Dịch: HảiFull
“Dạ hiểu.” Bảy người Hoắc Vũ Hạo đồng thanh đáp.
Ở tuổi của bọn họ mà đã có thể làm thành viên dự bị đã là điều quá đáng mừng. Huống chi bọn họ còn có cơ hội ra sân thi đấu nữa chứ. Việc trải nghiệm khó khăn này cũng là để chuẩn bị cho năm năm sau bọn họ chính thức ra thi đấu mà thôi.
Huyền lão gật đầu nói: “Được rồi, các ngươi hãy tự giới thiệu với nhau đi. Theo thứ tự, đội dự bị bắt đầu trước.”
Sau khi đã xác định tuổi tác, thứ tự trong đội dự bị dĩ nhiên không còn vấn đề gì, Bối Bối là người đầu tiên bước lên phía trước:
“Bối Bối, ngoại viện năm Năm, cấp 42, Chiến Hồn Tông hệ Cường Công.”
Hòa Thái Đầu là người thứ hai tiến lên:
“Hòa Thái Đầu, ngoại viện năm Tư, hệ Hồn Đạo, Hồn Đạo Sư cấp bốn.”
Là đệ tử của hệ Hồn Đạo, dĩ nhiên hắn sẽ không báo ra tu vi của bản thân mà lấy cấp bậc Hồn Đạo Sư để nói lên thực lực của mình.
Kế đến là Từ Tam Thạch:
“Từ Tam Thạch, ngoại viện năm Năm, cấp 43, Chiến Hồn Tông hệ Phòng Ngự.”
Về phương diện Hồn Lực, hắn nhỉnh hơn Bối Bối một chút.
Người thứ tư là Giang Nam Nam, tuy thật lòng nàng không hề muốn đứng cạnh Từ Tam Thạch nghe hắn léo nhéo nhưng hai người xấp xỉ tuổi nhau, lúc này cũng không phải tình huống bình thường nên dù không vui nàng cũng không thể biểu lộ ra mặt.
“Giang Nam Nam, ngoại viện năm Năm, cấp 41, Chiến Hồn Tông hệ Mẫn Công.”
Vừa thấy nàng bước lên, ánh mắt của một vài đệ tử nội viện nhất thời sáng lên, Giang Nam Nam đúng thật là rất đẹp, nếu không nàng cũng không được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ ngoại viện. Trong những cô gái ở đây, xét về dung mạo thì nàng đẹp nhất, nếu xét đến dáng người thì là Mã Tiểu Đào. Còn Tiêu Tiêu thì vì còn quá bé nên chưa lộ ra vẻ nữ tính rõ ràng như hai đàn chị của mình.
Từ Tam Thạch nhất thời căng thẳng, khóe mắt hắn sáng lên nhìn chằm chằm vào các vị học trưởng nội viện ở phía đối diện.
Người kế tiếp là Tiêu Tiêu.
“Muội là Tiêu Tiêu, xin chào các vị học trưởng. Muội là đệ tử ngoại viện năm Hai, cấp 29, Chiến Hồn Đại Sư hệ Khống Chế.”
Các đệ tử nôi viện vừa bị dung mạo của Giang Nam Nam hấp dẫn nghe thấy mấy chữ cấp hai mươi chín Chiến Hồn Đại Sư liền hoảng hồn mở to mắt nhìn.
Cấp hai mươi chín? Mình không nghe lầm đấy chứ? Thành viện đội Sử Lai Khắc Thất Quái dự bị thậm chí có cả đệ tử năm 2? Khó trách bọn chúng nhìn bé như vậy. Trời ơi, Huyền lão muốn làm cái gì đây?
Sau Tiêu Tiêu chính là Hoắc Vũ Hạo, hắn cũng bước lên đứng cạnh Tiêu Tiêu, cung kính nói:
“Xin chào các vị học trưởng, đệ là Hoắc Vũ Hạo, ngoại viện năm Hai, cấp 26, Chiến Hồn Đại Sư hệ Khống Chế.”
Năm Hai? Cấp 26? Sắc mặt các đệ tử nội viện trừ Mã Tiểu Đào, còn lại tất cả đều có chút cổ quái. Thế nhưng bọn họ đã có thể trở thành đệ tử nội viện thì tính tình ai cũng đều hết sức chín chắn. Tuy có chút giật mình nhưng không một ai có biểu hiện gì quá mức.
Người cuối cùng giới thiệu là Vương Đông, hắn đương nhiên nhìn thấy sự kinh ngạc của các vị học trưởng nên hắn kiêu ngạo ưỡn bộ ngực bé nhỏ của mình lên nói:
“Vương Đông, ngoại viện năm 2, cấp 31, Chiến Hồn Tôn hệ Cường Công.”
Huyền lão gật đầu chỉ sang bên phía đệ tử nội viện nói:
“Đến lượt các ngươi.”
Bên phía nội viện, người đầu tiên tiến lên rõ ràng là Mã Tiểu Đào. Lúc này nàng không còn vẻ nóng nảy bình thường nữa mà trầm tính hơn rất nhiều.
“Nội viện, Mã Tiểu Đào. Cấp 67, Chiến Hồn Đế hệ Cường Công.”
Mặc dù mấy người Hoắc Vũ Hạo biết rõ Mã Tiểu Đào rất mạnh mẽ nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra con số 67 cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Nàng vẫn còn có thể tham gia Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp trên đại lục nghĩa là vẫn chưa quá hai mươi tuổi. Không đến hai mươi tuổi mà tu vi đã đến cấp 67 rồi, đúng là chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung nàng.
Sau Mã Tiểu Đào là một nam đệ tử. Hắn có thân hình cao lớn, đứng cạnh Mã Tiểu Đào vô cùng xứng đôi. Nhưng không hiểu tại sao vừa trông thấy hắn, Hoắc Vũ Hạo liền cảm thấy có điểm gì đó quen mắt. Vị nam đệ tử này có vẻ trầm ổn, ánh mắt sắc như dao, hắn trầm giọng nói:
“Nội viện, Đái Thược Hành, cấp 64, Chiến Hồn Đế hệ Cường Công.”
Vừa nghe thấy ba chữ Đái Thược Hành, rốt cuộc Hoắc Vũ Hạo cũng nhớ ra, trong lòng vô cùng chấn động, tuy nhiên vẻ mặt hắn lại không có chút biến hóa nào cả. Ánh mắt Đái Thược Hành dừng lại trên người hắn một chút, dường như mơ hồ còn có chút hàn ý.
Ở phủ Công Tước Bạch Hổ, Công Tước phu nhân có tổng cộng hai người con ruột, người con lớn chính là thế tử của Công Tước Bạch Hổ, cũng chính là người tương lai sẽ thừa kế tước vị Công Tước Bạch Hổ, người này dường như tên là Đái Thược Hành. Thiên phú Đái Hoa Bân vô cùng xuất chúng, chưa đến mười ba tuổi đã là cường giả Hồn Tôn cấp 37, vậy mà hắn vẫn không thể thoát ra khỏi cái bóng của đại ca mình được.
Hoắc Vũ Hạo ngàn lần không ngờ được sẽ gặp phải Đái Thược Hành trong tình huống này, hơn nữa hắn còn là một thành viên trong Sử Lai Khắc Thất Quái. Từ ánh mắt Đái Thược Hành nhìn mình, Hoắc Vũ Hạo đã rõ ân oán của mình và Đái Hoa Bân hắn đều đã biết rõ.
Sau Đái Thược Hành vẫn là một nam đệ tử, người này không cường tráng như Đái Thược Hành nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười ấp ám:
“Nội viện, Trần Tử Phong, cấp 57, Chiến Hồn Vương hệ Cường Công.”
Mặc dù trước hắn đã xuất hiện hai vị Hồn Đế rồi, nhưng chưa đến hai mươi tuổi đã đạt đến bậc Hồn Vương cũng không phải dễ dàng. Hơn nữa còn phải ở trong nội viện, nơi không thiếu nhân tài mà tỏa sáng đạt được tư cách đại diện cho học viện Sử Lai Khắc cũng không phải chuyện dễ, bấy nhiêu đã đủ để biết bọn họ xuất sắc đến mức nào.
Đến người thứ tư thì rốt cuộc lại xuất hiện một cô gái. Dung mạo của nàng nhìn qua rất bình thường, dáng người cũng vô cùng bình thường, thêm vào mái tóc ngắn cũn, nhìn lướt qua không có vẻ gì khác biệt so với những đệ tử bình thường ở ngoại viện cả. Ngay cả giọng nói của nàng cũng bình thường đến mức khiến người nghe phải kinh ngạc.
“Nội viện, Tây Tây, cấp 56, Chiến Hồn Vương hệ Mẫn Công.”
Mặc dù vẫn là lời giới thiệu đơn giản nhưng từ lời nói của nàng lại khiến người ta cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ mà để lại ấn tượng. Nàng vừa nói xong cả người lại trở về dáng vẻ bình thường, hoàn toàn lu mờ dưới ánh sáng rực rỡ của những người khác.
Người thứ năm vẫn là một cô gái, nhưng nàng khác với Tây Tây, nàng xinh đẹp, nhưng lại là một vẻ đẹp đầy lạnh lùng, nếu Mã Tiểu Đào nóng bỏng, Giang Nam Nam dịu dàng thì nàng lại có bộ dạng lạnh lùng cao ngạo, cảm giác từ nàng rất dễ dàng khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng. Làn da của nàng rất trắng, từng bước đi cũng vô cùng nhẹ nhàng giống như không cần dùng sức vậy.
“Nội viện, Lăng Lạc Thần, cấp 55, Chiến Hồn Vương hệ Khống Chế.”
Trừ hệ Cường Công và Mẫn Công rốt cuộc cũng xuất hiện một Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế.
Người thứ sáu là một chàng trai dáng người nhỏ gầy, hắn chỉ cao khoảng 1m6 mà thôi, dáng người hắn so với Lăng Lạc Thần còn thấp bé hơn nữa, nhưng đôi mắt thì lại sáng ngời đầy thông minh.
“Nội viện, Diêu Hạo Hiên, cấp 55, Chiến Hồn Vương hệ Khống Chế Phụ Trợ.”
Lại một gã hệ Khống Chế nữa, nhưng còn kiêm cả hệ Phụ Trợ sao?
Người cuối cùng là một đệ tử tướng mạo cực kỳ thanh tú, đúng là thanh tú, nhưng rõ ràng hắn là con trai, dáng người của hắn thon gọn, gương mặt xinh đẹp kia khiến người ta vừa nhìn là muốn yêu thương, ngay cả giọng nói cũng vô cùng nhỏ nhẹ:
“Nội viện, Công Dương Mặc, cấp 59, Chiến Hồn Vương hệ Phụ Trợ.”
Bảy người đội dự bị không ngờ người này lại là người có tu vi đứng thứ ba chỉ sau Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành, đến tận cấp 59? Chỉ cần một bước nhỏ nữa thôi là hắn có thể trở thành cường giả bậc Hồn Đế rồi.
Nghe mấy vị học trưởng nội viện giới thiệu xong, Hoắc Vũ Hạo liền ghi nhớ tên, hệ và cấp bậc Hồn Lực của bọn họ lại. Tuy rằng bọn hắn chỉ là dự bị nhưng ghi nhớ những thứ này chắc hẳn sau này sẽ có ích.
Sau khi ghi nhớ xong xuôi, ngoại trừ sự xuất hiện ngoài ý muốn của Đái Thược Hành làm hắn có chút bất ngờ và u sầu ra thì còn lại đa số là kinh ngạc.
Ở độ tuổi dưới hai mươi, vậy mà tất cả bọn họ đều trên cấp 50, trong đó còn có hai người đạt đến bậc Hồn Đế nữa. Tuy rằng bọn họ ở nội viện chắc hẳn là những nhân vật cao cấp nhưng như thế cũng không khỏi làm bảy người Hoắc Vũ Hạo cảm thấy kinh hoảng. Đồng thời cũng làm cho bọn họ tràn ngập hi vọng. Nếu như mình đến hai mươi tuổi tu vi cũng đến bậc Hồn Vương thì sao đây?
Không nói khoa trương chứ thực lực của những đệ tử nội viện học viện Sử Lai Khắc so với những đệ tử ở học viện khác đã là bậc cao cấp rồi. Đội hình này đi thi ở Đấu Hồn Đại Tái còn có thể thua được nữa sao?
Huyền lão hơi hơi gật đầu nói:
“Được rồi, các ngươi cũng đã nhận biết nhau xong. Vì để các ngươi càng hiểu rõ nhau hơn, nhiệm vụ huấn luyện hôm nay của các ngươi chính là thi đấu hữu nghị. Chỉ có trong chiến đấu mới dễ dàng quen thuộc năng lực của đối phương một cách nhanh nhất được. Các ngươi cũng không hẳn là chỉ phối hợp với những đồng đội quen thuộc mà trong quá trình ta cũng có thể bất cứ lúc nào cho thay đổi thành viên.”
“Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành, hai ngươi mỗi người một đội. Mã Tiểu Đào, tu vi của ngươi tương đối cao vậy thì bên phía ngươi chỉ có thể có hai đội viên của đội chính thức, nhưng ta cho ngươi ưu tiên chọn trước một thành viên đội chính thức và một thành viên đội dư bị. Đái Thược Hành, ngươi chọn ba thành viên đội chính thức trước rồi mới đến thành viên đội dự bị.”
Bảy người Hoắc Vũ Hạo còn chưa quen thuộc với những kiểu phối hợp này, nhưng bảy người nội viện hiển nhiên đã quá rành phương thức này của Huyền lão.
Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành chia ra hai phía cách nhau một khoảng nhất định. Mã Tiểu Đào nói:
“Đội chính thức ta chọn Công Dương Mặc.”
Bên nàng chỉ có thể chọn ba thành viên đội chính thức vậy mà người đầu tiên nàng chọn lại không phải là Trần Tử Phong, người có cùng hệ Cường Công với nàng mà lại là người có tu vi cao hơn, Công Dương Mặc.
Nói tới đây, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Thành viên đội dự bị đầu tiên ta chọn là Hoắc Vũ Hạo.”
“Hả?”
Nàng vừa nói xong không chỉ là hai nhóm đệ tử nội ngoại viện mà cả Huyền lão cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Mã Tiểu Đào hừ lạnh một tiếng nói: “Sao? Ta không được chọn vậy à?”
Vương Đông huých vai Hoắc Vũ Hạo, hai người liếc mắt nhìn nhau, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy ánh mắt Vương Đông có chút nghi ngờ đành gượng cười.
Công Dương Mặc thoải mái đi về phía Mã Tiểu Đào, hắn mỉm cười nói: “Tiểu Đào, ngươi thực tinh mắt.”
Ánh mắt Mã Tiểu Đào lộ ra một chút chán ghét nói: “Cách xa ta năm thước, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo.”
Công Dương Mặc nghe thấy thế cũng không tức giận mà lại mỉm cười đứng cách nàng hơn năm thước.
Mã Tiểu Đào quay sang nhìn Hoắc Vũ Hạo vẫy vẫy tay nói: “Ngươi còn chờ cái gì? Mau qua đây.”
“Dạ.”
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới giật mình bước nhanh sang phía Mã Tiểu Đào.
Mã Tiểu Đào nhìn sang Đái Thược Hành rồi hất cằm khiêu khích: “Tới lượt ngươi.”