thịnh Quần tắm xong, ra thấy Phan Lôi ngồi một mình trên sofa: “Sao lâu thế? Anh Phi không cùng lên à?”
Nhắc đến Cừu Phi là gã sôi máu, cau mày, không trả lời câu đầu: “Gặp chủ nhân ổng rồi, giờ dưới lầu không đi nổi.”
“Hả?” Thịnh Quần ngẫm, hiểu gã ám chỉ Lâm Kinh Chập, cụp mắt: “Anh Phi từ bao giờ thân với thầy Lâm thế?”
Nghe có vẻ bâng quơ, nhưng lọt vào tai Phan Lôi lại như đổ thêm dầu vào lửa: “Ai biết ổng bị gì, cái gì cũng nghe Lâm Kinh Chập. Mày tưởng chỉ Cừu Phi thế thôi sao? Mày với Trương Tuyết Ninh chẳng phải cũng bị thằng cha đó dụ dỗ thu nạp còn gì!”
Thịnh Quần chớp mắt vô tội: “Đâu có, anh Lôi, sao anh nghĩ thế? Thật ra em thấy thầy Lâm đôi khi hơi… nhiều chuyện.”
Phan Lôi đang nóng, liếc Thịnh Quần thêm hai lần. Thật à?
“Chuyện tiệm nhà mình, để mình tự giải quyết. Thầy Lâm dù sao cũng người ngoài.”
Thịnh Quần chưa kịp nói, Cừu Phi đẩy cửa vào, thấy cả hai ở phòng khách, tiện miệng: “Đều ở đây à.”
“Ừm, sao hôm nay kết sổ lâu thế?” Thịnh Quần thăm dò.
Cừu Phi cởi giày, đi thẳng tới máy lọc nước, rót cốc uống cạn, mới nhàn nhạt: “Số không khớp.”
“Hả? Sao lại không khớp?” Thịnh Quần tỏ ra kinh ngạc.
Ánh mắt Phan Lôi lướt qua vai Thịnh Quần, nhìn Cừu Phi, như hỏi sao nói ra. Cừu Phi trao ánh mắt trấn an, rồi nhìn Thịnh Quần: “Không rõ, anh với Phan Lôi tính mấy lần, hàng thiếu, tiền cũng thiếu. Haizz, anh với nó tính kiểu gì cũng chẳng ra, này Thịnh Quần, mày nói xem làm sao bây giờ?”
---
Capu có lời muốn nói: Biến tới