Làm xong biên bản, Cừu Phi bước ra, thấy Lâm Kinh Chập ngồi trên ghế dài. Anh cũng thấy hắn. Hai người nhìn nhau, Cừu Phi lần đầu không tiến tới, lần đầu muốn trốn, lần đầu cảm thấy không dám đối diện anh.
Lâm Kinh Chập nhận ra hắn do dự, vỗ chỗ trống bên cạnh, chủ động mời: “Lại ngồi đi.”
Cừu Phi hít sâu, bước nặng nề tới ngồi cạnh anh. Hắn muốn nói gì đó, nhưng không biết mở lời sao, đầu lưỡi quấn quýt, sắp thắt thành nơ mà vẫn không tìm được lời.
“Sao không nói gì?” Lâm Kinh Chập hỏi. Bình thường Cừu Phi nói nhiều đến mức anh muốn bịt miệng hắn, giờ lại giả vờ trầm tư?
“Haizz.” Cừu Phi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng xin lỗi, “Xin lỗi thầy Lâm, từ khi quen tôi, cậu không ở bệnh viện thì cũng vào đồn công an.”
Lâm Kinh Chập tốt xấu gì cũng là thầy giáo, danh tiếng quan trọng. Dù là nạn nhân, cứ vài ngày lại vào đồn, người ta khó tránh lời ra tiếng vào. Nếu hắn là anh, đừng nói cho cơ hội yêu đương, đã sớm trở mặt rồi. Gặp bọn họ, Lâm Kinh Chập đúng là xui xẻo.
Thấy anh không nói, tim Cừu Phi như rơi xuống vực. Chắc hắn hết cơ hội thật rồi. Hắn cố tỏ ra thoải mái, nửa đùa với anh: “Cậu biết người công an vừa nói gì không? Mấy tháng mà bọn mình vào đồn ba lần, cứ tưởng tiệm sửa xe là tổ chức xã hội đen.”
Cừu Phi cảm thấy oan. Hắn không dám nói có công lớn với xã hội, nhưng cũng an phận thủ thường, không trốn thuế, còn hay giảm giá cho khách. Tính ra cũng là công dân ba tốt. Vậy mà người sống đúng mực như hắn, chỉ vài tháng đã lôi anh vào đồn ba lần.
Cừu Phi đan tay, ngượng ngùng xoa xoa, lặp lại: “Thật sự xin lỗi thầy Lâm.”
“Không phải anh làm, anh xin lỗi làm gì.”
Dù anh nói vậy, nhưng Thịnh Quần là người của tiệm Cừu Phi. Trước khi giao xe, hắn không kiểm tra lại, dù không phải hắn làm, vẫn có trách nhiệm. Vì nạn nhân là Lâm Kinh Chập, nếu là khách khác, chắc chắn đã làm ầm lên với hắn.
“Tôi biết cậu đang an ủi tôi. Thịnh Quần là người tiệm tôi, dù do nó làm, tôi cũng có phần trách nhiệm.”
Đồ ngốc, chủ nghĩa anh hùng lại nổi lên.
Lâm Kinh Chập nhẫn nại: “Không cần áy náy vì lỗi của người khác.”
“Là tôi do dự quá. Cậu nhắc rồi, lúc sổ sách sai, tôi không nên cho Thịnh Quần cơ hội.”
Lâm Kinh Chập từng nói, chủ nghĩa đàn ông là ưu điểm lẫn khuyết điểm của Cừu Phi. Hắn chịu trách nhiệm không phải nói suông, nhưng lại gánh quá nhiều trách nhiệm không cần thiết. Có chuyện hắn chẳng cần lo.
“Nếu nói lương thiện và bao dung là có tội, thì cả thế giới này đều đáng chết. Cừu Phi, qua lần này, tôi tin anh đã biết giới hạn đối nhân xử thế. Không phải ai anh cũng cần lo. Con người có thể ích kỷ một chút.” Sợ Cừu Phi nghĩ quẩn, lại sợ cái đầu ít chữ của hắn không hiểu, anh nói thẳng, “Tôi không trách anh.”
Dù không hợp thời điểm, Cừu Phi không kìm được, nắm tay anh: “Thầy Lâm, giờ tôi được bao nhiêu điểm rồi?”
Còn nhớ chuyện điểm số? Nếu thật sự trừ, hắn sớm bị loại rồi.
Thấy anh không đáp, Cừu Phi đổi cách hỏi: “Thế giờ tôi còn cơ hội không?”
Đồ ngốc…
Lâm Kinh Chập chưa kịp nói, Phan Lôi làm xong biên bản bước ra. Ba người nhìn nhau. Vì chuyện Thịnh Quần, Phan Lôi ngại cãi tay đôi với Lâm Kinh Chập. Gã không nhận ra không khí khác thường giữa hai người, lặng lẽ ngồi cạnh Cừu Phi.
“Xong rồi?” Cừu Phi thuận miệng hỏi.
Phan Lôi nhún vai, gã thất vọng về Thịnh Quần. Cũng như Cừu Phi, gã ghét nhất loại tiểu nhân vong ân bội nghĩa: “Xong rồi. Em thật không hiểu, sao thằng Quần lại thành ra thế này?”
Mặt gã hung dữ, nhưng lòng nặng trĩu. Trong mắt gã, Thịnh Quần từng nhút nhát, mọi việc đều cần gã và Cừu Phi quyết định, nhưng làm việc thì chăm chỉ, chẳng kêu ca. Từ bao giờ cậu ta trở nên đáng ghét như vậy?
“Người ta thay đổi, trăng cũng tròn mà.” Cừu Phi thở dài. Có lẽ Thịnh Quần từ đầu đã vậy, chỉ là cậu ta ngụy trang quá giỏi, họ không nhận ra.
Cũng đúng, con người ai chẳng đổi thay.
Phan Lôi nghĩ đến Trương Tuyết Ninh. Cả gã và Cừu Phi đều khó chấp nhận, cô ấy phải làm sao?
“Trương Tuyết Ninh thì sao đây?”
Họ vốn định giải quyết chuyện Thịnh Quần mà không cho Trương Tuyết Ninh biết, ai ngờ cô bắt gặp. Càng không ngờ, cô lại báo công an.
Cừu Phi cũng thấy có lỗi với cô: “Nếu con bé trách tôi, cũng là lẽ thường.”
“Trương Tuyết Ninh báo công an, sao cô ấy lại trách anh?” Lâm Kinh Chập bênh vực cô. “Anh đừng coi thường người ta, cô ấy tỉnh táo lắm.”
Vừa dứt lời, Trương Tuyết Ninh làm xong biên bản bước ra. Cô không vội nhập hội với Cừu Phi, mà hỏi công an có thể gặp Thịnh Quần không. Được phép, cô theo công an vào phòng thẩm vấn.
Ánh đèn trong phòng chiếu lên người Thịnh Quần. Chỉ qua một đêm, cậu ta tiều tụy đi nhiều, ánh mắt nhìn Trương Tuyết Ninh đầy uể oải.
“Chị còn muốn nói gì?” Thịnh Quần không ngờ người báo công an lại là cô.
Trương Tuyết Ninh bình thản, như thể họ không ở đồn công an: “Dĩ nhiên là chính thức chia tay với cậu.”
Họ lén lút bên nhau, cũng phải rõ ràng chia tay.
Thịnh Quần hừ lạnh: “Chia tay? Từ đầu tới cuối chị chẳng muốn thật lòng bên tôi, đúng không? Tôi là bạn trai chị, vậy mà chị giúp Cừu Phi báo công an! Chị tự hỏi xem, có ai làm bạn gái như chị không? Chúng ta thật sự đang yêu nhau à?”
Trước chất vấn của cậu ta, Trương Tuyết Ninh thong thả đáp: “Vậy cậu nghĩ làm bạn gái cậu thì phải bất chấp lương tâm, dù cậu giết người phóng hỏa hay hại người lấy tiền, cũng phải đứng về phía cậu? Cậu tìm bạn gái hay tìm đồng phạm?”
Không biết chữ nào chạm đúng điểm đau, Thịnh Quần bật dậy, nhưng bị công an cảnh cáo, đành ngồi xuống, ánh mắt vẫn cháy bỏng tức giận: “Nếu Cừu Phi chịu cho tôi mượn tiền, làm gì có chuyện sau này? Tất cả là tại Cừu Phi nuốt lời, tại Lâm Kinh Chập xen vào! Tôi chẳng lấy được tiền, cũng chẳng hại ai, vậy mà các người ai cũng nghĩ tôi tội không thể tha, còn nói không cô lập tôi?”
“Cậu mất trí rồi à? Cậu có biết đó là tiền của ai không? Là tiền của Cừu Phi. Anh ấy muốn cho thì cho, không muốn thì thôi. Làm gì có chuyện ép người ta cho mượn? May mà thầy Lâm không sao, không thì cậu là tội phạm giết người.”
“Anh ta có nhiều tiền như thế, vậy mà đối xử bất công! Tại sao?!”
Trương Tuyết Ninh từng nghĩ Thịnh Quần giống mình, đồng cảm nên mới bên nhau. Ai ngờ cuối cùng cậu ta giống bố cô, cho rằng cả thế giới nợ mình.
“Cậu cũng biết đó là tiền của Cừu Phi.”
“Anh ta trúng số! Anh ta giúp hết mọi người, chỉ không giúp tôi! Anh ta chỉ gặp may thôi, hừ.”
Thật sự hết thuốc chữa. Trương Tuyết Ninh thấy mình mù mắt mới quen cậu ta: “Nếu Cừu Phi không giúp cậu, giờ cậu biết đang ở đâu không? Cậu bảo anh ấy gặp may? Bố mẹ mất, không anh em, lúc anh ấy không tiền làm công với Phan Lôi, có thấy cậu giúp anh ấy lần nào không? Cậu làm được gì cho anh ấy?”
Thịnh Quần thở hổn hển, như bị bóp cổ, không thốt nên lời.
“Cừu Phi dốc lòng dốc dạ với cậu, cuối cùng nuôi ra một con sói mắt trắng như cậu, đây là cái cậu gọi là gặp may? Gặp phải loại nhận tiền không nhận người như cậu, anh ấy đúng là xui tám đời.”
Thấy Trương Tuyết Ninh mãi không ra, Cừu Phi ngồi không yên, nhưng không tiện xông vào phòng thẩm vấn, chỉ đi tới đi lui trước mặt Lâm Kinh Chập, làm anh thấy phiền.
“Anh đừng đi qua đi lại nữa được không?”
Cừu Phi ngồi xổm trước mặt anh, nắm tay anh: “Thầy Lâm, Trương Tuyết Ninh thật sự không trách tôi chứ? Dù sao cũng là bạn trai ủa con bé…”
“Tôi phải nói bao lần, cậu đừng coi thường người ta.”
Không phải hắn coi thường, mà thật sự sợ vì chuyện Thịnh Quần làm rạn nứt giữa hai người.
Lâm Kinh Chập hiểu Cừu Phi. Mất Thịnh Quần rồi, hắn không muốn mất thêm Trương Tuyết Ninh. Hắn thật sự xem cả hai như người thân.
Lát sau, Trương Tuyết Ninh bước ra từ phòng thẩm vấn, nhún vai, vẻ mặt thoải mái: “Chúng ta về được chưa?”
Làm xong biên bản, công an báo họ có thể đi. Lúc đến đi xe công an, giờ muộn, nhất thời không bắt được xe.
“Trương Tuyết Ninh, sao em vào lâu thế?” Phan Lôi hỏi thay nỗi lòng Cừu Phi.
Cô đáp: “Chia tay với Thịnh Quần.”
Chuyện này làm Cừu Phi khó xử cả đôi đường. Bao che Thịnh Quần là dung túng tội phạm, khiến nạn nhân Lâm Kinh Chập chịu thiệt. Đại nghĩa diệt thân thì không nể tình nghĩa với Thịnh Quần. Dù chọn bên nào cũng đắc tội người. Trương Tuyết Ninh không muốn hắn khó xử.
“Lăn lộn ngoài đời, điều quan trọng nhất là…”
Cừu Phi tiếp lời cô: “Nghĩa khí?”
“Quan trọng nhất là phải ở bên ngoài. Giờ cậu ta bị nhốt rồi, còn lăn lộn gì với chúng ta, dĩ nhiên phải chia tay!” Trương Tuyết Ninh đùa cợt, làm dịu bầu không khí căng thẳng. “Anh Phi, em không sao. Trẻ thì khó tránh gặp phải trai tồi, người này không được, còn người khác. Quan trọng là thầy Lâm không gặp chuyện lớn.”
Nói đến đây, cô dừng lại, áy náy: “Là tôi hay gây rắc rối cho anh.”
Vừa bị Lâm Kinh Chập dạy, Cừu Phi quay ra dạy lại cô: “Nói gì thế? Gây rắc rối là Thịnh Quần, liên quan gì đến em? Hai người chỉ yêu đương, chưa cưới. Mà dù cưới, giờ là thế kỷ 21, làm gì có chuyện liên đới. Không cần áy náy vì lỗi của người khác.”
Đạo lý lớn hắn nói cũng ra dáng. Cừu Phi đắc ý hất cằm với Lâm Kinh Chập: “Đúng không, thầy Lâm?”
Lâm Kinh Chập bật cười. Mù chữ mà trí nhớ tốt thật.