Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 52

“Xong!”

 

Cừu Phi vung tay, vỗ mạnh lên nắp capo xe Cadillac, gọi Thịnh Quần: “Xem lúc nào rửa xe, lát nữa anh đem trả cho thầy Lâm.”

 

Thịnh Quần còn đang bận, liếc nhìn chùm chìa khóa Cừu Phi để trên quầy, bình thản nói: “Anh Phi, để tối đi, tan làm em rửa.”

 

“Được thôi.” Cừu Phi rửa tay xong, lau nước lên người, lấy chai nước từ tủ lạnh. Vừa mở nắp, một bàn tay sơn móng xinh đẹp giật phăng chai nước của hắn: “Ơ?”

 

Trương Tuyết Ninh khoác vai Cừu Phi, uống một ngụm, còn đắc ý nhướng mày, cố ý khoe bộ móng mới làm.

 

“Đẹp không?”

 

“Xấu.” Cừu Phi thẳng thừng phán xét bộ móng mới của Trương Tuyết Ninh bằng thẩm mỹ trai thẳng của mình. Hắn hất tay cô ra, quay lại lấy một lon nước mới từ tủ lạnh, “Em không đi học à?”

 

Trương Tuyết Ninh hừ một tiếng, chẳng kỳ vọng gì vào gu thẩm mỹ của hắn ta. Cô khoanh tay: “Học gì mà học. Nói thật với anh nhé, em vừa học vừa làm học việc ở một tiệm làm móng. Làm có nửa tháng mà bà chủ đã cho em làm chính thức. Bà ấy bảo em có năng khiếu, dạy cái là biết, lại có gu riêng. Hôm nay nhận lương tháng đầu, đoán xem bao nhiêu? Làm có nửa tháng mà được tận ba nghìn!”

 

Nghe Trương Tuyết Ninh đi làm, Cừu Phi định lên giọng dạy dỗ vài câu, nhưng nghe cô đã được nhận chính thức và có lương, hắn nghĩ học nghề chẳng phải để kiếm sống sao? Cô được chủ tiệm công nhận là chuyện tốt.

 

Cừu Phi không tiếc lời khen: “Giỏi đấy. Sao không nói sớm với bọn anh? Lỡ bị lừa thì sao?”

 

Trương Tuyết Ninh nghĩ, sớm muộn gì cô cũng phải tự lập, sau này Cừu Phi không ở bên, chẳng ai để cô bàn bạc, cô phải tự quyết định. Lúc đầu cô đi làm khách, đã khảo sát kỹ tiệm này. Khách đông, bà chủ trạc tuổi cô, người cũng tốt, nên cô mới xin vào làm.

 

“Ai dám lừa em? Thôi, chiều nay em được nghỉ nửa ngày, em mời cả đám đi ăn một bữa ngon. Chờ tiệm đóng cửa, mình đi siêu thị nhé.”

 

Với chút tiền lẻ của Trương Tuyết Ninh, Cừu Phi không muốn cô tốn kém, nhưng không cưỡng được sự nhiệt tình của cô. Lần đầu tiên cô kiếm được tiền, cũng coi như thấy được thành quả, hắn không muốn dập tắt hứng thú của cô, liền đồng ý ngay.

 

Vì đi ăn, hôm nay tiệm đóng cửa sớm. Trương Tuyết Ninh cứ hối thúc, Cừu Phi không kịp sang nói với Lâm Kinh Chập, đành nhắn một tin WeChat: “Thầy Lâm, bọn tôi đi ăn ngoài rồi, có gì cậu nhắn tôi nhé.”

 

Nhắn xong, Cừu Phi còn định chờ Lâm Kinh Chập trả lời, nhưng cả đám ồn ào nói không ngớt, hắn chẳng còn thời gian xem điện thoại.

 

“Lái xe đi không?”

 

“Giờ này gọi xe khó lắm.”

 

Trương Tuyết Ninh hỏi: “Nhưng bọn mình uống rượu đúng không?”

 

Thịnh Quần chậm rãi lên tiếng: “Mọi người uống đi, em tửu lượng kém, không uống đâu. Lát về em lái xe.”

 

Cả nhóm bàn xong, đi về phía bãi đỗ xe. Họ ra sớm, tránh được giờ cao điểm tan làm, đến quán không phải xếp hàng, vào là có chỗ ngồi ngay.

 

Số tiền này đúng nghĩa là “lương tháng đầu” của Trương Tuyết Ninh, cô hào phóng gọi cả đống món và rượu. Mọi người ăn uống vui vẻ, trừ Thịnh Quần, ba người còn lại đều ngà ngà say.

 

Khổ thân Thịnh Quần, một mình dìu ba kẻ say về nhà. May mà cả ba còn ngoan, không quậy phá, bảo gì làm nấy. Vất vả lắm mới đậu xe trước tiệm.

 

“Lên lầu rửa ráy rồi ngủ đi, em đậu xe xong rồi về.”

 

Phan Lôi không say hẳn, nhưng bị rượu k*ch th*ch, giờ buồn ngủ muốn chết, ngáp dài, mỗi tay xách một người xuống xe, không thèm ngoảnh lại, đi thẳng lên lầu.

 

Thịnh Quần nhìn ba người khuất sau cầu thang đá, rồi lái xe vào bãi đỗ. Một mình đi bộ từ bãi về, đèn đường phố cổ lúc sáng lúc tắt, cửa sổ nhà dân lác đác vài ánh đèn. Xung quanh yên tĩnh, gió đêm thổi qua có chút lành lạnh.

 

Cửa sổ ngay trên tiệm sửa xe sáng đèn, nhưng mờ mờ. Thịnh Quần đoán chắc Phan Lôi về rồi vội ngủ, chỉ bật đèn hành lang nên không sáng lắm.

 

Thịnh Quần đứng dưới lầu một lúc, lắng nghe, cố tìm tiếng động của Phan Lôi và mấy người kia trong đêm tĩnh lặng. Với độ ồn của họ, nếu chưa ngủ, đứng dưới này chắc chắn nghe thấy. Chắc họ ngủ rồi, nên chẳng ai để ý cậu ta đậu xe lâu thế mà chưa lên.

 

Thịnh Quần lấy chìa khóa, mở cửa tiệm. Cửa cuốn kéo lên kêu inh ỏi, giữa đêm nghe chói tai. Cậu ta liếc mắt thấy chiếc Cadillac đậu trên hầm sửa xe – xe của Lâm Kinh Chập. Cậu ta cúi người chui vào, vừa định khóa cửa thì cửa cuốn bị gõ rầm rầm, âm thanh làm cậu ta sợ đến dựng tóc gáy.

 

Chẳng lẽ là Phan Lôi? Gã chưa ngủ sao?

 

“Cừu Phi?”

 

Không phải Phan Lôi, là giọng Lâm Kinh Chập. Thịnh Quần hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh, điều chỉnh cảm xúc xong, cậu ta nở nụ cười nhút nhát thường ngày, chui ra từ khe dưới cửa cuốn.

 

“Thầy Lâm, là tôi, Thịnh Quần.”

 

Xem tin nhắn báo cáo của Cừu Phi, Lâm Kinh Chập chỉ đáp lại một chữ “Ờ”. Hơi khó hiểu, hai người có quan hệ gì đâu mà Cừu Phi phải báo cáo chuyện đi ăn? Với lại, anh có chuyện gì mà phải cần đến tên nhà giàu mới nổi này?

 

Bình thường anh nhắn một câu, Cừu Phi có thể đáp lại cả chục câu. Hôm nay không biết đi ăn ở đâu mà đến tin nhắn của anh cũng không trả lời.

 

Ăn tối xong, Lâm Kinh Chập cố ý đi dạo một vòng. Lúc đi ngang tiệm sửa xe, cửa đóng chặt, anh đoán Cừu Phi và đám kia vẫn đang ăn. Đi dạo xong về, cửa tiệm vẫn đóng, trời tối đen, cửa sổ lầu trên không sáng đèn. Ăn gì mà lâu thế, vẫn chưa về?

 

Vì Cừu Phi không trả lời, Lâm Kinh Chập cũng làm giá, không muốn nhắn thêm. Về nhà, anh dọn dẹp qua loa, tắm rửa, rồi ra sân tưới hoa. Vô tình nhìn lên, cửa sổ nhà Cừu Phi vẫn tối om.

 

Khuya thế này mà không về, có chuyện thật thì trông cậy gì vào gã nhà giàu mới nổi này.

 

Lâm Kinh Chập hừ lạnh, vứt bình tưới, vào phòng ngủ. Nói là ngủ, nhưng anh vẫn nằm lướt điện thoại. Lòng không yên, anh lướt vài video, kiểm tra xem có tin nhắn WeChat nào không. WeChat hay bị thế, không mở ra xem thì dễ bỏ lỡ tin. Nhưng mở ra, đoạn chat với Cừu Phi vẫn dừng ở chữ “Ờ” của anh.

 

Cừu Phi quả nhiên chưa trả lời. Ăn chết anh đi! Quỷ đói đầu thai à? Chưa ăn cơm bao giờ sao? Tiệc gì mà ăn lâu thế, không thèm nhìn điện thoại? Đúng là nhà giàu mới nổi, có chút đồ ăn là mất phương hướng.

 

Lâm Kinh Chập bực bội ném điện thoại sang bên, mắt không thấy tâm không phiền. Anh kéo chăn định ngủ, thì nghe tiếng cửa cuốn. Hử? Cừu Phi về rồi à?

 

Anh không phải lo cho Cừu Phi, chỉ tò mò, tò mò sao khuya khoắt mà tiệm bên cạnh lại mở cửa. Thuyết phục bản thân xong, Lâm Kinh Chập khoác áo, bước ra sân.

 

Cửa cuốn bên tiệm không đóng chặt, ánh đèn trong tiệm lọt qua khe dưới cửa. Có người trong đó. Lâm Kinh Chập chắc chắn, lúc đi dạo về, cửa đóng kín, bên trong cũng không sáng đèn.

 

Lâm Kinh Chập chần chừ, rồi tiến lên gõ cửa: “Cừu Phi?”

 

Cửa cuốn yên lặng đến đáng sợ. Có người bên trong, nhưng không lên tiếng ngay. Lâm Kinh Chập nhíu mày, lẽ nào là trộm? Anh định tìm thứ gì phòng thân, thì cửa cuốn được kéo lên từ bên trong. Là Thịnh Quần.

 

“Thầy Lâm, là tôi, Thịnh Quần.”

 

Lâm Kinh Chập vẫn chưa yên tâm. Anh ngước nhìn lầu trên. Có người, chắc Cừu Phi và đám kia đã về. Nhưng giờ này, Thịnh Quần làm gì trong tiệm?

 

“Là cậu à? Tôi còn tưởng trộm. Khuya thế còn bận trong tiệm?”

 

Thịnh Quần nở nụ cười kín đáo, giọng đều đều: “Ừm, việc ban ngày chưa xong.”

 

“Gấp thế à? Cừu Phi đâu?”

 

“Anh Phi và mấy người kia lên lầu rồi. Thật ra cũng không gấp lắm, vốn làm xong được. Nhưng chị Tuyết Ninh mới tìm được việc thợ làm móng, nhận lương tháng đầu, nhất quyết mời bọn tôi đi ăn, nên mới trễ. Tôi ngủ không được, tiện thể làm nốt việc trong tiệm.”

 

Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Cừu Phi giữ Thịnh Quần lại, chắc chắn có lý do, muốn cho cậu ta cơ hội. Cừu Phi đã tin Thịnh Quần, anh không nên vượt ranh giới mà nghi ngờ. Huống chi, nhìn biểu cảm của Thịnh Quần, anh chẳng thấy chút sơ hở nào.

 

Giờ không phải như trước, tiền trong tiệm hầu hết là chuyển khoản, tiền mặt chẳng có bao nhiêu. Thịnh Quần dù muốn ăn cắp, mạo hiểm vì chút tiền lẻ này thì đúng là ngu ngốc. Còn không bằng như hồi trước, lúc khách trả tiền thì đưa mã QR của mình. Hàng trong tiệm lại càng rắc rối, một mình cậu ta lẻ loi thì tha đi đâu nổi.

 

Lâm Kinh Chập gật đầu: “Vậy cậu bận đi.”

 

Thịnh Quần cười: “Vâng, thầy Lâm, anh cũng nghỉ sớm đi.”

 

Tiễn Lâm Kinh Chập đi, nụ cười trên mặt Thịnh Quần dần lạnh đi. Cậu ta chui lại vào tiệm, lần này khóa chặt cửa.

 

Dù không tìm ra sơ hở của Thịnh Quần, Lâm Kinh Chập vẫn không yên tâm. Dù sao cậu ta cũng có tiền sử, anh không rộng lượng như Cừu Phi. Anh chủ động nhắn tin cho Cừu Phi: “Anh về nhà chưa?”

 

Lâm Kinh Chập đợi mãi mà chẳng thấy Cừu Phi trả lời. Hắn làm gì thế? Chẳng phải đã về rồi sao? Hết cách, anh gọi điện thẳng cho hắn.

 

Điện thoại reo mãi mới có người bắt máy. Ngay khi Lâm Kinh Chập định cúp, giọng Cừu Phi lười biếng vang lên.

 

“Hửm… Thầy Lâm?”

 

Lâm Kinh Chập nghe giọng hắn là biết có gì đó sai sai: “Anh uống rượu à?”

 

“Ừm…” Cừu Phi kéo dài giọng: “Uống rồi…”

 

“Anh say rồi phải không?”

 

“Không có… chỉ buồn ngủ thôi…” Cừu Phi nói năng ngắc ngứ, nhưng đầu óc vẫn khá rõ ràng.

 

Lâm Kinh Chập cân nhắc cách mở lời, không thể thẳng thừng nói nghi Thịnh Quần ăn cắp trong tiệm được. “Sao giờ này Thịnh Quần còn ở tiệm?”

 

Cừu Phi không tỉnh lắm: “Cậu ta đưa bọn tôi về… Tôi bảo rửa xe…”

 

“Giờ này mà rửa xe?”

 

“Tôi bảo cậu ta rửa xong báo tôi… Rửa xong rồi nói…”

 

Lâm Kinh Chập thở phào. Dù giờ này rửa xe nghe hơi vô lý, nhưng nếu là yêu cầu của Cừu Phi, anh cũng chẳng biết nói gì.

 

Cừu Phi nghe giọng Lâm Kinh Chập thì r*n r*, hôn chùn chụt vào ống nghe: “Thầy Lâm… moah moah…”

 

Chẳng buồn đôi co với người say này, Lâm Kinh Chập mặt tối sầm: “Cúp đây.”

 

---

Capu có lời muốn nói: Chương sau biến tới

Bình Luận (0)
Comment