Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 66

Lâm Kinh Chập bất chấp ánh mắt sốc cực kỳ của Phan Lôi, lấy q**n l*t cho Cừu Phi. Cừu Phi mặc q**n l*t, thỏa mãn bước ra từ phòng tắm. Quần áo của anh vải mềm, hắn không quen, đi đứng kỳ cục.

 

“Anh làm gì?” Lâm Kinh Chập vốn không muốn hỏi, nhưng Cừu Phi đi ngang như cua.

 

Giải thích sao với anh đây? Hắn chưa mặc loại quần áo này, không có q**n l*t giữ, “thằng em” như đang lắc lư giữa không trung: “Hơi không quen, như không mặc gì…”

 

Biết tính Cừu Phi, Lâm Kinh Chập đoán hắn sắp nói gì khó nghe, giơ tay ngắt lời: “Thôi, đừng nói nữa. Quăng quần áo vào máy giặt, sấy khô rồi thay. Mặc đồ của chính anh mới quen.”

 

Phiền thế làm gì? Cừu Phi chỉ chưa quen, không phải không thích. Sau này mặc nhiều, quen là được.

 

Cừu Phi nhìn đồ ăn ngoài chưa mở trên bàn: “Sao em vẫn chưa ăn?”

 

“Không phải đi lấy q**n l*t cho anh à?” Lâm Kinh Chập bực bội đáp. Thật ra lấy q**n l*t chỉ là cớ, anh muốn đợi Cừu Phi ăn cùng.

 

Cừu Phi sờ mái đầu ướt: “Haizzz, anh còn bảo để em khỏi hâm lại lần nữa, giờ phải hâm tiếp.”

 

May mà nhà Lâm Kinh Chập có lò vi sóng, hâm nóng chẳng tốn công. Nhưng Cừu Phi vốn không định ăn ở đây, chỉ có một phần ăn, vừa đủ cho anh. Giờ hắn muốn ở lại nhà anh, chẳng có cớ sẵn.

 

“Vậy anh… đợi quần áo khô thì về.” Cừu Phi giả bộ, ý muốn ở lại hiện rõ trên mặt.

 

Lâm Kinh Chập không để ý, hâm cả đồ ăn trưa còn lại, đủ cho hai người.

 

Cừu Phi mong Lâm Kinh Chập mở lời giữ lại, nhưng anh chẳng nói gì. Hắn không nhịn được, nhấn mạnh: “Anh về đó nha, thầy Lâm.”

 

Trong bếp chỉ có tiếng lò vi sóng kêu ù ù, làm Cừu Phi bồn chồn. Có phải vì ồn quá, nên hắn mới không nghe anh nói gì? Hắn vào bếp, kề sát Lâm Kinh Chập: “Thầy Lâm, anh về thật đó, sao em không giữ anh lại?”

 

Bệnh thật.

 

“Ding”, đồ ăn hâm xong. Lâm Kinh Chập bưng ra, mặt vô cảm: “Cừu Phi, sau này nếu anh phá sản, tiệm đóng cửa, đừng đi làm diễn viên quần chúng.”

 

Chủ đề nhảy xa, Cừu Phi chẳng hiểu Lâm Kinh Chập châm chọc: “Hả? Sao thế?”

 

“Vì diễn xuất của anh tệ thật.” Lâm Kinh Chập nhét bát cơm vào tay hắn, “Anh chưa diễn, người ta đã biết anh nghĩ gì.”

 

Diễn xuất tệ hay không, Cừu Phi không biết, nhưng diễn được để Lâm Kinh Chập giữ lại cũng coi như đạt mục đích. Ban đầu chỉ muốn ăn cùng, nhưng ăn xong, hắn lại lề mề không đi, viện cớ rửa bát kéo dài thời gian. Rửa xong, hắn bảo chưa xem hết phim. Khi anh tắm xong ra, phim cũng hết, hắn vẫn ngồi sofa.

 

“Cơm ăn rồi, bát rửa rồi, quần áo khô rồi, phim xem xong rồi, sao anh còn chưa đi?”

 

Cừu Phi còn định lấp lửng, ai ngờ Lâm Kinh Chập thẳng thắn vạch trần, đúng là không biết điều. Hắn “ôi” một tiếng, nhảy khỏi sofa: “Thầy Lâm, sao em lại thế chứ?”

 

Anh ngồi sang bên, lấy khăn lau tóc ướt, giả vờ không hiểu: “Em thế nào?”

 

“Chúng ta đang yêu nhau đúng không?”

 

Lâm Kinh Chập cúi đầu, tóc che mắt, nhàn nhạt đáp: “Thì sao?”

 

“Để anh lau, anh lau.” Cừu Phi giật khăn, nịnh nọt lau tóc cho anh, “Thì sao là sao? Đang yêu, em không muốn ở với anh lâu hơn à? Sao cứ đuổi anh đi?”

 

Hắn đứng trước Lâm Kinh Chập, ánh mắt anh xuyên qua kẽ tóc, vừa vặn rơi vào bụng hắn. Vạt áo anh rộng, Cừu Phi hơi động, cơ bụng săn chắc lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh.

 

“Anh muốn ở với em lâu hơn à?”

 

“Anh muốn chứ!” Cừu Phi chẳng ngại ngùng, nghĩ gì nói nấy.

 

Lâm Kinh Chập nắm tay hắn, kéo ngồi xuống sofa, vén tóc trước trán, hỏi: “Anh muốn ở lại nhà em qua đêm?”

 

Cừu Phi chu môi, khóe miệng cười mãi không ngừng. Thề có trời, ban đầu hắn chỉ muốn ở cạnh Lâm Kinh Chập lâu hơn. Nhưng con người tham lam, anh hỏi thế, sao hắn không muốn? Dù đã hôn, đã ôm, từng ngủ lại, thậm chí vượt rào trước khi yêu, nhưng ở lại sau khi chính thức yêu, ý nghĩa hoàn toàn khác.

 

“Đừng diễn nữa, bảo rồi, diễn xuất của anh tệ lắm.” Lâm Kinh Chập chịu không nổi vẻ mặt lộ rõ tâm tư của Cừu Phi, ngu ngốc quá. Tay anh đặt lên đùi hắn, ngón tay cọ qua cọ lại trên quần, “Thế bảo em chạy đi lấy q**n l*t cho anh làm gì?”

 

Cừu Phi chẳng sợ nhột, nhưng hơi ấm từ tay Lâm Kinh Chập như thiêu đốt. Hắn giữ tay anh: “Hả? Lấy q**n l*t làm gì?”

 

“Anh tối nay đâu cần mặc, lấy làm gì?”

 

Trời ơi, đây chẳng phải tr*n tr** câu dẫn sao? Cừu Phi sao chịu nổi, định hôn tới, nhưng cách môi Lâm Kinh Chập nửa phân, bị anh che miệng.

 

Anh ra lệnh: “Đánh răng đi.”

 

Bộ dạng ra vẻ của Lâm Kinh Chập làm Cừu Phi ngứa ngáy. Đánh răng thì đánh răng, hắn không lề mề, chạy vào phòng tắm. Cây bàn chải lần trước còn đó, hắn đánh kỹ hơn bình thường theo lời anh. Ra khỏi phòng tắm, phòng khách đã trống.

 

“Thầy Lâm…”

 

Cửa phòng ngủ chính khép hờ, ánh đèn lọt qua khe. Cừu Phi hạ giọng, vịn cửa thò đầu nhìn. Thấy Lâm Kinh Chập ngồi cạnh giường đợi, hắn không chờ anh lên tiếng, đóng cửa, nhảy bổ lên, đè anh xuống giường.

 

“Thầy Lâm.” Cừu Phi mở miệng, mùi bạc hà từ kem đánh răng, “Trưa chưa hôn đủ, tại Phan Lôi bất thình lình tìm anh.”

 

“Thế làm sao? Tìm gã tính sổ đi.”

 

Cừu Phi phát sầu, Lâm Kinh Chập rõ ràng cố ý.

 

“Tìm nó làm gì? Em bù cho anh là được.”

 

“Lỗi đâu phải của em.”

 

Giờ là lúc phân đúng sai sao? Cừu Phi biết phải theo ý Lâm Kinh Chập: “Lỗi anh, lỗi anh. Tất cả là tại anh, đáng lẽ không cần để ý nó, hôn đủ rồi mới đi.”

 

Giọng dỗ trẻ con của hắn chọc Lâm Kinh Chập cười. Anh vừa cười, hắn được đà lấn tới, chẳng hỏi ý, môi không đứng đắn lướt trên má anh.

 

Người anh thơm quá, Cừu Phi tưởng là mùi sữa tắm, nhưng sữa tắm giữ hương lâu thế sao? Hắn hít mãi không thôi.

 

“Sao người em thơm thế? Anh cũng dùng sữa tắm của em mà.”

 

Thấy Lâm Kinh Chập không phản kháng, hắn từ má hôn xuống môi.

 

“Muốn biết không?”

 

Môi hai người như dính chặt, Lâm Kinh Chập thở hổn hển mới đáp.

 

“Muốn!” Mọi thứ về anh, Cừu Phi đều muốn biết.

 

Nụ cười của Lâm Kinh Chập ánh lên sự tò mò của hắn: “Sao cái gì anh cũng muốn? Cầu xin em đi, rồi em sẽ nói.”

 

Cả hai đã lăn lên giường, đừng nói xin, bảo hắn làm gì cũng được.

 

“Xin em đó, nói đi mà.” Cừu Phi nói xin là xin, chẳng chần chừ.

 

Lâm Kinh Chập còn định ra vẽ lạnh lùng, nhưng trước bộ dạng “rẻ tiền” của Cừu Phi, anh không nhịn nổi: “Anh có tiền đồ tí nào không?”

 

Cừu Phi tỉnh bơ: “Xin em thì có không tiền đồ à? Anh xin em, chứ có xin ai đâu mà. Mà trên giường anh có tiền đồ là được, lúc khác cần gì tiền đồ?”

 

Phải nói Cừu Phi tâm thái tốt. Nếu hắn cứng nhắc, làm sao cưa được thầy Lâm “lạnh lùng”?

 

Lâm Kinh Chập co chân, đầu gối chạm vào hắn: “Anh không phải dưỡng dạ dày à?”

 

“Dạ dày anh chẳng phải em chữa khỏi rồi sao?”

 

“Ai biết được? Anh dưỡng dạ dày lúc được lúc không. Mà em là thầy, không phải bác sĩ, đâu có bản lĩnh chữa dạ dày cho anh.”

 

Lúc khác có thể không tiền đồ, nhưng trên giường, Cừu Phi phải chứng minh bản thân. Đó là tôn nghiêm đàn ông, ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống sau này của hai người.

 

Hắn nắm tay Lâm Kinh Chập: “Em sờ thử chẳng phải biết rồi sao.”

 

Nhà anh cái gì cũng sẵn, bao cao su cộng đồng phát còn đủ số lượng. Anh cầm “Cừu Phi nhỏ” như nghịch món đồ chơi.

 

“Anh muốn em chỉ sờ tới sờ lui thôi à?”

 

Cừu Phi xem mấy bộ phim, biết chuyện hai thằng đàn ông thế nào. Hắn lật người, nằm ngửa thành chữ “đại (大)“ trên giường: “Lên đi, chẳng phải chỉ là để em đè thôi sao?” Hắn ra vẻ nghĩa khí, như anh hùng hy sinh, “Đàn ông nói là làm, hứa với em rồi, tuyệt không nuốt lời.”

 

Lâm Kinh Chập chống trán, cười đến run người. Cừu Phi thú vị, làm gì cũng thú vị, đến trên giường cũng thế.

 

“Cười gì? Nhanh đi, anh sẵn sàng rồi.”

 

Lâm Kinh Chập cúi người đè lên Cừu Phi: “Chúng ta là lên giường, không phải đánh nhau. Anh nói chuyện tình tứ chút được không?”

 

Tình tứ là sao? Đây đúng là làm khó Cừu Phi, con chó quê ít học. Hắn cố lục lọi trong mấy bộ phim truyền hình, tìm câu thoại mà hắn thấy đầy tình tứ: “Anh đối với em vừa gặp đã yêu, gặp lần hai…”

 

Lâm Kinh Chập cười tủm tỉm, bóp miệng hắn. Anh đoán được Cừu Phi định nói gì, sợ nghe xong sẽ đạp hắn xuống giường. Cái miệng này, tốt nhất là bịt lại.

Bình Luận (0)
Comment