Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 54

Phòng khám đầu đường chữa cảm mạo thì được, nhưng để kiểm tra tay cho Lâm Kinh Chập, Cừu Phi không yên tâm. Hắn lái xe đưa anh đến khoa nội trú của bệnh viện huyện, đăng ký bác sĩ chuyên khoa, rồi đưa anh đi chụp X-quang. Cả hai ngồi trên ghế dài ở bệnh viện chờ kết quả.

 

Dọc đường, Lâm Kinh Chập cứ ôm cổ tay, tâm hồn treo ngược, chẳng nói gì. Cừu Phi sợ anh còn vấn đề khác, nhìn chằm chằm anh kiểm tra.

 

“Cậu còn chỗ nào không ổn không? Tôi đọc trên mạng, người bị tai nạn xe có thể kích hoạt cơ chế tự bảo vệ tạm thời, lúc đó không thấy đau, nhưng lát sau mới cảm nhận được.”

 

Dù Lâm Kinh Chập không bị xe đâm, cú va vào bậc đá cũng không nhẹ, biết đâu gây nội thương.

 

Bàn tay ấm áp của Cừu Phi lướt qua vai và cánh tay anh. Vụ va chạm vừa rồi đúng là làm Lâm Kinh Chập sợ hãi, nhưng tâm trí anh lạc lõng không chỉ vì sợ, mà còn vì lý do khác.

 

“Tôi không sao.”

 

“Chắc chứ?” Cừu Phi búng tay cạnh tai anh, như muốn kiểm tra thính giác và phản xạ của anh có vấn đề không.

 

Tim Lâm Kinh Chập vẫn đập thình thịch. Lý trí đã dần ổn, anh nắm tay Cừu Phi bên tai: “Ừ, đợi kết quả rồi nói.”

 

Cũng không biết Lâm Kinh Chập may hay xui, giống lần trước đến bệnh viện, không có gì nghiêm trọng, chỉ hơi bong gân. Bác sĩ dặn anh nghỉ ngơi, hạn chế dùng lực ở cổ tay.

 

Vì ra ngoài vội, Cừu Phi từ lúc dậy còn chưa kịp uống ngụm nước nào. Xác định anh không sao, hắn thở phào, nhưng ngay sau đó là cảm giác đói cồn cào.

 

“Tìm chỗ ăn đi.” Lâm Kinh Chập nghe cả tiếng bụng Cừu Phi kêu.

 

Giờ đã qua giờ cơm, quán ăn gần khoa nội trú Cừu Phi cũng không muốn vào. Hắn mua ít bánh mì và nước ở quầy tạp hóa, đưa Lâm Kinh Chập lên xe.

 

“Haizz.” Cừu Phi thở dài. Lâm Kinh Chập đúng là đa tai đa nạn. Từ lúc quen hắn, không vào đồn cảnh sát thì cũng vào bệnh viện, tự tin như Cừu Phi cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân. Xui xẻo thế này, ấn tượng của thầy Lâm về hắn chắc tệ lắm? Hình tượng trong lòng anh có khi tụt xuống âm một trăm điểm rồi.

 

Chuyện hôm nay hoàn toàn là tai nạn, ít nhất Lâm Kinh Chập không trách Cừu Phi. Thấy hắn mặt mày ủ dột, đầy vẻ áy náy, anh hiếm hoi an ủi: “Người bị thương không phải anh, tôi còn chẳng thở dài, anh thở cái gì?”

 

Cừu Phi cắn mạnh miếng bánh mì: “Nếu cho tôi chọn, tôi tình nguyện bị thương thay cậu. Tôi da dày thịt béo, va chạm mấy cái cũng chẳng sao.”

 

Lời sến sẩm mà Cừu Phi nói quá tự nhiên và chân thành. Tâm trí rối bời của Lâm Kinh Chập dần bình tĩnh nhờ những lời an ủi của hắn. Anh không biết nói gì, lời châm chọc không thốt ra được, lời mùi mẫn thì càng khó mở miệng.

 

Bánh mì hơi khô, Cừu Phi tu hai ngụm nước: “Khụ, mà hôm nay nếu tôi lái thẳng xe về bãi đỗ cho cậu, chắc chắn không xảy ra chuyện này. Thầy Lâm, bình thường cậu lái xe ít quá, phản ứng chậm.”

 

Lúc đó Cừu Phi không ở trên xe, không biết cụ thể tình hình, nhưng xe là chính tay hắn sửa, hắn dám vỗ ngực cam đoan không phải lỗi do xe. Hắn đoán có lẽ Lâm Kinh Chập ít lái, lên xe đột ngột không quen, căng thẳng nên quên thao tác. Nếu là tài xế lão luyện, thấy sai là điều chỉnh ngay, không đến mức đâm thẳng vào bậc đá.

 

“May mà xe cậu nổi tiếng an toàn, cậu không sao là tốt rồi.” Lâm Kinh Chập vốn không thích lái xe, giờ xảy ra tai nạn, chắc càng sợ. Cừu Phi nghĩ ngợi, nói, “Thế này đi, khi nào tay cậu khỏi, tìm chỗ trống, tôi đi cùng cậu tập lái một thời gian.”

 

Lâm Kinh Chập không lên tiếng. Anh không biết nói thế nào với Cừu Phi. Anh không nghĩ hôm nay là lỗi của mình. Anh cố nhớ lại từng thao tác, chẳng khác gì ngày thường. Thậm chí để vào đường chính, anh còn cố ý giảm tốc độ.

 

Thấy Lâm Kinh Chập không nói, Cừu Phi tưởng anh bị dọa, không dám đụng vào xe nữa: “Không sao đâu, lái xe phải to gan cẩn thận. Lần đầu lạ, lần sau quen. Tuy không dễ nghe, nhưng đâm vài lần là cậu sẽ thành thạo, phản xạ nhanh hơn. Giống học bơi, bị sặc nước vài lần là biết bơi thôi.”

 

“Cừu Phi.” Lâm Kinh Chập nghiêm túc gọi tên hắn, do dự hồi lâu, cuối cùng lên tiếng, “Dù tôi lái xe không giỏi, nhưng vụ tai nạn hôm nay thật sự không phải lỗi của tôi.”

 

Không phải lỗi của Lâm Kinh Chập, chẳng lẽ là xe có vấn đề? Cừu Phi không dám vỗ ngực về chuyện khác, nhưng sửa xe thì hắn chuyên nghiệp. Để chắc chắn, sau khi lắp xe hắn đã kiểm tra lại mấy lần.

 

Lúc đó hỗn loạn, người trong cơn hoảng loạn, nếu không có kinh nghiệm dày dặn, khó mà xử lý đúng. Lâm Kinh Chập chắc cũng chẳng nhớ chi tiết, đạp nhầm ga thay vì phanh cũng không phải không thể. Với tính cách của anh, có khi ngại thừa nhận vì mất mặt?

 

Để giữ thể diện cho anh, Cừu Phi hỏi khéo: “Không phải lỗi của cậu, thế là lỗi gì?”

 

Lâm Kinh Chập nghe ra ý ngoài lời, Cừu Phi nghĩ là anh sai. Nếu không phải lỗi thao tác, thì là xe hỏng. Anh không nghi ngờ chuyên môn hay sự tận tâm của Cừu Phi, nhưng…

 

Trong một thoáng, hình ảnh Thịnh Quần lướt qua đầu anh. Thật ra anh chẳng có lý do để nghi cậu ta. Thịnh Quần có tiền sử, nhưng anh và cậu ta không thù oán. Cậu ta chẳng có động cơ gì để mạo hiểm phá xe anh.

 

“Tối qua tôi nghe tiếng động bên tiệm, ra xem, thấy Thịnh Quần ở đó. Khuya thế, cậu ta bảo còn việc chưa xong, phải làm thêm. Sau đó tôi gọi cho anh, anh bảo anh kêu Thịnh Quần rửa xe.” Lâm Kinh Chập càng nói càng thiếu tự tin. Thịnh Quần xuất hiện khuya khoắt là hợp lý, anh chỉ nghi ngờ dựa trên cảm giác, không có chứng cứ. Chỉ dựa vào trực giác, dù đối phương có là bạn Cừu Phi hay không, cũng không đứng vững, “Cừu Phi, có thể tôi nhạy cảm quá…”

 

Cừu Phi hiểu ý anh. Hắn nhíu mày, hiếm khi nghiêm túc. Nếu chuyện tiền bạc chỉ là Thịnh Quần nhất thời mê muội, nhưng động tay vào xe của Lâm Kinh Chập thì không phải chỉ là tham tiền, mà là hại người.

 

Nhưng Cừu Phi nghĩ không thông: “Dù nó có bất mãn vì tôi không cho mượn tiền, thì cũng nên nhắm vào tôi chứ? Cậu với nó có thù oán gì đâu…”

 

“Tôi không biết.” Lâm Kinh Chập không trả lời được, chẳng lẽ nói là cảm giác, khiến mình như mắc chứng hoang tưởng bị hại? “Có thể tôi nghĩ nhiều, chắc đúng như anh nói, là tôi thao tác sai.”

 

Cừu Phi vò nát bao bánh mì, không nói gì thêm: “Về thôi.”

 

Đưa Lâm Kinh Chập về nhà, Cừu Phi không đậu xe ở bãi, mà để ngay trước tiệm. Hắn định xem lại xe của anh, nhưng chiếc Cadillac đã ở trên hầm, Phan Lôi và Thịnh Quần đang sửa.

 

“Về rồi?” Phan Lôi hỏi, “Tay thằng cha kia ổn chứ?”

 

Nói ra thì, so với Thịnh Quần, Phan Lôi mới là người mâu thuẫn nhiều với Lâm Kinh Chập. Vậy mà vừa nãy anh chẳng nghi ngờ gã chút nào.

 

“Chụp X-quang rồi, bác sĩ bảo không sao.”

 

Phan Lôi phủi bụi trên người: "Phần trước bẹp luôn, không biết sao anh ta lái nhanh thế.”

 

Cừu Phi không đáp, ánh mắt vô tình lướt qua Thịnh Quần đang bước xuống từ xe. “Xe không vấn đề gì chứ?”

 

Thịnh Quần bước đi vững vàng, vòng qua đầu xe, thần sắc bình thường, nói không nhanh không chậm: “Em kiểm tra rồi, phanh không sao.”

 

Cừu Phi nhìn mặt cậu ta, không tìm ra sơ hở. Nếu thật là Thịnh Quần làm, tâm lý cậu ta tốt quá rồi. Chẳng phải cậu ta nhát nhất sao? Bình thường lặng lẽ, vậy mà…

 

Đột nhiên, Cừu Phi nhớ lại lúc phát hiện Thịnh Quần động vào tiền của tiệm. Thay vì nói cậu ta hoảng loạn, chẳng bằng nói thú nhận với hắn là lựa chọn bình tĩnh, lý trí nhất sau khi cân nhắc. Chuyện sổ sách cứ thế bị lật qua, chỉ cần không ai nhắc, cậu ta vẫn sống làm việc như không có gì. Ai bảo tâm lý cậu ta yếu? Người đè nén được xấu hổ, nội tâm mạnh mẽ lắm.

 

“Anh còn định về kiểm tra xem xe có vấn đề gì không,” Cừu Phi nhìn chằm chằm mặt Thịnh Quần.

 

“Xe do anh Phi tự sửa, sao có vấn đề được.”

 

Hôm nay suýt bị Lâm Kinh Chập đâm, Phan Lôi giờ nói xấu cũng phải cân nhắc: “Chắc chắn do Lâm Kinh Chập lái tệ, tâm lý yếu, đạp nhầm ga thành phanh.”

 

“Cũng có thể,” Cừu Phi thuận theo lời gã, “Có lẽ em ấy lâu không lái, chưa quen. Thôi kệ.”

 

Vội về để kiểm tra xe, nhưng giờ xe sửa rồi, nếu Thịnh Quần thật sự giở trò, hắn cũng chẳng tìm ra lỗi gì.

 

Cừu Phi chống tay lên hông, đi một vòng quanh tiệm. Dù xe đã sửa, camera trong tiệm vẫn còn. Hắn vào quầy, ngồi xuống, lấy điện thoại mở app xem camera.

 

Hình ảnh quá lâu có thể không lưu được, nhưng tình hình tối qua được ghi rõ. Sau khi họ về, Thịnh Quần một mình vào tiệm, có mở cửa một lần, chắc là khi Lâm Kinh Chập gõ cửa. Hai người nói vài câu, rồi Thịnh Quần trở lại tiệm. Cậu ta đúng là có việc, hôm sau chủ xe đến lấy, cậu ta phải kiểm tra xe lần cuối.

 

Một tiếng sau, Thịnh Quần tự nhiên đi đến xe của Lâm Kinh Chập. Đáng tiếc, camera ẩn độ phân giải thấp, hình không rõ. Thấy được cậu ta ngồi vào ghế lái, nhưng do góc độ, không thấy cậu ta làm gì trong buồng lái, chỉ biết lâu lắm cậu ta mới xuống.

 

Thật ra nhiều xe trong tiệm là Thịnh Quần kiểm tra. Dù xe này do Cừu Phi phụ trách, cậu ta kiểm tra thêm lần nữa cũng không có gì lạ. Nói đáng nghi thì hơi gượng ép, nhưng hạt giống nghi ngờ đã gieo, trong lòng Cừu Phi luôn có cảm giác bất an.

 

Thịnh Quần ở trên xe Lâm Kinh Chập thời gian đó, rốt cuộc là làm gì?

Bình Luận (0)
Comment