Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 46

Thịnh Quần không ngờ Cừu Phi hỏi thẳng như thế, đứng sững, lòng rối bời. Không biết Cừu Phi thật sự muốn dò hỏi ý tứ của mình, hay là đã nhận ra điều gì. Trong mắt cậu ta thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại đè xuống. Dù sao thì Cừu Phi xưa nay vốn dễ dãi, ngay cả với người nhà của Trương Tuyết Ninh cũng còn chịu nhịn, huống chi là với cậu. Cho dù có nhìn ra manh mối gì đi nữa, Cừu Phi cũng sẽ chẳng làm căng.

 

Chỉ vài giây, Thịnh Quần nhớ dáng vẻ rụt rè thường ngày ở tiệm, thật thà đáp: “Em… em cũng không biết…”

 

Phòng khách chìm vào yên tĩnh, tiếng thở như vang to. Thình thịch… thình thịch… Khi Thịnh Quần thấy nghẹt thở, Cừu Phi mới nửa đùa mở miệng: “Hầy, anh với Phan Lôi còn chẳng biết làm sao, mày biết thế nào được. Thôi bỏ đi.”

 

Có lẽ nghe thấy động tĩnh, Trương Tuyết Ninh đang chơi điện thoại trong phòng bước ra. Không khí phòng khách kỳ lạ, ba người mỗi người một tâm tư. Cô hỏi: “Sao thế? Tính sổ xong chưa?”

 

Thấy Trương Tuyết Ninh, đồng tử Thịnh Quần co lại, lồng ngực nghẹt đến khó thở. Cậu ta sợ Cừu Phi nói nhiều với cô…

 

“Xong rồi.” Cừu Phi bất ngờ lên tiếng, bước tới gần Trương Tuyết Ninh. Thịnh Quần bản năng muốn chen vào giữa, nhưng Cừu Phi nhìn cậu ta lạ lùng, cậu ta mới kiềm chế.

 

“Vừa lên thôi, anh đói rồi. Tuyết Ninh, gọi tiệm nướng đầu phố, bảo họ mang ít đồ nướng qua.”

 

“Khuya thế còn ăn nướng?” Trương Tuyết Ninh càu nhàu. Dạo này cô đang giảm cân, nhưng mọi người ăn thì cô khó mà nhịn được. Càu nhàu thì càu nhàu, cô vẫn lấy điện thoại gọi cho tiệm nướng, không để ý đến không khí kỳ quặc của ba người kia.

 

Thấy Trương Tuyết Ninh gọi điện, Cừu Phi thoáng thả lỏng, lẩm bẩm “đi tắm”, như không để tâm chuyện sổ sách.

 

Đồ nướng giao chậm, Cừu Phi tắm xong vẫn chưa tới. Hắn lười tranh tivi với Phan Lôi, đẩy cửa phòng ngủ, bất ngờ thấy Thịnh Quần trong đó.

 

“Anh Phi.” Thấy Cừu Phi, Thịnh Quần vội đứng dậy, căng thẳng, rõ là cố ý đợi hắn.

 

Cừu Phi lau tóc qua loa, cố ý hỏi: “Sao không ở với Tuyết Ninh?”

 

Thịnh Quần không nói hai lời, quỳ trước Cừu Phi. Hắn giật mình, vứt khăn, định kéo cậu ta lên, nhưng Thịnh Quần nhất quyết không đứng dậy.

 

“Anh Phi…”

 

Cừu Phi mặt khó coi, ngắt lời: “Đừng làm thế. Có gì nói thẳng. Đàn ông quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ quỳ vợ, đừng tự hạ thấp mình thế.”

 

Cừu Phi từng nghèo, từng phải cúi lưng vì miếng cơm, nhưng chưa bao giờ vứt bỏ tôn nghiêm mà quỳ người khác. Nghèo thì nghèo, ra ngoài vẫn là người với người bình đẳng, còn ném cốt khí đi thì càng bị khinh.

 

Chắc ba chữ “hạ thấp mình” chạm đau, Thịnh Quần cứng người, gượng gạo đứng dậy: “Em nhất thời hồ đồ… Nhà em cứ giục… bảo cần tiền. Em đưa hết tiền tiết kiệm cho họ… vẫn thiếu… Em thật sự không còn cách… Em không cố ý… Tiệm có mấy người, em biết anh với anh Lôi nhìn ra rồi. Hôm nay hỏi em mấy câu đó là để cảnh cáo… Em…”

 

Phòng lặng ngắt, hồi lâu Cừu Phi mới hỏi: “Trương Tuyết Ninh biết không?”

 

“Chị ấy không biết… Anh… anh đừng nói chị ấy… Chị ấy mà biết, bọn em chắc chắn xong…” Thịnh Quần cầu xin, “Em thật không cố ý… Em định mượn anh tiền… Em hết cách thật…”

 

Cừu Phi vẫn im lặng, chẳng tỏ thái độ gì. Hắn bỏ đi vẻ mặt bông đùa ngày thường, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Thịnh Quần càng thêm sợ hãi.

 

Tại sao Cừu Phi lại như vậy? Hắn không phải người mềm lòng sao? Chính Thịnh Quần vốn trông cậy vào sự mềm lòng ấy, nghĩ chỉ cần cầu xin thì Cừu Phi sẽ bỏ qua. Nhưng giờ đây… chẳng lẽ là do Lâm Kinh Chập nói gì đó, khiến Cừu Phi trở nên cứng rắn?

 

Thịnh Quần vội lấy điện thoại, chuyển lại một phần tiền cho Cừu Phi: “Đây là tiền em lấy của tiệm… Một phần em đưa nhà rồi. Em chắc chắn trả lại anh mà, anh Phi.”

 

“Mày cũng biết, chuyện này để Trương Tuyết Ninh biết thì hai người sẽ kết thúc.”

 

Thịnh Quần ngơ ngác nhìn Cừu Phi, không hiểu ý hắn. Hắn cũng không giải thích, chỉ nói thêm: “Tốt nhất đừng để con bé biết. Con bé biết sẽ thất vọng, đau lòng lắm.”

 

Chuyện như thế chìm xuồng. Mấy ngày nay, Thịnh Quần sống trong thấp thỏm, không đoán được thái độ Cừu Phi. Hắn không nói tha thứ, nhưng cũng không làm lớn, vẫn như trước kia, lo xong việc trong tiệm là dính lấy Lâm Kinh Chập.

 

Lần này cũng vậy, Lâm Kinh Chập chỉ đi ngang cửa tiệm, Cừu Phi như có radar, lập tức gọi: “Thầy Lâm, đi đâu?”

 

“Lấy hàng chuyển phát nhanh.” Lâm Kinh Chập vừa đáp vừa liếc quanh tiệm, ánh mắt chạm đúng vào Thịnh Quần. Cậu ta vẫn giả vờ bình thản, làm như chưa có gì xảy ra. Mấy hôm nay Cừu Phi cũng không nhắc lại chuyện sổ sách lệch, nên cũng chẳng biết hắn nghĩ thế nào.

 

Cừu Phi vội lau tay, nước còn chưa kịp khô đã chạy ra cửa: “Tôi chẳng đã nói rồi sao, có cái gì cứ bảo tôi, tôi đi lấy cho.”

 

“Tôi tiện mua ít đồ.”

 

Cừu Phi tỉnh bơ: “Thế tôi đi cùng.”

 

Mặc kệ Phan Lôi chửi, Cừu Phi như bị bỏ bùa, đi theo Lâm Kinh Chập.

 

“Đệt! Mặt dày thật.” Phan Lôi ra cửa, nhổ nước bọt theo hướng Cừu Phi, quay lại thấy Thịnh Quần nhìn ngoài cửa, “Mày nhìn gì?”

 

Quả nhiên… là do Lâm Kinh Chập nói gì đó sao?

 

Thịnh Quần cúi đầu, lơ đãng nói: “Không có đâu, anh Phi đúng là thân với thầy Lâm, còn hơn cả với anh.”

 

“Mày nói bậy gì đấy?” Phan Lôi chống nạnh, tức tối, “Thế bảo Lâm Kinh Chập tới trông tiệm cho ổng đi!”

 

Thịnh Quần cười ngượng: “Em đùa thôi, anh Lôi, đừng để tâm.”

 

Mua đồ vẫn phải lái xe tới siêu thị. Cừu Phi ngoài đi dạo, làm tài xế, còn đẩy xe cho Lâm Kinh Chập, việc nặng nhọc gì hắn cũng làm. Cái cách theo đuổi người ta của hắn gói gọn trong hai chữ: Ân cần.

 

Thực ra Lâm Kinh Chập chỉ muốn mua ít đồ dùng sinh hoạt. Thế mà Cừu Phi thấy cái gì ăn được cũng quay sang hỏi một câu. Anh từ chối: “Không cần.”

 

Đống cháo bát bửu lần trước chưa ăn hết, Cừu Phi mua đồ như dân quê mới lên tỉnh, thấy gì cũng mua cả thùng.

 

Mua xong ra khỏi siêu thị, Cừu Phi lại đánh xe ghé chỗ lấy hàng chuyển phát nhanh. Hắn bảo Lâm Kinh Chập ngồi trong xe, còn mình thì vào lấy.

 

Nhưng lúc ra, Lâm Kinh Chập đếm sơ thấy nhiều thêm một hộp, hỏi khéo: “Anh lấy nhầm à?”

 

Cừu Phi liếc gương chiếu hậu, thấy hoojp đó thì thản nhiên: “Cái đó của tôi. Chút để ở sân nhà cậu, gần giờ đóng cửa tiệm tôi quay lại lấy.”

 

Nói đến đây, Cừu Phi đáng lẽ phải giải thích luôn là mua gì, nhưng hắn lại không. Lâm Kinh Chập cũng không hỏi, song càng nghĩ càng bực. Để sân nhà mình mà không nói là gì, tới khi xe dừng trước cửa, anh chẳng nói với Cừu Phi câu nào.

 

Nhịn cả đường, Cừu Phi biết Lâm Kinh Chập không vui, dừng xe, liếc gương bên anh, thở dài: “Tôi mua camera. Cậu chẳng bảo lắp camera sao?”

 

Vẻ căng thẳng của Lâm Kinh Chập dịu đi, anh nhìn kỹ mặt Cừu Phi. Hắn lâu không nhắc camera, anh tưởng hắn lại lấp l**m, không định truy cứu.

 

“Tối đó lên nhà, tôi nói với Thịnh Quần chuyện sổ sách không khớp. Nó lập tức nhận, nói mình làm, xin tôi đừng nói Trương Tuyết Ninh, trả lại một phần tiền.”

 

Lâm Kinh Chập càng nghe mặt càng khó coi. Với tính Cừu Phi, Thịnh Quần tự thú, trả tiền, còn cầu xin, hắn chắc chắn mềm lòng. Chả trách mấy ngày không nhắc lại. Có phải hắn thấy anh nhiều chuyện, họ là anh em, không muốn người ngoài phá hỏng tình cảm?

 

Thấy thật vô nghĩa, nói bao lần, hắn vẫn thế. Chủ nghĩa đàn ông và nghĩa khí của hắn chỉ khiến người ta phiền.

 

Lâm Kinh Chập thầm trừ điểm Cừu Phi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi, giọng mỉa mai: “Thế anh mua camera làm gì? Trả lại đi.”

 

“Cậu bảo mà, camera để phòng lần sau.”

 

Ánh mắt Lâm Kinh Chập dò xét mặt Cừu Phi, dần bình thản: “Anh không tin cậu ta? Nghĩ cậu ta sẽ tái phạm?”

 

Niềm tin giữa người với người vừa bền vững vừa mong manh. Một lần bất tín, vạn lần bất tin.

 

“Lúc nó xin lỗi tôi, cứ nói không muốn, tại ở nhà ép, chứ không nhận sai. Nó không thấy mình sai, chỉ nhận tội vì bị tôi phát hiện, muốn đổ trách nhiệm. Nếu khi đó nó thật lòng nhận lỗi, có lẽ tôi đã bỏ qua rồi.”

 

Nghe vậy, thân thể căng chặt vì giận của Lâm Kinh Chập dần thả lỏng. Anh tựa hẳn vào ghế, nhận ra giọng Cừu Phi hôm nay chậm rãi, trầm thấp, khác hẳn ngày thường. Nghiêm túc, chín chắn, thậm chí ánh mắt còn toát ra vẻ trưởng thành hiếm thấy.

 

Anh luôn thấy Cừu Phi là tên ngốc mù chữ, nhưng lúc này, trong đôi mắt sâu của hắn, anh thấy chút lý trí.

 

“Anh định nói với Trương Tuyết Ninh không?”

 

“Thịnh Quần có thể thật thà, nhút nhát, nhưng thiếu trách nhiệm. Nó không xứng với Tuyết Ninh.”

 

Lâm Kinh Chập do dự: “Chuyện tình cảm người khác, anh đừng can thiệp quá.” Dù là em gái ruột, Cừu Phi cũng không có quyền quyết thay Trương Tuyết Ninh.

 

“Tôi biết, nhưng Trương Tuyết Ninh có quyền được biết. Còn tiếp tục hay không là lựa chọn của con bé.” Cừu Phi định thở dài, thấy Lâm Kinh Chập nhìn mình bằng ánh mắt lạ, “Sao nhìn tôi thế?”

 

Lâm Kinh Chập khinh khỉnh dời mắt. Vẻ sâu sắc không hợp Cừu Phi, anh không muốn hắn thấy suy nghĩ của mình.

 

Vừa giận, giờ hắn giải thích, rõ ràng hết giận. Cừu Phi điếc không sợ súng: “Thầy Lâm, tính tình cậu thế, hơi không vừa ý là bùng nổ, ai chịu nổi?”

 

Lâm Kinh Chập mặt sa sầm. Hắn chịu nổi anh sao?

 

“May có tôi chiều cậu. Nếu tôi là cậu, chắc chắn giữ chặt tôi, không thì qua làng này…”

 

Lâm Kinh Chập cười khẩy, vẻ khinh thường, Cừu Phi tự tin thật: “Qua làng này thì sao? Sợ không có tiệm khác à?”

 

Thấy chưa, y như dự đoán. Tính tình kiêu ngạo thế cơ mà.

 

Cừu Phi mặt dày nịnh nọt: “Qua làng tôi, sau toàn là chi nhánh của tôi.”

Bình Luận (0)
Comment