Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 51

Dù bị chấm điểm âm, khi rời nhà Lâm Kinh Chập, Cừu Phi vẫn không quên gọi đồ ăn ngoài cho anh. Món từ trung tâm thương mại giao tới, nghe bảo là lẩu bào ngư sợi miến gì đó, nguyên cả nồi đất mang đến, riêng phí ship đã hơn chục tệ. Còn Cừu Phi thì gọi một tô mì đầu đường, ngồi xổm ăn cho xong chuyện.

 

Thấy Cừu Phi ngồi bên lề đường ăn mì, Phan Lôi nhảy ra như một gã tiểu nhân hiểm độc: “Ý gì đây? Tối qua chạy biến không về, sao, hai người hẹn hò rồi à?”

 

Tô mì suýt làm bỏng miệng Cừu Phi. Hắn bất giác nhớ lại chuyện tối qua, khóe miệng vô thức cong lên. Hẹn hò thì chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi. Cơ mà hắn bị Lâm Kinh Chập trừ điểm, giờ còn âm nữa. Trước đó kêu ca 35 điểm là ít, giờ âm 70 chắc đủ nhiều rồi nhỉ?

 

Phan Lôi chẳng biết Cừu Phi đang nghĩ gì, thấy hắn cười kiểu ghê tởm, rồi lại cau mày như đang nghĩ gì đó, trông đầy vẻ trầm tư.

 

Chưa kịp hỏi thêm, một chiếc xe máy đỗ giữa tiệm sửa xe và sân nhà Lâm Kinh Chập. Shipper lấy đồ ăn từ thùng giữ nhiệt, kiểm tra kỹ đơn hàng.

 

Cừu Phi vội chỉ về phía sân nhà Lâm Kinh Chập: “Kia kìa, cái sân đó, cậu gõ cửa đi, trong nhà có người.”

 

Shipper cảm ơn Cừu Phi rồi chạy về phía sân nhà.

 

Phan Lôi nhìn với vẻ mặt kỳ lạ, dùng mũi chân đá vào gót Cừu Phi: “Sao anh biết là nhà bên đó gọi?”

 

Trên túi đồ ăn có cái logo to đùng, chính Cừu Phi gọi mà không biết chắc?

 

Đúng lúc này, Lâm Kinh Chập nghe tiếng gõ cửa bước ra. Anh nói vài câu với shipper, nhận đồ ăn, đứng ở cổng sắt nhìn về phía tiệm sửa xe.

 

Phan Lôi định hỏi có phải Cừu Phi gọi cho Lâm Kinh Chập không, thì thấy hắn kẹp đũa ở tay, phấn khởi vẫy tay với anh. Ai ngờ Lâm Kinh Chập chẳng thèm cho cái mặt tốt, liếc hắn một cái rồi cầm đồ ăn vào nhà.

 

“Thật sự là anh gọi cho thằng chả?” Phan Lôi tức tối, túi đồ ăn nhìn đã biết đắt đỏ, đúng là chịu chơi.

 

Cừu Phi không chối, tô mì trong tay bỗng thơm hơn hẳn.

 

“Anh cứ bám theo làm cún con, người ta cầm đồ ăn của anh mà mặt không thèm cười. Đúng là bánh bao thịt ném cho chó, có đi không có về!”

 

Sao dám nói Lâm Kinh Chập là chó? Chó nào đẹp được như em ấy chứ!

 

Cừu Phi bật dậy bênh vực: “Mày nói gì thế? Thầy Lâm trời sinh mặt lạnh, em ấy không thích cười. Mày tưởng ai cũng như mày à, suốt ngày cười hớn hở? Có gì đáng cười đâu, cũng chẳng phải chưa ăn đồ ăn ngoài bao giờ.”

 

“Anh…”

 

Phan Lôi suýt buột miệng chửi bậy, nhưng kiềm lại. Gã biết người đang yêu thì mù quáng, phải để Cừu Phi thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Kinh Chập.

 

“Thằng cha đó thì ăn đồ ăn ngoài, còn anh ngồi xổm gặm mì. Anh ta có nhớ anh tên gì không? Chỉ biết ăn một mình! Coi chừng mất cả chì lẫn chài!”

 

Đừng nói như kiểu thầy Lâm tham ăn thế! Không biết ai mới là người uống hết bát cháo bát bửu, khuấy loạn lên sợ bị giành, vì miếng ăn mà đánh nhau, toàn lũ ở tiệm sửa xe này.

 

Cừu Phi đang nghĩ cách phản bác thì điện thoại báo tin nhắn WeChat. Hắn mở ra xem, mặt cười toe toét, vội khoe với Phan Lôi.

 

Là tin nhắn của Lâm Kinh Chập.

 

“Anh thật không qua ăn à?”

 

“Thầy Lâm không phải loại người như mày nói đâu.” Cừu Phi cố ý kéo dài giọng, giơ một ngón tay lắc lư đắc ý trước mặt Phan Lôi, “Mày không hiểu, em ấy là kiểu ngoài lạnh trong nóng.”

 

Khoe xong với Phan Lôi, Cừu Phi đặt bát đũa xuống, nhắn lại Lâm Kinh Chập: “Cậu ăn đi, tôi ăn tô mì rồi. Giờ đi sửa xe đây, lát nữa qua tìm cậu.”

 

Ngoài lạnh trong nóng cái mẹ gì? Ghê tởm!

 

Xem xong tin nhắn WeChat, Lâm Kinh Chập chắc chắn Cừu Phi không qua. Anh đành ăn một mình. Nhìn bao bì là biết đồ ăn giao từ trung tâm thương mại, không nhiều, mà giá thì không rẻ. Nếu Cừu Phi qua ăn cùng, chắc hai người còn chưa đủ no.

 

Lâm Kinh Chập định bật chương trình gì đó để ăn cho vui, thì màn hình điện thoại sáng lên. Cừu Phi lại đổi ý à? Anh còn đang nghĩ trong tủ lạnh có đồ ăn thừa không, mở tin nhắn ra xem, hóa ra không phải Cừu Phi, mà là thông báo về một cuộc thi thư pháp cho học sinh tiểu học ở thành phố.

 

Là giáo viên dạy thư pháp, Lâm Kinh Chập thường dẫn học sinh tham gia các cuộc thi uy tín. Không ít em đã giành giải. Anh chuyển tiếp tin nhắn vào nhóm: “Bạn nào muốn tham gia thì tích cực đăng ký nhé.”

 

Trẻ con bây giờ khá cầu tiến, thích thể hiện bản thân. Có cơ hội là tranh nhau đăng ký. Mấy em ghi danh, trong đó có cả Bốn Mắt. Vì còn một thời gian nữa mới đến ngày thi, Lâm Kinh Chập dặn các em chuẩn bị kỹ.

 

Đúng lúc này, đạo sĩ lo việc dời mộ cũng nhắn tin, xác nhận thời gian với Lâm Kinh Chập. Anh nghĩ, hay là sau khi thi xong, chọn ngày lành để động thổ.

 

Có lẽ mùa hè nóng nực đã qua, những người trốn nắng giờ cũng chịu ra ngoài. Nhóm bạn học của Lâm Kinh Chập cũng rục rịch hẳn lên. Anh liếc qua, hình như có ai sắp về, nhưng không xem kỹ, tắt màn hình điện thoại. Không ăn nữa là sợi miến nhũn hết.

 

Ăn xong bữa không biết là sáng hay trưa, Lâm Kinh Chập vào nhà tắm định tắm. Vừa bật đèn, anh thấy cái cốc th* d*m đặt cạnh bồn rửa.

 

Trên đời thật có người như Cừu Phi, cốc th* d*m mà cũng để ở nhà người khác? Lâm Kinh Chập vừa bất lực vừa câm nín. Có kinh nghiệm trước đó, anh biết không thể để cốc này ngoài lồ lộ. Rửa mặt xong, anh cầm cốc đi cất vào thùng chứa đồ.

 

Mở tủ ra, cái cốc của chính anh cũng ở trong đó. Để hai cái cạnh nhau trông càng kỳ cục. Sau này làm sao phân biệt của ai với ai?

 

Anh thật sự quá nuông chiều Cừu Phi, để hắn được đằng chân lân đằng đầu. Lâm Kinh Chập đấm mạnh vào cái cốc của Cừu Phi, làm nó méo mó. Chưa kịp để nó bật lại, anh đóng sầm cửa tủ.

 

“A!” Cừu Phi hít một hơi lạnh.

 

Phan Lôi thò đầu ra từ hầm sửa xe: “Làm sao? Lâu không sửa xe, giờ chưa sửa xong xe đã làm đau tay mình à?”

 

Miệng chó không phun ra ngà voi. Cừu Phi dù hơi chậm chạp, cũng không đến mức tự làm mình bị thương. Hắn còn vừa nhắm mắt vừa sửa xe được cơ mà.

 

Cừu Phi liếc xéo Phan Lôi, quay đi xoa bụng. Không phải tay đau, mà hắn thấy “thằng nhỏ” hơi nhói. Chẳng lẽ tối qua Lâm Kinh Chập ra tay mạnh quá?

 

Nói ra, người khác “xử” đúng là khác so với tự xử, nhất là khi người đó là Lâm Kinh Chập. Nghĩ đến thôi, Cừu Phi đã nổi da gà, phấn khích đến từng lỗ chân lông.

 

Lâm Kinh Chập chạm vào hắn, hắn cũng… coi như chạm vào anh. Dù sao thì hắn cũng lời to. Âm bảy mươi thì âm bảy mươi, cùng lắm làm lại từ đầu.

Bình Luận (0)
Comment