Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 50

Ra khỏi phòng tắm, Cừu Phi đụng ngay Lâm Kinh Chập đang cầm cây lau sàn, lau đúng chỗ hắn vừa quỳ. Hắn dùng đầu gối nghĩ cũng biết tại sao anh phải lau. Đang lưỡng lự không biết cứ thế đi ra hay chào Lâm Kinh Chập một tiếng thì anh bỗng dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

 

Không khí ám muội trong phòng vẫn chưa tan hết. Hai người nhìn nhau lúc này có chút ngượng ngùng. Cơ thể Cừu Phi luôn nhanh hơn cái đầu, để phá vỡ sự im lặng, hắn buột miệng: “Thầy Lâm, giờ tôi được mấy điểm rồi?”

 

Thông thường, hai người đã “giúp đỡ lẫn nhau” thế này, mà Cừu Phi còn… Lâm Kinh Chập vốn định nghiêm túc nói chuyện về mối quan hệ của cả hai, ai ngờ Cừu Phi lại hỏi một câu như vậy. Biết trả lời sao đây? Vì Cừu Phi đã “giúp” anh nên anh phải cộng điểm à? Kỳ cục quá trời.

 

Nhưng cả hai đã đến nước này, mà quan hệ vẫn mập mờ không rõ ràng, chẳng phải còn kỳ hơn sao? Lâm Kinh Chập, vốn luôn logic rõ ràng, cũng đành im lặng, không biết trả lời câu hỏi của Cừu Phi thế nào.

 

Không cho điểm à?

 

Cừu Phi còn tưởng mình tối nay biểu hiện chưa làm Lâm Kinh Chập hài lòng. Nhưng ở riêng với Lâm Kinh Chập thế này nữa, hắn ngại muốn độn thổ, thở không nổi. Hắn gãi đầu, mắt đảo lia lịa, cố giữ thể diện, chỉ tay ra phòng khách: “Thế tôi đi ngủ đây.”

 

Thấy Cừu Phi quay đi, Lâm Kinh Chập thoáng muốn gọi lại, nhưng lại không biết mở lời thế nào, đành để bóng hắn khuất sau cửa.

 

Cây lau sàn đi qua để lại vệt nước mờ. Ánh đèn vàng hắt lên lấp lánh. Tâm trạng Lâm Kinh Chập phức tạp, cứ thế lật qua trang này, giả như chẳng có gì xảy ra, như một gã trai tồi, liệu có được không…?

 

Khóe mắt anh liếc thấy cái chăn trên giường. Lúc nãy mải ngượng, quên đưa chăn cho Cừu Phi. Hắn cũng chẳng hỏi. Lâm Kinh Chập tặc lưỡi, vớ cái chăn, bước ra ngoài.

 

“Cừu…”

 

Đèn phòng khách không bật, ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt qua kính, bóng người trên sofa ôm cánh tay, co ro thành một cục. Lâm Kinh Chập lặng lẽ bước tới, lẳng lặng nhìn xuống Cừu Phi.

 

Lạnh chết anh đi.

 

Lâm Kinh Chập hung hăng ném cái chăn lên đầu Cừu Phi. Thời gian ngắn thế mà hắn ngủ như lợn chết, chẳng động đậy gì.

 

Nhưng nghĩ lại cảnh Cừu Phi vừa “giúp” mình xong, mà mình lại trở mặt lạnh lùng, liệu có quá vô tình? Lâm Kinh Chập quay lại, mở chăn ra, đắp kín cho Cừu Phi từ đầu đến chân.

 

Trên sofa chỉ lòi mỗi cái đầu. Không hiểu sao, nó lại khiến Lâm Kinh Chập không rời chân đi được.

 

Tóc Cừu Phi hơi dài rồi. Hắn không hợp để tóc dài, dài ra là trông luộm thuộm, như một tên lang thang. Hắn hợp với tóc ngắn gọn gàng hơn.

 

Còn cặp lông mày này…

 

Lâm Kinh Chập bất giác ngồi xổm xuống, muốn nhìn kỹ ngũ quan của Cừu Phi. Lông mày hắn sao thô thế, y như Shin Cậu Bé Bút Chì ngoài đời. Lông mày thô quá làm cả khuôn mặt rối tinh rối mù.

 

Cũng may ngũ quan còn ra hồn, không đến nỗi xấu. Phẩm chất đã tệ rồi, nếu mặt mũi mà xấu thêm chút nữa thì đúng là thảm họa nhân gian.

 

Rõ ràng bản thân còn đang rối rắm không biết có nên nói thẳng quan hệ hai người hay không, còn Cừu Phi thì vô tâm vô phổi ngủ ngon lành thế này. Ngủ gì mà dữ thế, không biết xấu hổ à?

 

Lâm Kinh Chập đưa tay định véo mũi Cừu Phi, lại sợ làm hắn tỉnh, không biết giải thích thế nào. Anh đứng dậy, khẽ đá vào đầu gối Cừu Phi dưới chăn, chẳng quan tâm hắn tỉnh hay không, nhanh chân quay về phòng.

 

Nghe tiếng cửa đóng, Cừu Phi cũng chẳng dám mở mắt. Hắn nheo mắt thành một khe, chắc chắn không có ai mới thở phào. Ngủ gì nổi chứ, không lấy chăn ra được, hắn cũng chẳng dám quay lại xin Lâm Kinh Chập. Hắn đang nằm trên sofa, mải nghĩ lại chuyện vừa nãy, ai ngờ đúng lúc này Lâm Kinh Chập bước ra. Cừu Phi không dám lên tiếng, đầu óc giật một cái, vội nhắm mắt giả vờ ngủ. Hắn tưởng anh chỉ ra ngoài cất cây lau sàn sau khi lau xong, ai ngờ Lâm Kinh Chập lại đến đắp chăn cho hắn.

 

Cừu Phi sờ đầu gối mình. Cú đá của Lâm Kinh Chập không mạnh, nhưng chỗ bị đá lại nóng ran. Nếu hắn ngủ thật, chắc chẳng cảm nhận được gì. Sao lại… sao lại… May mà không ngủ, cú đá làm tim hắn ngứa ngáy.

 

Làm sao ngủ nổi đây?

 

Không chỉ Cừu Phi mất ngủ, Lâm Kinh Chập cũng trằn trọc cả đêm. Sáng hôm sau, hiếm lắm anh không dậy sớm chạy bộ. Cả hai ngủ nướng đến khi Phan Lôi gọi điện cho Cừu Phi.

 

“Alo?” Cừu Phi vớ điện thoại trên bàn trà, vừa “alo” xong là mắt díu lại, muốn ngủ tiếp.

 

Phan Lôi nghe giọng ngái ngủ của Cừu Phi thì tức xì khói: “Anh nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi? Đêm không về thì thôi, giờ mặt trời lên cao thế này mà cũng không thấy anh đi làm! Cái tiệm này anh còn muốn giữ không hả?”

 

Cừu Phi nheo mắt nhìn giờ, gần trưa rồi. Hắn bật dậy, lau mặt, cố tỉnh táo: “Ờ… tao… tao đến ngay…”

 

Đến ngay? Quả nhiên đang ở nhà Lâm Kinh Chập, còn lết đến tận nhà người ta, đúng là mặt dày! Phan Lôi tức đến không nói nên lời, cúp máy cái rụp.

 

Cừu Phi vẫn còn mơ màng, nhưng không dám ngủ tiếp. Nhảy xuống sofa, hắn vội vàng gấp chăn gọn gàng, quay một vòng, không thấy quần áo đâu. Hắn nhớ ra, tối qua trời mưa, quần áo hắn ướt hết. Nhưng trong nhà tắm không có, ban công cũng chẳng thấy. Hết cách, hắn đành gõ cửa phòng Lâm Kinh Chập.

 

“Thầy Lâm?” Cừu Phi rón rén, sợ làm ồn. Không nghe anh trả lời, hắn thử vặn tay nắm. Cửa phòng kêu “cạch”, không khóa. “Thầy Lâm?”

 

Rèm cửa che sáng quá tốt, trong phòng tối om. Cừu Phi lờ mờ nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Lâm Kinh Chập, lẫn mùi sữa tắm còn vương lại cả đêm.

 

“Thầy Lâm…” Cừu Phi càng đi vào, giọng càng nhỏ, vừa sợ đánh thức anh, vừa sợ gọi không được.

 

Có lẽ nghe thấy, chăn trên giường khẽ động đậy, tiếng da cọ vào chăn phát ra âm thanh sột soạt, mập mờ đến lạ.

 

“Hửm?” Lâm Kinh Chập phát ra giọng ngái ngủ.

 

Nghe giọng gần lắm, Cừu Phi cố tìm vị trí của anh. Đột nhiên, cái chăn như con quái vật nhô lên, không khí bị khuấy động làm mùi sữa tắm xộc thẳng vào mũi hắn. Chưa kịp phản ứng, một bóng đen từ cuối giường ngồi bật dậy.

 

“Làm gì?” Lâm Kinh Chập rõ ràng chưa tỉnh, giọng khàn khàn.

 

Một luồng hơi ấm bao quanh Cừu Phi. Hắn chợt nhớ đến chuyện tối qua, như bị ma nhập, ngồi xuống cạnh Lâm Kinh Chập, cố ý hạ giọng: “Gần trưa rồi, cậu không dậy ăn gì à?”

 

Trong bóng tối, Lâm Kinh Chập nghiêng đầu nhìn Cừu Phi. Hơi thở hai người đan xen, như tối qua, ở vị trí này, gần nhau thế này, cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của đối phương.

 

“Cậu muốn ăn gì, tôi mua về cho.”

 

Giờ này chắc hết bánh bao rồi. Lâm Kinh Chập còn chưa tỉnh hẳn, ngơ ngác lắc đầu.

 

Dù không thấy rõ mặt, Cừu Phi vẫn tưởng tượng được biểu cảm của anh. Hắn tiếp tục gợi ý: “Cậu muốn ăn cơm tiệm đầu đường, hay đồ ăn vặt, hay đồ ăn ở phố thương mại? Ban ngày gọi giao hàng cũng tiện.”

 

Lâm Kinh Chập cuối cùng cũng lên tiếng: “Tùy.”

 

Tùy nghĩa là để Cừu Phi quyết. Đồ đầu đường ăn chán rồi, thỉnh thoảng đổi món cho thầy Lâm cũng được.

 

“Vậy tôi gọi đồ ăn ở phố thương mại, giao đến hơi lâu, cậu cứ từ từ dậy. Tôi về trước đây.”

 

Cừu Phi vừa định đứng dậy, một lực kéo hắn ngồi lại xuống giường. Lâm Kinh Chập hỏi: “Anh không ăn rồi mới đi à?”

 

Trời ạ, ngủ một giấc dậy còn ngại ngùng cái gì nữa chứ. Cừu Phi trong lòng sướng muốn chết, cảm giác này khác gì sáng dậy sau khi sống chung, rồi chạy về tiệm làm việc đâu? Lâm Kinh Chập còn kéo hắn hỏi sao không ăn sáng rồi mới đi, làm lòng hắn dậy sóng, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh.

 

“Tôi không ăn đâu, muộn rồi, tôi phải về tiệm xem sao. Quần áo của tôi cậu để đâu? Tôi tìm cả buổi không thấy.”

 

Lâm Kinh Chập hít sâu mấy cái, như đang cố nhớ lại: “Trong máy sấy.”

 

“Ờ.” Thảo nào không tìm ra, nhà thầy Lâm còn có cả máy sấy cơ à, “Thế tôi đi đây, cậu ngủ tiếp đi.”

 

“Ừm.”

 

Nghe giọng ậm ừ của Lâm Kinh Chập, Cừu Phi trong lòng như bị mèo cào, không, cào nát luôn rồi! Hắn lưu luyến không muốn đi. Đang lúc tinh thần sảng khoái, đầu óc phấn khích, hắn to gan ngồi lại bên cạnh Lâm Kinh Chập, chẳng gọi “thầy Lâm” hay gì nữa.

 

“Tối qua cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

 

Lâm Kinh Chập chẳng nghĩ nhiều: “Hỏi gì?”

 

“Tôi hỏi cậu giờ tôi được mấy điểm?”

 

Lâm Kinh Chập đang lơ mơ mới nhớ ra chuyện tối qua. Anh cúi nhìn chóp mũi Cừu Phi. Cái mặt cười cợt của hắn đã in sâu trong đầu anh. Anh hắng giọng: “0 điểm.”

 

“Hả?”

 

Còn hả? Tối qua không phải ngủ như lợn chết à? Giờ mới nhớ hỏi?

 

Lâm Kinh Chập sợ chưa đủ dọa hắn: “Âm 35 điểm.”

 

“Không phải…” Cừu Phi lạc cả giọng, tối qua hắn hy sinh dữ dội vậy mà lại thành điểm âm? Chẳng lẽ kỹ thuật của mình tệ thật? Hắn lúng túng thanh minh: “Kỹ thuật của tôi… có lẽ… bình thường thôi… hơi tệ tí xíu… chủ yếu vì đó là lần đầu của tôi. Nếu tôi có kinh nghiệm hơn… sau này làm vài lần nữa… chắc chắn sẽ tốt hơn lần này… mà… cái này… tệ thế nào cũng không đến mức… âm điểm đâu, phải không? Cậu có chấm nhầm không, thầy Lâm?”

 

Lâm Kinh Chập vừa nãy còn hơi mơ màng, giờ thì tỉnh ngủ hẳn. Anh lạnh mặt, nhắm mắt, không muốn nghe Cừu Phi nói thêm chữ nào: “Âm 70.”

 

Cừu Phi định giải thích tiếp, nghe âm 70 thì câm nín. Hóa ra mấy tháng nay hắn làm trắng tay à? Một phát về mo luôn? Trong lòng hắn gào thét: Đừng trừ nữa, đừng trừ nữa!

Bình Luận (0)
Comment