Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 57

“Hả?” Phan Lôi bị câu nói chẳng đầu chẳng cuối của Cừu Phi làm cho mơ hồ. Gã sốt ruột xoay một vòng tại chỗ, vừa lo mất đồ vì trộm, vừa không hiểu sao Cừu Phi lại nói thế.

 

Cừu Phi làm bộ lao ra ngoài: “Hả cái gì! Nhanh lên, lấy chìa khóa, theo tao xuống lầu.”

 

Phan Lôi muốn hỏi rõ, nhưng thấy Cừu Phi nói xong chạy biến, gã không kịp hỏi thêm, móc chìa khóa trong túi quần, chạy theo.

 

Cả hai không đợi thang máy, lao thẳng xuống cầu thang thoát hiểm. Phan Lôi bước vội sau lưng Cừu Phi: “Sao anh biết tiệm có trộm? Chuyện gì thế?”

 

Một hai câu không giải thích rõ được. Cừu Phi ba bước thành hai: “Cứ đi theo tao, đến tiệm chẳng phải rõ có trộm hay không?”

 

May mà nhà không cao, xuống lầu chẳng tốn bao thời gian. Dù cửa cuốn đóng chặt, ánh sáng vẫn lọt qua khe cửa. Nín thở lắng nghe, còn nghe được tiếng động bên trong.

 

Phan Lôi kinh ngạc nhìn Cừu Phi, vẻ mặt như “quả nhiên có người”. Cừu Phi ra dấu im lặng, bảo gã lấy chìa khóa mở cửa. Phan Lôi mím môi, sợ làm kinh động, nhẹ nhàng tra chìa vào ổ, hít sâu, xoay chìa, kéo cửa cuốn lên trong một nhịp.

 

Ánh đèn chói lòa chiếu vào mắt hai người, thoáng chốc chỉ thấy mờ mịt. Khi nhìn rõ, Thịnh Quần đang ngồi trên xe Lâm Kinh Chập, mặt đầy sững sờ. Lâu sau cậu ta mới phản ứng, cố nặn nụ cười lấy lòng.

 

“Phi… Anh Phi… Anh Lôi… Hai anh xuống làm gì…” Thịnh Quần cố kiềm cảm xúc, nhưng giọng vẫn run, rõ ràng là có tật giật mình.

 

Lần trước sổ sách tiệm sai, cả cậu ta và Cừu Phi đều biết rõ ai làm. Nhưng Cừu Phi muốn cho Thịnh Quần cơ hội, Phan Lôi là bạn chung nên cũng nhắm một mắt mở một mắt. Lần này gã nghĩ cậu ta tái phạm thói cũ.

 

“Mày còn hỏi bọn tao xuống làm gì? Không phải đi mua đồ nướng à? Sao lại ‘mua’ trong tiệm? Nửa đêm nửa hôm mày vào tiệm làm gì?” Thẳng thắn mà nói, với người tay chân không sạch, Phan Lôi chẳng muốn cho cơ hội nào. Cừu Phi kéo gã đi bắt quả tang, rõ là muốn đối chất với Thịnh Quần, nên gã nói chẳng khách sáo, “Lần trước sổ sách sai, Cừu Phi không tính toán. Mày lại tái phạm à?”

 

Chỉ vài giây, đầu óc Thịnh Quần xoay chuyển nhanh. Giữa thừa nhận ăn cắp tiền và giở trò với xe Lâm Kinh Chập, cậu ta chọn cái trước, run rẩy bước xuống xe, thuận theo lời Phan Lôi: “Anh… em không dám nữa… em bị ma quỷ ám… em thật sự không muốn…”

 

Phan Lôi tức đến nghiến răng. Gã biết hoàn cảnh nhà Thịnh Quần, nên hiểu sao Cừu Phi tha thứ. Nhưng mọi người bao dung, cậu ta không sửa đổi, còn làm quá lên.

 

“Đụ mẹ! Mày nghĩ gì trong đầu vậy? Mày không biết nghèo nhưng chí không nghèo à? Hồi trước tao với Cừu Phi nghèo đến mức sắp đi ăn xin, cũng chẳng nghĩ đến chuyện trộm.”

 

Đừng nói trộm đồ, đến làm học việc mà lười biếng họ còn không làm. Dù chẳng học hành gì, nhưng làm người thì luôn chăm chỉ, chân thật.

 

Thịnh Quần bám lấy tay Phan Lôi, cầu xin: “Anh… lần này là lần cuối thật… em không dám nữa… xin hai anh tha thứ… em thề…”

 

Dù sao đây là tiệm của Cừu Phi. Dù thân đến đâu, hắn vẫn là ông chủ, chỉ ông chủ mới có quyền quyết định nhân viên đi hay ở.

 

Phan Lôi thấy lạ. Cừu Phi mãi không lên tiếng, không giống hắn. Dù giận hay tha thứ, ít nhất hắn phải bày tỏ chứ.

 

Không chỉ Phan Lôi, Thịnh Quần cũng nhận ra Cừu Phi khác lạ, cẩn thận dò xét: “Anh Phi… em…”

 

Cừu Phi lùi lại, giữ khoảng cách với Thịnh Quần, chắc chắn cậu ta không chạm được, mới chậm rãi nói: “Mày vào tiệm làm gì?”

 

Thịnh Quần giật thót trong lòng. Cừu Phi không tin cậu ta vào tiệm ăn cắp, lẽ nào hắn thật sự phát hiện gì? Hắn phát hiện kiểu gì? Cậu ta vừa kiểm tra xe, không có vấn đề. Hay là Lâm Kinh Chập nói với Cừu Phi, đêm đó thấy cậu ta trong tiệm? Thật sự là Lâm Kinh Chập?

 

Thịnh Quần cắn chặt răng, môi trong bị cắn rách. Đầu óc cậu ta xoay chuyển hàng loạt khả năng, cuối cùng tự trấn an bản thân bình tĩnh.

 

Dù Cừu Phi nghi ngờ thì sao? Hắn không có bằng chứng. Chỉ dựa vào lời một phía của Lâm Kinh Chập, cậu ta cắn răng chối, Cừu Phi làm gì được?

 

“Anh…” Chỉ khi tự thuyết phục bản thân, mới lừa được người khác. Thấy Cừu Phi không tin, Thịnh Quần quay sang cầu cứu Phan Lôi, “Anh Lôi, em thật sự không dám nữa, anh xin Anh Phi giúp em.”

 

Phan Lôi định mở miệng, Cừu Phi lắc đầu, quay lại nghiêm giọng chất vấn: “Anh hỏi lại lần nữa, mày vào tiệm làm gì?”

 

Thịnh Quần im lặng, coi như ngầm thừa nhận ăn cắp. Không khí căng thẳng, bế tắc.

 

Nghe giọng Cừu Phi, rõ ràng hắn biết Thịnh Quần vào tiệm làm gì. Phan Lôi nhíu mày: “Thịnh Quần, rốt cuộc mày xuống đây làm gì?”

 

Không cho Thịnh Quần cơ hội chối cãi, Cừu Phi thẳng thừng: “Mày động vào xe Lâm Kinh Chập.”

 

“Em không có!” Thịnh Quần kích động chối.

 

Phan Lôi trợn mắt. Gã coi trộm cắp là vấn đề đạo đức, nhưng động vào xe Lâm Kinh Chập là gì? Thịnh Quần có ý hại người? Tại sao chứ?

 

“Cừu Phi… anh nhầm rồi phải không? Thịnh Quần động xe Lâm Kinh Chập làm gì? Hai người họ đâu có thù oán. Chuyện tiền thì bảo cậu ta trả lại là xong…”

 

Không có chứng cứ, ai dám vu oan? Nếu không có ý hại người, Cừu Phi chẳng bao giờ làm căng thế.

 

“Không thấy quan tài không đổ lệ.” Cừu Phi lấy điện thoại, mở camera đêm hôm say rượu. Hình mờ, nhưng rõ ràng người trong xe Lâm Kinh Chập là Thịnh Quần, ở đó khá lâu. “Thế mày nói xem, đêm đó mày vào tiệm làm gì?”

 

Camera… Camera… Tiệm lắp camera từ bao giờ? Thịnh Quần hoảng loạn nhìn quanh, camera ẩn lẫn trong đống linh kiện, ánh đỏ lấp ló dưới ánh đèn.

 

Thấy Thịnh Quần kích động, Cừu Phi tiếp: “Mày nghe anh nói xe Lâm Kinh Chập có vấn đề, sợ làm không sạch, nên mạo hiểm quay lại kiểm tra, đúng không, Thịnh Quần?”

 

Thịnh Quần siết chặt nắm đấm, không đáp, toàn thân căng cứng, gân cổ nổi lên. Cậu ta phải nói gì? Sao lại có camera? Vì Cừu Phi từ đầu không tin cậu ta, nên mới lắp?

 

Cậu ta nuốt nước bọt, ngực như có ngọn lửa bùng lên, xé tan lớp ngụy trang nhút nhát. Cậu ta gào vào mặt Cừu Phi: “Còn không phải tại anh? Anh giả vờ đồng ý cho tôi mượn tiền, rồi quay ngoắt không cho. Anh biết nhà tôi thế nào, người nhà ép tôi, anh cũng ép tôi. Tôi lấy đâu ra tiền? Anh phát hiện thì tôi xui, anh nói không truy cứu, nhưng lại lén lắp camera. Anh chẳng qua không tin tôi! Anh không nghi ngờ Phan Lôi, không nghi ai khác, chỉ nghi tôi! Cừu Phi, anh lúc nào cũng nói nghĩa khí, nhưng anh giả nhân giả nghĩa nhất. Bố Trương Tuyết Ninh xin tiền anh cho, nhà Phan Lôi có người nằm viện anh cũng cho. Đến tôi, tôi xin mượn anh không cho. Anh đối xử bất công! Bình thường anh bố thí tôi như cho ăn mày, lúc cần giúp thật thì chẳng trông cậy được anh.”

 

Phan Lôi túm cổ áo Thịnh Quần, đấm một cú: “Mày nói tiếng người được không? Xe Lâm Kinh Chập từ tiệm mình ra, may mà không xảy ra chuyện lớn. Nếu chết hay tàn phế, cả tiệm không ai thoát. Mày muốn hại chết Cừu Phi à?”

 

Thịnh Quần bị đánh lảo đảo, ngã vào nắp capo. Thật ra cậu ta không định lấy mạng Lâm Kinh Chập, chỉ muốn dạy anh ta bài học. Ai ngờ anh ta lái tệ, chút chuyện cũng không phản ứng kịp. Đằng nào cũng xé mặt, cậu ta biết Phan Lôi và Cừu Phi cùng một giuộc: “Anh tưởng anh tốt hơn à? Cừu Phi cho anh nhiều tiền nhất, anh như chó vây quanh anh ta.”

 

Đúng là làm ơn mắc oán. Nghe Thịnh Quần nói năng tệ bạc, Cừu Phi vẫn bình tĩnh: “Mày bất mãn thì nhắm vào anh. Lôi người vô tội vào, mày có phải quá tệ không?”

 

“Lâm Kinh Chập vô tội? Tôi còn muốn hỏi tôi đắc tội anh ta lúc nào? Tôi xin mượn tiền, anh ta xúi không cho! Cừu Phi, chúng ta quen nhau bao lâu? Anh với anh ta mới quen bao lâu? Anh ta nói gì anh cũng nghe! Tôi còn không bằng thằng hàng xóm quen vài tháng. Anh còn nói gì nghĩa khí?”

 

“Mày ngang ngược. Mày nói mượn tiền cưới Trương Tuyết Ninh, lại không cho con bé biết. Mày mượn tiền làm gì, anh không cho mượn, cả hai ta đều rõ. Liên quan gì đến người khác?”

 

Trong lúc tranh cãi, tiếng còi xe công an vang lên. Phan Lôi bước ra khỏi tiệm, thấy Trương Tuyết Ninh và Lâm Kinh Chập đứng đó.

 

Có lẽ theo phản xạ, Phan Lôi buột miệng với Lâm Kinh Chập: “Anh báo công an?”

 

Chưa kịp phủ nhận, Trương Tuyết Ninh mặt không vui không buồn, lạnh lùng nói: “Em báo.”

 

---

Capu có lời muốn nóiThịnh Quần lên đường!

Bình Luận (0)
Comment