Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 49

"Cái gì cơ?” Cừu Phi nhất thời quên cả đau, mặt đỏ bừng, luống cuống nhìn Lâm Kinh Chập. Bình thường toàn hắn nói chuyện chẳng kiêng nể với Lâm Kinh Chập, ai ngờ bị ngược lại, hắn lại thấy ngượng ngùng, chẳng biết làm sao.

 

Nhưng Lâm Kinh Chập không đùa. Thấy Cừu Phi lưỡng lự, anh đoán chắc hắn ngại, bèn nói: “Vậy tôi gọi 120 cho anh nhé.”

 

“Đừng! Đừng mà!” Cừu Phi hoảng hồn, vội bám lấy cánh tay Lâm Kinh Chập, sợ anh gọi thật. Chuyện này còn mất mặt hơn cả vụ kẹt ngón tay nữa! “Đừng gọi mà!”

 

Cái cốc th* d*m vẫn còn kẹt ở đó, lắc lư ngay trước mắt cả hai. Cừu Phi mặt nóng ran, không biết nên che mặt hay che cái mông đang ngồi bệt xuống giường, đành tuyệt vọng ngồi phịch xuống.

 

Lâm Kinh Chập hít sâu mấy lần, cố tỏ ra bình thường, chuẩn bị tinh thần xong xuôi mới ngồi xổm xuống trước mặt Cừu Phi. Anh định giật mạnh cái cốc ra, nhưng chưa kịp dùng sức thì Cừu Phi đã gào lên.

 

“Khoan đã! Dừng! Nghe tôi! Trời ơi! Đau chết mất!”

 

Tiếng kêu la như sấm vang bên tai, Lâm Kinh Chập cảm giác màng nhĩ bị xé toạc, nhiệt độ nóng rực từ tai lan xuống cổ. Anh quát: “Câm miệng!”

 

Cừu Phi cắn chặt môi, đôi mắt đầy hoảng loạn, hai má run lẩy bẩy, nhưng vẫn không kìm được tiếng r*n r* từ kẽ môi: "Ưm… ưm… ưm…”

 

Lâm Kinh Chập thử xoay cái cốc, nhưng không hiểu Cừu Phi dùng kiểu gì mà chỉ xoay được một chút là kẹt cứng, hắn lại bắt đầu la hét.

 

“Không được! Thầy Lâm! Đừng mạnh tay thế!”

 

“Anh im được không?” Lâm Kinh Chập nghiến răng, rõ ràng hè đã qua, vậy mà tình cảnh này làm lưng anh toát mồ hôi.

 

Giật không được, xoay cũng không xong, Lâm Kinh Chập dặn Cừu Phi đừng cử động, đứng dậy vào nhà tắm, lát sau cầm chai sữa tắm ra.

 

“Giờ này còn tắm gì nữa?” Cừu Phi đang cuống cả lên, Lâm Kinh Chập đừng có lúc này mà phát bệnh sạch sẽ chứ!

 

Nếu không phải thấy Cừu Phi đau đến mức gào thét, Lâm Kinh Chập thật sự muốn tìm cái gì nhét vào mồm hắn. Anh chẳng thèm đáp, nhắm vào khe hở bơm hai phát sữa tắm.

 

Cảm giác mát lạnh làm Cừu Phi rùng mình. Chưa kịp hiểu Lâm Kinh Chập định làm gì, anh đã nắm lấy "thằng em" của hắn.

 

“Cậu… Thầy Lâm…”

 

Lâm Kinh Chập gằn giọng: “Giờ anh chỉ cần làm một việc thôi, ngậm mồm lại.”

 

Nhờ sữa tắm bôi trơn, Lâm Kinh Chập thử lại. Lần này không còn là giật mạnh cứng nhắc, mà như chạm vào một đám bông mềm mại. Trong lúc lặp đi lặp lại, Cừu Phi cảm thấy đau nhè nhẹ, vẫn còn chịu được. Nhưng cơn đau dần biến thành một cảm giác khó tả.

 

“Thầy Lâm…” Cừu Phi không kìm được miệng mình, hai tay run rẩy nắm lấy cổ tay Lâm Kinh Chập, mắt ngân ngấn nước từ lúc nào: “Không phải…”

 

Lâm Kinh Chập giờ chẳng muốn nghe một chữ nào. Anh liên tục điều chỉnh nhịp thở, cố lờ đi thay đổi của Cừu Phi, chỉ muốn nhanh chóng gỡ cái cốc ra. Nhưng anh vẫn nhận ra mặt Cừu Phi đỏ bừng, cơ vai nổi lên căng cứng.

 

“Ưm… Đau đau đau…”

 

“Thầy Lâm… đợi đã… tôi…”

 

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Kinh Chập bỗng thấy ánh mắt Cừu Phi giống như một chú cún con đáng thương. Anh thậm chí nảy ra ý muốn “hành hạ” con cún con gặp nạn này.

 

Ban đầu rõ ràng là một con cún bẩn thỉu, sủa nhặng xị, kiểu mà anh chỉ muốn cầm chổi đuổi đi. Vậy mà từ lúc nào anh lại thấy con cún này… cũng được? Dơ dáy thì kệ, ồn ào thì chịu, lúc nào cũng làm anh mất mặt, anh cũng nhắm mắt nhịn luôn.

 

“Thầy Lâm…” Cơ thể căng cứng của Cừu Phi đã quá tải, hắn muốn ngã ra sau. Lâm Kinh Chập tiến lại gần, đỡ lấy eo hắn.

 

Khoảnh khắc hơi ấm hai người chạm nhau, Cừu Phi đang kích động bỗng im bặt. Giây tiếp theo, cái cốc th* d*m trong tay Lâm Kinh Chập được kéo ra.

 

“Má ơi…” Cừu Phi thở phào, ngực phập phồng dữ dội. Hắn cúi xuống nhìn cái cốc, vẫn không tin nổi. Lo thầy Lâm chê bẩn, hắn vội nhìn sang, nhưng Lâm Kinh Chập nhanh chóng tránh ánh mắt hắn, đứng dậy đi vào nhà tắm.

 

Tiếng nước chảy rào rào vang lên từ nhà tắm. Qua lớp kính mờ, Cừu Phi thấy bóng lưng Lâm Kinh Chập đứng trước gương. Không khí tràn ngập sự mập mờ, mà hắn thì vẫn còn lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì.

 

“Thầy… Thầy Lâm…”

 

Lâm Kinh Chập không đáp. Mấy phút sau, anh mới bình tĩnh lại, mở miệng với giọng điệu kiêu ngạo thường ngày: “Anh gọi gì mà gọi?”

 

Đã lâu rồi anh không có làm chuyện ấy. Dù Cừu Phi chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mù chữ, không có nghĩa là anh chẳng có chút phản ứng nào trong tình huống này.

 

Hồi phục tinh thần, Cừu Phi cúi xuống nhìn “thằng em” của mình, giờ đã bị tổn thương chút đỉnh: “Tôi đâu biết là bị kẹt lông, tôi cứ tưởng kẹt thật. Mà lông bị kéo cũng đau lắm chứ…”

 

“Lăn ra ngoài ngủ đi.” Lâm Kinh Chập chỉ muốn tống cổ Cừu Phi khỏi phòng ngay lập tức.

 

Cừu Phi không nhận ra sự gấp gáp trong giọng anh, vẫn tiếp tục: “Bộ đồ cậu lấy cho tôi rơi xuống nước rồi, cậu lấy bộ khác cho tôi nha.”

 

Lâm Kinh Chập siết chặt nắm đấm.

 

Nhưng Cừu Phi chẳng thấy gì, vẫn lảm nhảm ngoài kia: “Mẹ ơi, giờ nhìn như bị hói, chi bằng cạo sạch luôn cho rồi!”

 

“Tôi vẫn thấy đau, thầy Lâm, có phải cậu làm hỏng của tôi rồi không?”

 

“Bộp!” Cửa nhà tắm bị Lâm Kinh Chập mở toang, anh hùng hổ xông vào phòng, đè Cừu Phi xuống giường, hai tay bóp chặt cổ hắn.

 

“Anh muốn chết hả? Đồ nhà giàu mới nổi ngu ngốc!”

 

“Khụ khụ…” Cừu Phi co người ho sặc sụa, đập đập tay Lâm Kinh Chập, chẳng hiểu sao anh đột nhiên nổi điên: “Tôi nói… khụ khụ… thật mà…”

 

Lâm Kinh Chập không mảy may dao động, bóp cổ Cừu Phi lắc qua lắc lại, vứt bỏ hình tượng thầy giáo, gào lên: “Anh ngày nào cũng khoe ‘chim’ với tôi, không thì mông trần chạy qua chạy lại trước mặt tôi. Anh muốn chết hả? Anh không biết gay là gì à?”

 

Cừu Phi thấy oan ức lắm, đâu phải cố ý đâu, sao Lâm Kinh Chập nói hắn như thằng lưu manh thế.

 

Hắn định thanh minh, nhưng khóe mắt liếc thấy quần của Lâm Kinh Chập. Hắn ngẩn ra, rồi ngạc nhiên nhìn anh: “Thầy Lâm… cậu…”

 

Lâm Kinh Chập xấu hổ đến tức điên, chỉ muốn tìm vũ khí xử Cừu Phi ngay tại chỗ. Nghĩ giết người phạm pháp, anh đành biến giận thành mạnh miệng: “Chỉ anh được phép trêu ghẹo tôi hả? Tôi là gay, không được có phản ứng à?”

 

Được chứ, được chứ, Cừu Phi chỉ sợ Lâm Kinh Chập không có phản ứng với mình thôi. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, hắng giọng, trầm giọng dỗ dành: “Tôi có nói gì đâu, chuyện này bình thường mà, ở đây lại chẳng có ai. Đừng giận, đừng giận mà.”

 

Lâm Kinh Chập hất tay hắn ra, chẳng khách sáo: “Lăn ra phòng khách.”

 

Rõ rồi, rõ rồi, để thầy Lâm có không gian riêng. Cừu Phi chẳng nói gì, đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng đi được nửa đường, hắn quay lại.

 

“Thầy Lâm, vừa nãy cậu giúp tôi rồi, giờ có cần tôi giúp cậu không?”

 

Lâm Kinh Chập vẫn chưa hết bực, ngẩng lên nhìn Cừu Phi đang trần như nhộng. Khoảnh khắc ấy, lý trí của anh bay sạch. Cừu Phi mà dám hỏi cái câu ngu ngốc thế này thì còn lý trí gì nữa?

 

“Anh muốn giúp tôi kiểu gì?”

 

Cừu Phi chưa nghĩ kỹ chuyện này, mắt hắn lướt qua bồn rửa trong nhà tắm: “Dùng… cái cốc… của tôi?”

 

“Dùng cái đó thì tôi cần anh giúp làm gì?” Lâm Kinh Chập lạnh lùng hỏi.

 

Không hiểu sao, Cừu Phi cảm thấy như mới quen Lâm Kinh Chập lần đầu, kiểu xa cách, cao ngạo khó gần, làm hắn ngứa ngáy trong lòng.

 

“Thế… thế cậu muốn tôi giúp kiểu gì?”

 

Trong tình cảnh này, Lâm Kinh Chập chẳng có lý do gì để từ chối. Anh d*ng ch*n ra, liếc Cừu Phi một cái đầy ẩn ý.

 

Cừu Phi chưa hiểu ý anh, nhưng như bị ma nhập, hắn quay lại bên giường, quỳ xuống như mất hồn, ngẩng lên nhìn mặt Lâm Kinh Chập.

 

Ánh mắt Lâm Kinh Chập lướt qua môi Cừu Phi, rồi nhìn xuống quần mình.

 

Trời ơi, má nó, đệt!

 

Đầu Cừu Phi như nổ tung. Dù ngu ngốc đến đâu hắn cũng hiểu Lâm Kinh Chập muốn gì. Hắn tưởng mình sẽ từ chối, nhưng nghĩ đến người trước mặt là Lâm Kinh Chập, trong lòng hắn chỉ còn phấn khích và hưng phấn. Mới bắt đầu đã chơi lớn vậy sao?

 

“Anh không muốn thì ra ngoài.” Đưa ra ám chỉ xong, Lâm Kinh Chập lại thấy hối hận. Hai người còn chưa là gì của nhau, nếu Cừu Phi thật sự “giúp” anh, quan hệ của họ sẽ càng kỳ cục.

 

Cừu Phi nắm tay Lâm Kinh Chập, dỗ dành như dỗ trẻ con: “Tôi đâu có nói không muốn, sao cậu cứ động tí là cáu?”

 

Cửa phòng khép hờ, ánh sáng từ hành lang lọt qua khe cửa. Lâm Kinh Chập ngửa cổ, lộ yết hầu nhô lên. Mưa ngoài cửa sổ mỗi lúc một to, làm lòng người cũng rối bời.

 

Mãi lâu sau, tiếng th* d*c trong phòng mới dần bình ổn. Cừu Phi kéo tờ giấy bên cạnh lau mặt, lòng ngổn ngang. Một là ngạc nhiên vì Lâm Kinh Chập trông thì hiền lành, nhưng “thằng em” lại chẳng hiền lành tí nào. Hai là cảm giác này thật kỳ lạ, quan hệ giữa hắn và Lâm Kinh Chập đã khác rồi.

 

Lâm Kinh Chập lục tủ lấy quần áo sạch ném cho Cừu Phi, giọng khàn khàn: “Mặc vào.”

 

“Ò.” Cừu Phi muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí ngượng ngùng, đầu óc bỗng dưng hâm hấp, “Lúc này, cậu không thể nói gì dễ nghe với tôi à?”

 

Lâm Kinh Chập chẳng biết Cừu Phi lại nghĩ cái gì: “Anh muốn nghe gì dễ nghe?”

 

“Gọi tôi một tiếng ‘anh’ cũng được mà.” Cừu Phi nói đùa, nhưng tay thì luống cuống buộc dây quần, sợ ngẩng lên sớm bị Lâm Kinh Chập thấy mặt mình đỏ, buộc luôn thành nút chết.

 

Lâm Kinh Chập hiếm khi không châm chọc Cừu Phi, cứng nhắc đổi chủ đề: “Anh đi rửa mặt đi.”

 

“Ờ.” Biết ngay không trông mong anh Lâm gọi “anh” được mà. Cừu Phi ngoan ngoãn vào phòng tắm chính.

 

Trong gương, mặt hắn hồng hào, khóe miệng còn dính thứ gì đó khả nghi. Cừu Phi không dám nhìn lâu, mở vòi nước rửa đại, chà má đến tê cả da mới dừng lại.

 

"Đi ngủ thôi, ngủ thôi.” Cừu Phi lẩm bẩm.

 

---

Capu có lời muốn nói: Tại sao bộ nì bà Thủy không ziết H chứ lướt wb cũm hong thấy

Bình Luận (0)
Comment