Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 47

Lâm Kinh Chập đã chuẩn bị sẵn một tràng lời cay nghiệt, nào ngờ Cừu Phi lại nói thế. Môi mỏng khẽ mím, anh không tự nhiên quay mặt đi, chẳng muốn để Cừu Phi thấy vẻ mặt mình, bèn mạnh miệng: "Miệng lưỡi trơn tru."

 

Mình đâu có miệng lưỡi trơn tru, toàn lời thật lòng thôi. Cừu Phi cũng chẳng buồn thanh minh, hắn xuống xe trước, vòng ra ghế sau ôm hết đống hộp chuyển phát nhanh ra, đóng cửa xe rồi lại vòng sang ghế phụ, thấy Lâm Kinh Chập vẫn còn ngẩn ra trên xe.

 

"Thầy Lâm, xuống xe đi, đang chờ cậu mở cửa đây."

 

Giọng Cừu Phi bình thường, chẳng có chút mỉa mai nào, nhưng Lâm Kinh Chập vẫn thấy mình bị động khó hiểu, cảm giác như đang lép vế, vừa bực vừa tức, càng nhìn mặt Cừu Phi càng thấy cáu.

 

"Sao thế?" Chắc thấy vẻ mặt Lâm Kinh Chập lạ lạ, Cừu Phi hỏi.

 

Lâm Kinh Chập kéo mạnh cửa xe, chẳng khách sáo gì mà gạt Cừu Phi ra, Cừu Phi luống cuống ôm chặt đống hộp chuyển phát. Đợi đến khi Lâm Kinh Chập đi đến cổng sắt mở cửa, động tác của anh mới dần chậm lại.

 

Sao mình lại vô cớ nổi nóng thế này? Chẳng lẽ Cừu Phi nói đúng, tính mình hay cáu gắt thật? Chẳng lẽ đúng là mình vô lý?

 

Lâm Kinh Chập thấy khó tin, anh xưa nay luôn sống theo kiểu người không động ta, ta không chạm người, lười dây dưa với ai. Rõ ràng ban đầu còn tránh Cừu Phi như tránh tà, chỉ mong cắt đứt sạch sẽ, vậy mà chẳng hay biết từ lúc nào đã thân thiết với Cừu Phi đến mức này.

 

Anh đâu có chấp nhận Cừu Phi, đâu có đồng ý để gã nhà giàu mới nổi mù chữ này theo đuổi. Cừu Phi ở chỗ anh vẫn chưa đạt yêu cầu đâu.

 

Cánh cổng sắt kêu "kẽo kẹt" một tiếng được đẩy ra, Cừu Phi theo sau Lâm Kinh Chập vào sân. Hắn không vào nhà, ôm đống hộp chuyển phát ngồi phịch xuống ghế trong sân.

 

"Tôi giúp cậu mở hết mấy món hàng này, lát ra ngoài tiện ném luôn hộp, rồi đi đậu xe ở bãi."

 

Cừu Phi đôi khi đúng là phiền thật, nhưng mắt nhìn biết việc thì khỏi chê, luôn dùng cách lăn xả làm việc để khiến Lâm Kinh Chập đang nổi khùng phải câm nín.

 

Hàng mở ra được xếp gọn gàng trên bàn, hộp to nhét hộp nhỏ vào, Cừu Phi còn tiện tay quét sạch sân một lượt, thấy mọi thứ ổn ổn rồi mới đứng dậy chuẩn bị đi.

 

"Vậy tôi đi đây, tối muộn quay lại lấy camera giám sát."

 

Cừu Phi phủi bụi trên quần, một tay xách hộp chuyển phát ra cửa. Vừa mở cửa xe, phát hiện đệm ghế sau bị hộp hàng làm lem luốc bụi bẩn, thân xe ngoài cũng dính ít bùn đất, hắn hô to về phía Lâm Kinh Chập ở cổng sắt: "Thầy Lâm, tôi rửa xe cho cậu rồi đậu lại nhé."

 

Bình thường anh ít dùng xe, mà xe cũng đúng lúc cần rửa rồi, Lâm Kinh Chập chẳng có lý do gì để từ chối đề nghị của Cừu Phi cả: "Ừ."

 

"Tiện thể làm bảo dưỡng luôn không?"

 

Rửa xe thì Cừu Phi không lấy tiền, Lâm Kinh Chập còn miễn cưỡng chấp nhận được ý tốt của hắn, chứ bảo dưỡng thì phiền phức quá, Lâm Kinh Chập da mặt chưa dày đến thế.

 

"Bảo dưỡng thôi khỏi, để tôi mang ra cửa hàng 4S sau."

 

"Cậu với tôi còn khách sáo thế, cửa hàng 4S đắt hơn nhiều. Tôi biết cậu chẳng thiếu tiền đâu, nhưng nếu cậu mà thấy áy náy thì sau mời tôi bữa cơm là được."

 

Cừu Phi không chỉ làm việc giúp, mà còn tranh thủ len lỏi vào cuộc sống của Lâm Kinh Chập. Muốn anh ngẩng đầu là nghĩ đến hắn, cúi đầu cũng nghĩ đến hắn, vui thì nghĩ đến hắn, giận cũng nghĩ đến hắn, ở nhà nghĩ đến hắn, đi xe cũng nghĩ đến hắn, tốt nhất là tối nằm mộng xuân cũng toàn là hắn.

 

"Thật ra tạm không bảo dưỡng vẫn dùng tạm được..."

 

"Mấy lần gần đây tôi lái xe cậu thấy rõ tay lái hơi lệch, lúc khởi động thì giật cục lắm, hộp số tăng tốc cũng rung rung."

 

Lâm Kinh Chập im lặng, anh cũng có điểm yếu của mình. Anh chẳng hiểu gì về xe cộ, chẳng hứng thú với mấy thứ đó, cũng chẳng nghiên cứu bao giờ. Thi bằng lái mua xe chỉ để tiện đi lại thôi, lúc mua xe anh nghĩ nhiều nhất là vấn đề an toàn, còn lại thì anh mù tịt thật.

 

"Vậy anh sửa đi, sửa xong báo giá cho tôi."

 

Cừu Phi trả lời lấp lửng: "Sửa xong rồi tính sau."

 

Từ lúc chiếc xe này đậu ở nhà bên cạnh, Thịnh Quần đã để ý rồi, cậu ta lại thấy Cừu Phi lái xe về, rồi đậu vào trong tiệm.

 

"Xe ai đấy?" Phan Lôi đứng dậy đi tới ghế lái, thò đầu vào cửa sổ, nhìn ngó nội thất xe một hồi.

 

Cừu Phi tắt máy rồi đẩy Phan Lôi một cái: "Xe thầy Lâm, mang qua bảo dưỡng luôn, tiện rửa xe."

 

Quả nhiên là của Lâm Kinh Chập.

 

Phan Lôi mặt mày chán ghét, như thể muốn biến càng xa càng tốt.

 

"Mày mặt mũi gì thế?"

 

"Có lấy tiền không?"

 

Cừu Phi nghe vậy thì bực mình: "Tiền tiền tiền, sao cứ tiền với tiền mãi thế? Thô thiển quá đi, hàng xóm láng giềng, giúp nhau mới phải chứ."

 

Người ngoài cũng biết tâm tư của hắn rõ như ban ngày. Cừu Phi lấy việc công làm việc tư, Phan Lôi chẳng lẽ không nhìn thấu?

 

"Anh suốt ngày rảnh rỗi không nói, còn kéo mấy mối làm ăn không thu tiền về tiệm, em không sửa xe cho Lâm Kinh Chập đâu."

 

"Tao tự sửa!" Đồ của Lâm Kinh Chập, sao hắn có thể để người khác đụng vào được?

 

Vì một thằng đàn ông mà mặt mũi cũng chẳng cần nữa, Phan Lôi xót xa thở dài.

 

Hai người cãi qua cãi lại, Thịnh Quần bên cạnh đợi đến lúc Phan Lôi nói không sửa cho Lâm Kinh Chập thì cậu mới lên tiếng: "Anh Phi, em sửa giúp anh nhé."

 

Gần đây Thịnh Quần lại trở về vẻ thật thà chất phác như trước. Thậm chí để bù đắp lỗi lầm, cậu ta càng cẩn trọng hơn trong tiệm, làm việc càng chăm chỉ, cố gắng thể hiện trước mặt Cừu Phi, hy vọng chuộc công bù tội.

 

Trước mặt Phan Lôi, Cừu Phi cũng chẳng tiện làm mất mặt Thịnh Quần, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừ."

 

Chiều tối, tiệm sắp đóng cửa, Cừu Phi lấy cớ phải sang nhà Lâm Kinh Chập ăn tối, bảo mọi người lên nhà trước. Hắn một mình dọn dẹp trong tiệm, còn định dọn xong rồi mới sang bên, ai ngờ Lâm Kinh Chập lại tự mình mang camera giám sát qua.

 

"Thầy Lâm, sao cậu lại qua đây?" Cừu Phi thấy Lâm Kinh Chập thì buông việc ngay, chạy ra đón.

 

Lâm Kinh Chập đưa cái camera trong tay ra trước mặt Cừu Phi: "Dù sao cũng rảnh, mang qua cho anh, anh định để cái này ở đâu?"

 

Trước kia còn nghĩ Cừu Phi ngu ngốc, ai ngờ hắn mua hẳn ba cái camera một lúc, xem ra không định để góc chết nào.

 

Ba cái camera này, một cái nhắm vào mã QR trước quầy thu ngân, một cái đặt lên kệ hàng, cái cuối cùng để ở kho sau. Hàng hóa trong tiệm họ nhiều, đồ đạc bày biện lộn xộn, camera nhỏ xíu thế này khá kín đáo, nhét vào đống đồ thì khó phát hiện lắm. Theo hướng dẫn mà làm thì lắp đặt cũng đơn giản, tải app về máy là xem được hình ảnh giám sát rồi.

 

"Xong rồi."

 

Vì lắp xong camera, Cừu Phi chắc cũng phải lên lầu ăn tối. Anh cũng chẳng có lý do ở lại nữa, Lâm Kinh Chập gật đầu: "Vậy tôi về đây."

 

"Ơ! Khoan đã."

 

Lâm Kinh Chập quay đầu lại đầy thắc mắc: "Còn việc gì?"

 

"Cậu ăn tối chưa?"

 

Lâm Kinh Chập ở một mình, ba bữa tùy hứng, chẳng có giờ giấc cố định, anh định về rồi mới nấu: "Chưa."

 

Cừu Phi gãi đầu giả vờ ngại ngùng, thật ra khóe miệng đã vểnh lên tận mây xanh: "Tôi bảo với tụi nó là tối nay sang nhà cậu ăn cùng. Cậu chưa ăn, hay tôi đi cùng cậu về luôn nhé."

 

"Anh đúng là biết sắp xếp nhỉ."

 

Cừu Phi cũng biết mình là kẻ không mời mà đến, hắn cười hì hì: "Thì biết làm sao giờ, tôi đi cũng phải có lý do chứ. Tôi không nói đi nhà cậu ăn tối, tôi sợ Thịnh Quần lại nghĩ lung tung."

 

Ban đầu Cừu Phi còn đề nghị ra quán ăn đầu ngõ cho tiện, nhưng Lâm Kinh Chập bảo nhà anh đã chuẩn bị sẵn rau củ rồi, xào lên là ăn được ngay. Được ăn cơm do chính tay Lâm Kinh Chập nấu, hắn cầu còn chẳng được.

 

Lâm Kinh Chập bảo Cừu Phi tự nhiên đi, hắn một mình ở sân tưới hoa, xới đất. Trời chiều xám xịt, dưới bóng đèn trên đầu quây quần một vòng lũ đom đóm, lắng tai nghe còn vang tiếng ve kêu, hắn quét sân, Lâm Kinh Chập vào trong nấu nướng, trông cứ như đôi tình nhân tan sở về nhà ấy.

 

Chẳng còn gì để làm, Cừu Phi lại lẻn vào bếp định hỏi thầy Lâm có cần giúp gì không, ai ngờ thấy Lâm Kinh Chập buộc tạp dề, tay cầm chảo, hương thơm bốc lên…

 

Mùa hè lặng lẽ trôi qua, mọi người đã chuyển từ áo ngắn tay sang dài tay. Cái áo dài tay trên người Lâm Kinh Chập trông vải mềm mại mịn màng, ôm sát người, dây tạp dề siết chặt làm nổi rõ đường eo thon gọn.

 

Cừu Phi trong đầu lóe lên bao cảnh phim truyền hình tình cảm hay chiếu, chồng ôm vợ từ phía sau lúc cô ấy đang nấu ăn. Lâm Kinh Chập thuộc kiểu mặc đồ thì ốm nhom, cởi ra thì thịt da căng mọng, ôm chắc chắn sướng tay lắm.

 

"Làm gì đấy?" Lâm Kinh Chập sớm biết Cừu Phi vào rồi, chỉ là cứ đứng ù ù cạc cạc ở cửa bếp không nói năng, chả biết hắn định giở trò gì.

 

Cừu Phi cũng chẳng định làm gì, chỉ muốn ở bên Lâm Kinh Chập thôi, hắn kiếm chuyện: "Thầy Lâm, giờ tôi được bao nhiêu điểm rồi?"

 

Lúc Lâm Kinh Chập tưởng Cừu Phi tha thứ cho Thịnh Quần, anh đã trừ sạch điểm của hắn, lúc ấy điểm còn âm nữa. Sau nghe Cừu Phi giải thích thì anh cộng lại, thậm chí vì hiểu lầm hắn mà anh còn cộng thêm một điểm nữa.

 

"35."

 

Trước kia còn khinh thường cái trò một điểm hai điểm ấy, giờ nghe cao hơn trước, Cừu Phi mừng rơn, vội vàng hỏi dồn: "Cậu chẳng phải trừ tôi 1 điểm, còn có 34 thôi sao? Tôi được cộng điểm chỗ nào thế?"

 

Phải hỏi cho rõ chứ, biết thêm điểm vì cái gì thì còn cố gắng hơn nữa.

 

Không thể bảo Cừu Phi là vì áy náy mà cộng được, Lâm Kinh Chập chọn cách phớt lờ hắn.

 

Lâm Kinh Chập không chịu nói, Cừu Phi đành đoán mò: "Có phải vì tôi đi lấy hàng giúp cậu không?"

 

Nhưng mình lấy hàng giúp bao nhiêu lần rồi, cũng chẳng thấy cộng điểm, chắc chắn không phải vì cái này.

 

"Có phải vì tôi sửa xe cho cậu? Hay vì tối nay đi ăn cùng cậu?"

 

Sao lại có người ồn ào thế này, Lâm Kinh Chập ngoài cứng trong mềm: "Anh không thích thì để tôi trừ lại cho."

 

"Đừng mà!"

 

Cừu Phi còn định nói gì nữa thì Lâm Kinh Chập đã bắt đầu dọn đĩa, anh ra lệnh: "Múc phần canh trong nồi ra đi."

 

Cừu Phi theo ánh mắt Lâm Kinh Chập mở nắp nồi hầm, bên trong là canh bí đỏ sườn heo, nhìn sang đĩa rau xào vừa dọn, món măng tây xào bò và ngô hạt đã sẵn sàng từ trước, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm thuồng.

 

Thật sự tiêu đời rồi, nếu để mình chấm điểm cho Lâm Kinh Chập, hắn có thể cho một nghìn điểm, một vạn điểm. Lâm Kinh Chập vốn đã hoàn hảo, biết nấu ăn nữa thì đúng là đã đẹp còn khéo, chỉ nhìn cảnh anh nấu thôi đã thấy dễ chịu rồi.

 

Vừa dọn cơm lên bàn thì ngoài trời vang tiếng ù ù, mùa hè đã qua, nếu trận mưa này trút xuống, thời tiết chắc chắn sẽ se lạnh nhanh thôi.

Bình Luận (0)
Comment