Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 55

“Buổi tối tôi qua ăn với cậu nhé, muốn ăn gì cậu nói tôi biết.”

 

Nhận được tin nhắn WeChat của Cừu Phi, Lâm Kinh Chập chỉ đáp “Tùy”. Thật ra anh muốn hỏi chuyện camera, nhưng lại không muốn dồn ép Cừu Phi. Dù tay anh không bị gì nghiêm trọng, vẫn ảnh hưởng công việc. Nếu là trước đây, anh sẽ đòi một lời giải thích rõ ràng vì an toàn bản thân. Nhưng người ta thay đổi, có điểm yếu, có điều kiêng kỵ, biết nghĩ cho người khác, và cũng biết đồng cảm. Cừu Phi chắc chắn khó xử, anh càng không muốn ép hắn.

 

Lâm Kinh Chập mâu thuẫn, bực bội. Trước đây anh không thế, bên cạnh ồn tí là báo công an ngay. Anh bị Cừu Phi ảnh hưởng rồi, chẳng biết là tốt hay xấu.

 

“Haizz.” Lâm Kinh Chập vô thức thở dài, định đặt điện thoại xuống thì màn hình sáng lên. Tưởng là Cừu Phi nhắn, nhưng mở ra lại là nhóm bạn học trên WeChat.

 

Ở lại huyện này không ít bạn học, nhưng Lâm Kinh Chập không thích giao thiệp, hiếm khi lên tiếng trong nhóm, càng không đi họp lớp. Anh gần như vô hình trong nhóm. Lần này anh chú ý vì lớp trưởng tag anh liên tục.

 

“Lâm Kinh Chập, xem ai về này.”

 

Dưới tin nhắn của lớp trưởng là biểu tượng cảm xúc chào hỏi. Lâm Kinh Chập liếc ảnh đại diện, nhìn kỹ tên, Tạ Chi?

 

Chuyện giữa anh và Tạ Chi ngày trước ai cũng biết. Cả lớp đều rõ, nhưng sau đó cả hai lần lượt chuyển trường,  lại quay về, sóng gió tình yêu học trò mới lắng xuống.

 

Tính ra, Tạ Chi là mối tình đầu của anh.

 

Nhưng Lâm Kinh Chập không phải kiểu người hoài niệm tình đầu. Lúc đó còn nhỏ, Tạ Chi nhiều nhất chỉ giúp anh nhận ra xu hướng tính dục của mình. Nói tình cảm hai người mãnh liệt thì không hẳn.

 

Với anh, Tạ Chi chỉ là bạn học cũ. Nhưng bạn cùng lớp không nghĩ vậy. Đồng tính ở huyện nhỏ này coi như khác người, lớp trưởng cố tình tag anh, chắc chắn có ý xem trò vui.

 

Lâm Kinh Chập đánh chữ một tay không tiện, chưa kịp nhắn thì Tạ Chi đã nhắn riêng.

 

“Lâm Kinh Chập, lâu không gặp.”

 

Trong ký ức, Tạ Chi tính tình ôn hòa, cười lên mắt cong cong, rất ấm áp, hoàn toàn trái ngược với Cừu Phi. Nhưng sao tự dưng lại so sánh Cừu Phi với Tạ Chi?

 

“Lâu không gặp.”

 

Lâm Kinh Chập vụng về trả lời Tạ Chi. Lớp trưởng lại tag anh trong nhóm: “Nhân cơ hội này, tổ chức họp lớp đi, hiếm khi đông người thế.”

 

Đọc tin, Lâm Kinh Chập chỉ muốn từ chối. Anh không hứng thú với họp lớp, càng không ảo tưởng về người yêu cũ từ tám trăm năm trước. Lớp trưởng cố tình tag anh, làm chuyện chẳng có gì thành ra có.

 

Sợ đánh chữ chậm, anh dùng giọng nói chuyển thành chữ: “Tôi không đi đâu, tay bị thương, đang dưỡng ở nhà, không tiện.”

 

Không nói thì thôi, mọi người thấy anh bị thương, lập tức đòi đến thăm.

 

“Không họp lớp thì lớp trưởng tổ chức vài người đến thăm Lâm Kinh Chập đi.”

 

Thế này chẳng phải tự chuốc lấy phiền sao? Một kế không thành, Lâm Kinh Chập nghĩ tiếp, vội nói: “Với lại tôi đang định dời mộ cho ông bà, thời gian thật sự không tiện.”

 

Anh nghĩ hai lý do này đủ thuyết phục, nhưng sự nhiệt tình của mọi người vượt ngoài dự đoán.

 

“Dời mộ là chuyện lớn, sao không báo bọn này sớm? Có gì bọn này giúp một tay.”

 

Việc khác còn dễ từ chối, nhưng dời mộ mà bạn học muốn đến, anh không thể từ chối mạnh bạo. Tình hình rối loạn ngoài tầm kiểm soát, đúng lúc này Tạ Chi lại nhắn.

 

“Có làm phiền cậu quá không?”

 

Phiền. Lâm Kinh Chập không thích giao thiệp, thẳng thắn nói với Tạ Chi: “Lâu quá không gặp bạn học, chắc cũng chẳng có gì để nói.”

 

“Tôi nghe lớp trưởng bảo cậu dạy thư pháp. Con chị tôi đang tìm thầy dạy, nên tôi muốn dẫn nó qua xem.”

 

Không thích giao tiếp, nhưng không có nghĩa Lâm Kinh Chập không muốn kiếm tiền. Anh mở lớp thư pháp, chẳng có lý do gì từ chối.

 

“Với lại, tôi nghe nói con của mấy bạn trong lớp đã lớn, nhiều người muốn cho con học thư pháp.”

 

Chẳng ai từ chối tiền, Lâm Kinh Chập cũng không ngoại lệ. Chẳng thầy nào chê học sinh đông.

 

Tạ Chi khá tinh tế, nhận ra anh khó xử: “Cậu gửi tôi tấm quảng cáo tuyển sinh đi, cần thì tôi liên lạc lại.”

 

Lần này Lâm Kinh Chập trả lời nhanh, gửi ngay ảnh trong album cho Tạ Chi.

 

“À, cậu bị thương đâu? Nặng không?”

 

Lâm Kinh Chập cử động cổ tay: “Va vào cổ tay, không nghiêm trọng, không cần rùm beng đến thăm đâu.”

 

Anh cố kiềm chế giọng nói, nhưng vẫn hơi cứng nhắc.

 

“Cậu vẫn thế, nói chuyện thẳng thắn, đến cả uyển chuyển cũng miễn cưỡng.”

 

Vậy à? Lâm Kinh Chập tự hỏi trong lòng. Anh không thích vòng vo. Người thật sự muốn gần gũi anh, dù anh từ chối dứt khoát, vẫn sẽ bất chấp lao tới.

 

“Thế tôi không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa, liên lạc sau nhé.”

 

“Ừ.”

 

Sợ anh đói, Cừu Phi xin nghỉ sớm. Hắn gọi món từ quán đầu đường. Qua quan sát, hắn biết thầy Lâm thích đồ ăn ở đó.

 

“Sao sớm thế?” Lâm Kinh Chập nghe ngóng, bên tiệm chắc chưa tan làm.

 

Cừu Phi lấy bát đũa từ bếp, dọn đồ ăn: “Sợ cậu đợi sốt ruột. Giờ cũng không bận, tiện ăn chung với cậu.”

 

Trước đây Cừu Phi cũng chiều anh thế, nhưng hôm nay anh cảm nhận được sự khác biệt. Hắn nói ít hơn, chắc bị anh ảnh hưởng.

 

“Cừu Phi, chuyện ở bãi đỗ hôm nay, anh coi như không nghe. Lúc đó tôi bị dọa, nên nói bậy.”

 

Thịnh Quần với Cừu Phi không chỉ là nhân viên. Họ lớn lên cùng nhau, Cừu Phi còn coi như sư phụ cậu ta. Dù biết Thịnh Quần từng làm chuyện không sạch sẽ, Cừu Phi vẫn cho cậu ta cơ hội. Bắt hắn nghi ngờ Thịnh Quần mà không có bằng chứng, đúng là làm khó hắn.

 

“Sao cậu nói thế?” Cừu Phi kéo ghế ngồi cạnh anh. Chưa có kết luận, hắn không muốn ác ý suy đoán Thịnh Quần, nhưng chuyện này không thể bỏ qua. Dù hắn có thích anh hay không, xe từ tiệm hắn mà chưa ra đường đã có vấn đề, hắn phải làm rõ. Hắn an ủi ngược lại: “Thầy Lâm, cậu yên tâm, tôi sẽ cho cậu câu trả lời. Nếu thật sự Thịnh Quần làm gì, tôi tuyệt đối không bao che.”

 

“Tôi…” Lâm Kinh Chập muốn hỏi hắn định làm gì, nhưng Cừu Phi hiếm hoi ngắt lời, “Thôi, lần này cậu đừng lo gì hết, nghỉ ngơi đi, để tôi xử lý, nhé.”

 

Trước mặt vẫn là Cừu Phi chẳng đáng tin, nhưng không hiểu sao, nghe hắn cam đoan, Lâm Kinh Chập thấy yên tâm đến lạ, chẳng còn muốn truy hỏi.

 

Ăn tối xong, Cừu Phi tự giác dọn bát đũa. Lâm Kinh Chập gọi: “Dùng máy rửa bát đi, tôi dạy anh.”

 

Dạy thì không phải bây giờ. Nếu thật sự ở bên Lâm Kinh Chập, sau này thiếu gì chỗ để anh dạy.

 

“Có vài cái bát, rửa cái là xong. Tiện lau luôn sàn nhà, cậu đừng để ý tôi, đi tắm đi.”

 

Lâm Kinh Chập thấy mình trở nên làm màu. Anh không muốn đường hoàng hưởng sự chăm sóc của Cừu Phi, không muốn hắn làm vì áy náy.

 

Cừu Phi không biết giải thích sao. Hắn có áy náy, nhưng chủ yếu là vì thích anh. Hắn vẫn đang theo đuổi, tìm cách lấy lại điểm bị trừ.

 

Sợ anh không đi, hắn đổi sang giọng cà lơ phất phơ: “Đi tắm đi, có chổ nào không rửa tới được thì kêu tôi.”

 

Chẳng đứng đắn, Lâm Kinh Chập trừng hắn, quay vào phòng ngủ.

 

Cừu Phi rửa bát, lau sàn xong thì anh cũng tắm xong. Hắn lau nước trên tay, không mặt dày ở lại, xách túi rác định đi.

 

“Cậu ngủ sớm đi, có gì nhắn tôi.”

 

“Sớm thế đã về?” Lâm Kinh Chập buột miệng, nói xong lập tức hối hận vì Cừu Phi cười toe toét.

 

Rõ ràng là lưu luyến hắn mà? Cừu Phi sướng rơn: “Không muốn tôi đi?”

 

Lâm Kinh Chập ngoảnh mặt, lờ đi ánh mắt đắc ý của hắn: “Đi thì tiện tưới hoa ngoài sân cho tôi.”

 

Sao có người mồm nói một đằng lòng nghĩ một nẻo thế? Tiếc là hắn còn việc khác, không thì phải tranh cãi với thầy Lâm cho ra lẽ.

 

“Được, cậu khóa cửa kỹ, nghỉ sớm. Thật sự nhớ tôi thì tối nhắn tin.”

 

Ai thèm nhắn cho anh? Cừu Phi ra khỏi cửa, anh lập tức khóa trái, để hắn muốn vào cũng chẳng được.

 

Chậu hoa nhài hắn tặng trước đây đã được Lâm Kinh Chập trồng xuống đất. Hết mùa hoa, cành không ra nụ, nhưng lá vẫn xanh tốt, rõ là được anh chăm kỹ.

 

Tưới hoa xong, Cừu Phi thấy anh vẫn đứng ở cửa sổ nhìn mình. Hắn phấn khởi vẫy tay: “Cổng tôi khóa cho cậu rồi, đóng cửa chống trộm rồi vào đi, đừng lưu luyến.”

 

Mặt dày thế? Ai lưu luyến anh?

 

---

Capu có lời muốn nói: Anh Phi ơi, tình địch anh tới kìa
Bình Luận (0)
Comment