Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 67

Cừu Phi không chỉ bị bịt miệng, mà còn bị Lâm Kinh Chập trói tay, vì hắn cứ động đậy, cực kỳ không yên phận. Chỉ khi bị trói chặt, hắn mới chịu nằm im.

 

Anh tưởng hắn sẽ phản kháng đôi chút, ai ngờ Cừu Phi vui vẻ chấp nhận, cơ thể phối hợp, chỉ có cái miệng không ngừng nghỉ. Cứ chốc chốc, hắn lại dùng ánh mắt ra hiệu muốn nói.

 

Nói cũng có điều kiện. Hoàn thành tốt chỉ thị của Lâm Kinh Chập, làm anh hài lòng, Cừu Phi mới có được vài phút mở miệng.

 

Loại đàn ông gia trưởng như Cừu Phi, coi trọng thể diện, bị “sỉ nhục” thế này, lẽ ra phải nổi giận. Nhưng hắn không những không giận, đôi mắt sáng rực còn đầy chờ mong và phấn khích.

 

“Thầy Lâm, bao cao su cộng đồng phát còn đủ không?”

 

“Thầy Lâm, cái thứ đồ chơi như gel bôi trơn là ai phát minh vậy?”

 

“Thầy Lâm, anh biết em định làm gì, trong video em cho anh xem có diễn rồi.”

 

“Thầy Lâm, ưm…”

 

Lâm Kinh Chập nghĩ, tốt nhất đừng cho hắn cơ hội, một câu cũng không. Cừu Phi đúng là quá phá phong cảnh. Điều duy nhất hắn cần làm là ngậm miệng.

 

Hai người từ giường lăn đến bồn tắm Cừu Phi luôn mơ ước, mệt lử rồi lại từ phòng tắm lăn về phòng ngủ. Đèn đường ngoài cửa sổ chẳng biết tắt từ lúc nào, ánh sáng cuối cùng trong phòng tan biến trong tiếng th* d*c ngắt quãng.

 

Đêm đen như mực dần nhạt, gió lạnh qua khe cửa làm lay rèm. Ánh sáng mờ xuyên qua rèm mờ, vẽ vòng sáng nhạt trên sàn.

 

Một bàn tay thon dài thò ra từ chăn, “tách” một tiếng bật đèn đầu giường. Dưới chăn có gì đó động đậy, giây sau, Lâm Kinh Chập xốc chăn, ngáp dài, chậm rãi xuống giường.

 

Gió lạnh luồn vào chăn, người trên giường rụt cánh tay lộ ra ngoài. Anh tiện tay kéo góc chăn che lại, lấy cái áo bên cạnh khoác lên người, xỏ dép lê vào phòng tắm.

 

Đồng hồ sinh học của Lâm Kinh Chập phụ thuộc vào lịch dạy. Có lớp, anh như bị yểm bùa, không dậy nổi. Không có lớp, dù thức cả đêm, sáng vẫn đủ sức chạy bộ.

 

Chẳng mấy chốc, tiếng nước trong phòng tắm ngừng. Lâm Kinh Chập bước ra, người bốc hơi nóng, thấy người trên giường chưa tỉnh, anh không gọi, đến tủ lấy đồ thể thao mặc, rồi ra ngoài. Phòng ngủ lại tĩnh lặng.

 

Lâm Kinh Chập chạy hai vòng quanh bãi đỗ xe, mua bánh bao ở đầu phố – loại Cừu Phi hay mua. Khi xách bánh về, anh gặp Phan Lôi và Trương Tuyết Ninh xuống lầu.

 

Trương Tuyết Ninh thấy anh, hào hứng chào: “Thầy Lâm, dậy sớm chạy bộ à?”

 

Tối qua lúc anh lấy q**n l*t cho Cừu Phi, cô chưa về, chắc không biết hắn đi đâu. Nhưng Phan Lôi biết, anh tưởng gã sẽ châm chọc vài câu, ai ngờ gã chỉ lặng lẽ mở cửa.

 

“Sáng tốt lành.”

 

“Anh Phi không biết chạy đâu, cả đêm không về.” Trương Tuyết Ninh tiện miệng than thở.

 

Phan Lôi “rầm” kéo cửa cuốn lên, sợ cô nói tiếp, ngắt lời: “Em không muộn à? Còn không đi?”

 

“Ò! Em đi liền nè! Bye bye thầy Lâm.” Trạm xe buýt ở đầu phố, Trương Tuyết Ninh chạy vội đi.

 

Cô đi rồi, Lâm Kinh Chập  và Phan Lôi nhìn nhau, ngầm hiểu, chẳng ai nói thêm.

 

Về nhà, Lâm Kinh Chập để bánh bao lên bàn trà, tắm lại, lau tóc nửa khô. Dưới ánh sáng mờ, anh đến cạnh giường, nhẹ vỗ chỗ chăn phồng lên: “Cừu Phi, dậy đi, mở tiệm thôi.”

 

Đáp lại Lâm Kinh Chập là tiếng hừ hừ của Cừu Phi trong chăn. Anh tựa đầu giường, nằm xuống, dùng sức ôm tên lười trên giường vào lòng.

 

Hương thơm nồng nàn tỏa ra từ người Lâm Kinh Chập. Cừu Phi theo mùi hương ôm eo anh. Hơi nước trên người anh chưa tan, hắn kề ngực anh hít mạnh hai cái: “Em tắm rồi?” Đầu óc hắn vẫn chưa tỉnh, không ngờ Lâm Kinh Chập đã chạy bộ sáng về: “Để anh đi mua đồ ăn sáng cho em.”

 

Trong chăn ấm áp, cộng thêm giọng ngái ngủ của Cừu Phi, cơn buồn ngủ của Lâm Kinh Chập quay lại. Anh giữ tay hắn đang động đậy trên ngực: “Sáng em mua rồi.”

 

Cừu Phi mới phản ứng, ngẩng cằm, như chó con ngửi loạn trên cổ anh, như muốn chắc chắn anh không bị “con chó khác” đánh dấu: “Em ra ngoài à? Sao không gọi anh?”

 

Hơi thở nóng ẩm lướt qua yết hầu Lâm Kinh Chập, khiến anh có ảo giác Cừu Phi sẽ l**m mình. Ý nghĩ hoang đường này làm giọng anh trầm khàn: “Giờ chẳng phải em đang gọi anh sao? Dậy ăn sáng, bánh bao còn nóng.”

 

Vừa chạy bộ xong, cơ ngực Lâm Kinh Chập căng đầy. Cừu Phi dán vào, không muốn nhúc nhích, vừa mềm vừa ấm, cảm giác quá tuyệt. Hắn mơ màng, chẳng rõ anh nói bánh bao nào.

 

Lâm Kinh Chập cúi đầu, thấy vẻ mặt háo sắc của hắn, véo mũi hắn: “Dậy đi, Phan Lôi xuống mở tiệm rồi, anh còn lười?”

 

Bình thường Cừu Phi không lười thế này, nhưng có Lâm Kinh Chập bên cạnh, hắn tranh thủ sờ sờ anh, không cho anh phản ứng, hét to, nhảy khỏi giường.

 

Lâm Kinh Chập bị trò trẻ con của Cừu Phi chọc cười, cơn buồn ngủ tan biến, bất đắc dĩ cười: “Sao anh như lưu manh thế?”

 

Sờ bạn trai sao gọi là lưu manh? Hắn đâu ra đường sờ bừa người qua đường. Cừu Phi thong dong: “Anh chỉ là mù chữ, bình thường vẫn văn minh lắm.”

 

Sáng không kịp ăn cùng Lâm Kinh Chập, Cừu Phi nhét ba bánh bao vào miệng, vội vàng chạy sang tiệm.

 

Giờ này đã có khách lái xe đến, sửa chữa, bảo dưỡng, rửa xe, toàn bộ do Phan Lôi lo. Cừu Phi ngượng, gãi đầu vào tiệm, thấy gã bận chân không chạm đất, vội chạy lên giúp: “Để tao, để tao.”

 

Trước mặt khách, Phan Lôi không tiện mắng hắn, vẫn cười với khách.

 

Khó khăn lắm khách đi, để lại xe, Cừu Phi thò đầu từ sau xe, cười nịnh với Phan Lôi: “Lôi, vất vả cho mày rồi.”

 

Bao lời chửi đã đến miệng, nhưng Phan Lôi không kìm được nghĩ về những gì Cừu Phi và Lâm Kinh Chập có thể làm tối qua…

 

“Mày ăn sáng chưa? Chưa thì tao gọi bát mì.” Cừu Phi không biết gã nghĩ gì, tiếp tục mặt dày lấy lòng.

 

Kỳ quái, anh em cùng gã lớn lên, mặc chung một cái quần, giờ lại yêu đàn ông. Quá là kỳ.

 

“Không ăn!”

 

“Thôi mà, đừng nóng thế.” Cừu Phi mặt dày, chẳng thấy mất mặt, còn chủ động nịnh, “Không ăn sao được?”

 

Hai người đang đấu khẩu, một chiếc xe hơi dừng trước tiệm, cửa sổ hạ xuống, giọng trẻ con quen thuộc vang lên: “Bạch Dương!”

 

Cừu Phi ngớ ra, là Bốn Mắt: “Ai yo!”

 

“Em dẫn bố đến rửa xe.”

 

Người đàn ông ở ghế lái cũng xuống xe theo Bốn Mắt. Đeo kính, trông nho nhã, rõ là cha con, như từ một khuôn đúc ra. Ông hơi ngượng, đẩy gọng kính: “Thằng bé cứ nói muốn đến chỗ các cậu rửa xe. Xe tôi có chút vấn đề, tiện đến xem. Tưởng nó nói đùa, ai ngờ quen thật.”

 

Cừu Phi vung tay, xoa đầu Bốn Mắt: “Quen chứ, quen chứ. Tưởng thằng nhóc không đến nữa.”

 

“Em phải đi học mà. Anh chẳng bảo phải dẫn bố em đến sao.”

 

“Sao hôm nay rảnh?” Cừu Phi biết học sinh giờ học hành nặng, cuối tuần cũng phải học thêm.

 

Bốn Mắt chỉ sang sân nhà Lâm Kinh Chập: “Vì em sắp dự thi thư pháp, đến bàn với thầy Lâm về chuyện thi. Thầy còn phải đi cùng em!”

 

Cừu Phi mơ hồ nhớ có chuyện này, nhưng bận bịu nên quên béng. Hắn chỉ xe: “Để xe đây, bọn tôi xem cho. Hai người qua tìm thầy Lâm đi.”

 

Bố Bốn Mắt nói ngắn gọn về vấn đề xe, rồi dẫn con sang nhà bên cạnh.

 

Họ đi rồi, Phan Lôi đứng sau Cừu Phi, thong dong hỏi: “Quen kiểu gì?”

 

“Ở lớp thư pháp của thầy Lâm.”

 

“Bạn học anh à?” Phan Lôi phục rồi, cả học sinh tiểu học Cừu Phi cũng quen: “Anh bao tuổi mà có bạn nhỏ thế?”

 

Thì sao? Cừu Phi khoanh tay, trầm ngâm. Phan Lôi chọc eo hắn: “Nghĩ gì vậy?”

 

“Hừm, tao nhớ cuộc thi thư pháp này ở tỉnh bên. Thầy Lâm đi cùng Bốn Mắt, chắc phải vài ngày.”

 

Phan Lôi mù mịt: “Rồi sao? Anh định đi theo?”

 

“Không.” Đi theo, tiệm bỏ thật à? Cừu Phi ra vẻ tính toán: “Đừng coi thường Bốn Mắt là học sinh tiểu học. Thằng bé tiến bộ, nhỏ mà viết chữ đẹp, chắc chắn có giải. Đến lúc đó tao đi đón, làm cho hoành tráng luôn.”

 

Phan Lôi định hỏi hoành tráng kiểu gì, vì lần pháo trước để lại bóng ma. Thấy Cừu Phi lục lọi gì đó, gã hỏi: “Tìm gì?”

 

“Đây!” Cừu Phi lôi tấm danh thiếp từ ngăn kéo quầy thu ngân, đắc ý nhướn mày với Phan Lôi: “Tìm được rồi.”

 

---

Capu có lời muốn nói: Anh Phi quyết tâm đội quần cho đến cuối luôn mà

Bình Luận (0)
Comment