Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 48

"Phần lớn khu vực sẽ có mưa to đến bão..."

 

Dự báo thời tiết địa phương chưa kịp phát hết thì đã nghe tiếng sấm rền vang, Cừu Phi vội vã nhét nốt miếng cơm cuối cùng vào miệng: "Mưa rồi à?"

 

Lâm Kinh Chập liếc nhìn đống đĩa sạch trơn trên bàn, cơm nước hôm nay nếu anh ăn một mình thì chắc phải để dành hai ba bữa. Anh rất muốn bảo Cừu Phi rằng, ăn không hết thì đừng có nhồi nhét.

 

"Tôi rửa bát giúp cậu nhé thầy Lâm." Cừu Phi thuần thục xếp chồng bát đũa lại, thuận thế đứng dậy đi vào bếp.

 

Chuyện khác thì thôi đi, chứ rửa bát thì Lâm Kinh Chập thật sự không nỡ để Cừu Phi làm thay. Nhưng tay chân hắn nhanh thoăn thoắt quá, anh chưa kịp ngăn thì hắn đã vào bếp rồi, đành phải đuổi theo.

 

"Để tôi rửa."

 

Ăn không trả tiền nhà anh, rửa cái bát có là gì, Cừu Phi thấy đó là việc mình nên làm, hơn nữa Trương Tuyết Ninh lười thì cũng hay sai họ rửa bát mà.

 

"Tôi với cậu còn khách sáo gì nữa?"

 

Lâm Kinh Chập thấy cãi không lại Cừu Phi, bèn kéo cái máy rửa bát ra: "Dùng máy rửa đi, không cần mất công thế."

 

"Ò..." Cừu Phi đặt bát đũa lên thớt, rồi lùi ra cửa bếp, nhường chỗ cho Lâm Kinh Chập.

 

Cái máy rửa bát này, Cừu Phi chỉ thấy trên tivi thôi, hắn chẳng biết dùng, thấy mới mẻ. Hắn nhìn Lâm Kinh Chập xếp từng cái bát đĩa vào máy, rồi cho thứ gì đó giống bột giặt vào, đậy nắp lại, rồi bắt đầu dọn mặt bàn.

 

Thật ra chỉ vài cái bát thế này, Lâm Kinh Chập bình thường rửa tay còn nhanh hơn, chỉ vì sợ Cừu Phi cứ khăng khăng giúp mà anh mới dùng máy.

 

Mưa ngoài cửa sổ rơi lộp độp, Lâm Kinh Chập không nhịn được nhắc Cừu Phi, nhân lúc mưa chưa to, mau về đi: "Mưa chưa lớn lắm, anh về nhanh đi."

 

Dù hơi tiếc nuối, nhưng hôm nay được ăn cơm do tay Lâm Kinh Chập nấu, còn ở riêng tư với anh lâu thế, Cừu Phi coi như lời to rồi.

 

Cừu Phi chỉ vào thùng rác trong bếp: "Rác dọn ra cho tôi nhé, tôi mang đi đổ luôn."

 

Đối thoại đời thường quá làm Lâm Kinh Chập hơi choáng váng, cứ như anh thật sự đang sống chung với Cừu Phi ấy. Mắt thấy hắn xách rác định lao ra ngoài, Lâm Kinh Chập lại gọi giật lại, từ tủ giày lấy cái ô đưa cho Cừu Phi.

 

Cừu Phi sướng đến run người. Hắn rất muốn nói chỉ vài bước chân thôi, chạy về nhanh lắm, nhưng nghĩ lại, cầm ô của Lâm Kinh Chập thì lại có cớ quay sang tìm anh. Hắn chẳng nói hai lời, nhận ngay ý tốt của anh, vừa đi vừa hát vừa nhảy về nhà.

 

Đến cửa, Phan Lôi và mấy người kia vừa ăn xong, Trương Tuyết Ninh với Thịnh Quần đang rửa chén trong bếp. Nhìn cảnh đó, tự nhiên Cừu Phi lại nhớ đến Lâm Kinh Chập.

 

Đến ngày mình theo đuổi được Lâm Kinh Chập, liệu có phải sẽ chen chúc trong bếp nấu nướng rửa bát với em ấy không. Thế thì ngày nào cũng được ngắm dáng người em ấy, vai rộng eo thon chân dài.

 

"Làm gì đấy? Anh định vào rửa bát à?" Trương Tuyết Ninh nhận ra ánh mắt ở cửa, quay đầu lại, thấy Cừu Phi nhìn chằm chằm vào cô và Thịnh Quần.

 

Cừu Phi vẩy nước mưa trên ô, tìm chỗ rộng rãi duỗi ô ra: "Anh đi tắm."

 

Nói xong, Cừu Phi chạy ù vào phòng kho, lật tung tung tìm quần áo thay. Tùy tiện lôi bộ đồ nhìn ổn, thì có cái gì đó "bộp" một cái rơi xuống đất. Hắn đang thắc mắc là gì thì cúi xuống nhặt, hóa ra là cái cốc th* d*m mua trước đó.

 

Lần trước ham hố quá đà, chơi quá tay, mấy ngày nay hắn chẳng dậy nổi tinh thần, giờ thấy cái này Cừu Phi còn hơi sợ. Nhưng hắn nghĩ lại, da hắn dày, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, cái cốc th* d*m này trông cũng chẳng đáng sợ thế.

 

Hơn nữa, vừa thấy nó là hắn lại nghĩ đến Lâm Kinh Chập. Nghĩ đến việc dùng chung loại cốc tự sướng với anh, nghĩ đến dáng vẻ anh trong bếp hôm nay.

 

Cừu Phi quay đầu nhìn cửa phòng, chắc chắn không ai, hắn nổi máu liều, quên đau quên sẹo, nhét cái cốc tự sướng vào đống quần áo, ôm chạy ù vào phòng tắm.

 

Có kinh nghiệm lần trước, giờ đây Cừu Phi dùng cốc th* d*m đã thành thạo, không còn lóng ngóng nữa. Nhưng hắn cũng rút ra bài học rồi, chỉ "vui vẻ" một lần, dù chưa đã lắm nhưng vẫn kiềm chế, đặt cái cốc lên bồn rửa mặt, tắm nhanh một cái, lau khô người, thay đồ sạch sẽ rồi thoải mái quay về phòng.

 

Vừa dùng xong, Cừu Phi háo hức muốn chia sẻ ngay với Lâm Kinh Chập thân yêu. Hắn vớ lấy điện thoại, mở WeChat của Lâm Kinh Chập.

 

"Thầy Lâm, cậu ngủ chưa?"

 

"Lại làm gì nữa?"

 

Thấy Lâm Kinh Chập trả lời nhanh thế, Cừu Phi đoán chắc anh cũng đang nằm dài trên giường. "Cái cốc th* d*m đó, dạo này cậu có dùng không?"

 

Lâm Kinh Chập chỉ mất 0.001 giây để đoán ra Cừu Phi lại vừa dùng cốc. Hắn là thiếu niên mới lớn ngây thơ gì đâu mà tò mò dữ vậy? Dùng xong lần nào cũng phải chạy qua báo cáo với mình. Giữa mấy thằng trai thẳng nói chuyện này bình thường, nhưng anh là gay nha! Hành động này của hắn chả khác gì trai thẳng đi trêu ghẹo con gái.

 

"Tôi không chữa được liệt dương đâu."

 

"Tôi không có liệt dương!" Cừu Phi vội thanh minh, "Tôi chỉ thấy cái đó dùng sướng hơn tự xử thật. Mà này, tôi kể cậu nghe…"

 

Gõ tin nhắn được nửa chừng, Cừu Phi bật dậy khỏi giường, nhìn quanh quẩn, không thấy cái cốc đâu, lúc này hắn mới nhớ ra mình để quên nó trong nhà tắm. Hắn vội vàng nhảy xuống giường, phóng như bay vào nhà tắm, lục tung bồn rửa mặt mà chẳng thấy cái cốc đâu cả.

 

Đúng lúc đó, giọng Trương Tuyết Ninh vang lên từ ngoài phòng khách: "Anh Lôi, cái gì đây?"

 

Đầu Cừu Phi ong ong, lao ra phòng khách. Trương Tuyết Ninh đang giơ cao cái cốc th* d*m của hắn lên khoe với Phan Lôi. Phan Lôi thì ngơ ngác, rồi khi nhìn thấy Cừu Phi hớt hải chạy tới, mặt gã lập tức chuyển sang lúng túng.

 

Trương Tuyết Ninh không biết đó là gì, nhưng Phan Lôi thì thừa hiểu. Nhìn tình cảnh này, chắc chắn là đồ của Cừu Phi. Hắn mua cái này từ bao giờ vậy? Hứng thú ghê thế!

 

Trương Tuyết Ninh nhìn Phan Lôi, rồi quay sang Cừu Phi: "Của ai đây?"

 

Máu dồn lên não, Cừu Phi giật phăng cái cốc, vớ lấy cây dù gần đó rồi chạy biến ra ngoài.

 

"Ơ?" Trương Tuyết Ninh vẫn chưa hiểu chuyện gì, "Anh Phi, khuya thế này anh đi đâu?"

 

Phan Lôi vội kéo cô lại, sợ cô đuổi theo: "Kệ ổng đi, đồ của mình mà không cất cẩn thận, giờ mới biết xấu hổ."

 

"Nhưng cái đó là gì?" Trương Tuyết Ninh không chịu nổi kiểu úp mở của Phan Lôi, nhất quyết hỏi cho ra.

 

Phan Lôi vuốt mặt, hét gọi Thịnh Quần ra: "Thịnh Quần, dẫn Tuyết Ninh ra chổ khác chơi đi."

 

Chạy ra khỏi nhà, mưa tạt vào mặt làm Cừu Phi tỉnh cả người. Hắn đứng giữa trời, ôm cái cốc trong lòng, chẳng biết đi đâu. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định gõ cửa nhà Lâm Kinh Chập.

 

"Thầy Lâm, tôi đây, Cừu Phi."

 

Lâm Kinh Chập đang thắc mắc, nhắn tin được nửa chừng thì Cừu Phi biến mất, không giống kiểu của hắn. Chưa kịp gọi thì Cừu Phi đã gõ cửa nhà mình.

 

"Lại làm sao nữa?" Thấy Cừu Phi ướt như chuột lột, Lâm Kinh Chập mở cổng sắt, gọi hắn vào núp dưới ô.

 

Vào nhà, Cừu Phi lôi cái cốc từ trong lòng ra: "Thầy Lâm, để cái này ở nhà cậu nhé."

 

Lâm Kinh Chập mặt tối sầm. Hắn định giở trò gì đây? Quấy rối t*nh d*c tới tận cửa nhà luôn hả? Gay thì không có tự trọng à?

 

Để cốc th* d*m ở nhà người khác đúng là kỳ cục. Cừu Phi đau khổ giải thích: "Tôi không b**n th**, cũng chẳng có ý gì đâu. Tại nhà tôi đông người quá, để đâu cũng dễ bị lật ra. Bị Phan Lôi thấy thì thôi không sao, nhưng Trương Tuyết Ninh là con gái, tôi sợ không hay."

 

Ý hắn là cái cốc bị Trương Tuyết Ninh thấy rồi?

 

Cừu Phi có vẻ bất cần: "Tối nay tôi không về đâu, cậu cho tôi ngủ nhờ một đêm đi. Tôi ngại về lắm. Lần trước cái bao cao su cũng vậy, tôi giấu kỹ thế mà con bé đó vẫn moi ra được."

 

Không đợi Lâm Kinh Chập đồng ý, Cừu Phi đã ngồi phịch xuống ghế sofa, mặt dày định bám trụ ở đây luôn.

 

Lâm Kinh Chập cũng chẳng nói phải đuổi Cừu Phi đi. Dù sao đây cũng không phải lần đầu hắn ngủ lại nhà anh. Anh tốt bụng nhắc: “Anh làm ướt hết sofa của tôi rồi, tối nay không có chỗ ngủ đâu.”

 

Nghe vậy, Cừu Phi bật dậy ngay, mặt dày mày dạn tiến lại gần Lâm Kinh Chập: “Thầy Lâm, vậy là cậu cho tôi ở lại hả?”

 

“Anh nên tắm lại đi, giờ trời chuyển lạnh, không như mùa hè, dễ cảm lắm.”

 

Cừu Phi bám theo sau Lâm Kinh Chập: “Tôi tắm, tôi tắm, tôi nghe cậu hết.”

 

Lấy quần áo sạch trong phòng ngủ của Lâm Kinh Chập, Cừu Phi tự giác đi vào phòng tắm dành cho khách. Đóng cửa lại, hắn đặt quần áo lên giá, sờ túi thì thấy cái cốc th* d*m vẫn nằm đó.

 

Vừa nãy ở nhà còn rón rén, chỉ dám dùng một lần, giờ trong nhà tắm chỉ có mình hắn, Lâm Kinh Chập thì ở trong phòng. Cơn tà niệm nổi lên, Cừu Phi không kìm được.

 

Lâm Kinh Chập vừa lau sạch nước mưa trên sàn, định lấy chăn cho Cừu Phi thì nghe tiếng bước chân ngoài cửa phòng ngủ, kèm theo tiếng kêu la thảm thiết của hắn.

 

“Thầy Lâm! Thầy Lâm!”

 

Chẳng phải đang tắm sao? Cừu Phi lại bày trò gì nữa đây?

 

Cửa phòng bật mở, một luồng gió lùa vào mang theo mùi sữa tắm thoang thoảng. Giây tiếp theo, Cừu Phi trần như nhộng xuất hiện ở cửa, mặt mày đau đớn, hai tay che chỗ hiểm, chạy thẳng vào phòng ngủ.

 

“Xong rồi, xong rồi! Thầy Lâm! Kẹt rồi! Lấy không ra!”

 

Lâm Kinh Chập cúi xuống nhìn chỗ Cừu Phi đang che. Ông nội này lại mang cốc th* d*m vào phòng tắm à? Đầu óc hắn toàn chứa cái gì không vậy? Trai thẳng đều thế này hả?

 

“Làm sao đây? Thầy Lâm! Làm sao đây?” Cừu Phi gào lên, giọng như sắp khóc, hai chân run lẩy bẩy.

 

“Tôi tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi! Tôi đau lắm, liệu sau này có bị liệt dương thật không?”

 

“Sớm biết vậy tôi không chơi cái cốc đó nữa.”

 

“Xong đời, sau này tôi sống sao nổi?”

 

“Tôi chắc chắn khắc tinh với cái cốc đó, lần nào dùng cũng có chuyện!”

 

“Im đi!” Lâm Kinh Chập bị Cừu Phi la hét đến chóng mặt, tai ù cả đi. Anh hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh: “Ngồi xuống, d*ng ch*n ra để tôi xem.”

 

--- 

Capu có lời muốn nóichương sau

Bình Luận (0)
Comment