Dịch: HảiFull
Bình thường Từ Tam Thạch luôn hi hi ha ha cười đùa nham nhở, không đi quấy rầy Giang Nam Nam thì cũng quay ra gây lộn với Bối Bối, thỉnh thoảng hắn cũng có chút nghiêm túc hung dữ nhưng đều không duy trì được bao lâu. Vậy mà lúc này đây, trên người hắn tỏa ra một luồng khí thế lạnh như băng, hơn nữa cái cảm giác này hoàn toàn không có vẻ gì là giả mạo cả. Giờ phút này, có thể nói hắn không còn là một chàng thiếu niên luôn vô tư vui vẻ nữa mà đã là một cường giả thực thụ với chiến ý ngút trời.
Nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, cho dù Từ Tam Thạch chưa phóng xuất vũ hồn, nhưng cả người cũng có một dòng khí màu đen lặng lẽ lượn lờ, thậm chí có cả hơi nước bao phủ lấy hắn nữa, dù những thứ ấy chỉ xuất hiện với mật độ rất nhỏ mà thôi. Hai tròng mắt của hắn trở nên sâu thẳm lạnh như băng, cả người như hóa thành một vực sâu không đáy.
Trạng thái lúc này của Từ Tam Thạch không còn là một hồn sư có vũ hồn Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn nữa mà là Huyền Vũ Thuẫn, một vũ hồn vô cùng khủng bố có lực phòng ngự đứng đầu đại lục.
Lại nói tiếp, lần này trùng hợp thế nào mà đối thủ của Từ Tam Thạch lại là một hồn sư mang thuộc tính hỏa.
Ly Diễm vốn là một trong những thành viên chính thức của chiến đội Nhật Nguyệt, nhưng cuối cùng lại bị thay ra vì thực lực của hắn xếp ở vị trí cuối cùng trong nhóm. Vũ hồn của hắn mang thuộc tính hỏa nhưng lại không tinh thuần, có chứa rất nhiều tạp chất. Nếu tu luyện theo con đường bình thường, hắn sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn nên cuối cùng mới chọn tu luyện theo con đường hồn đạo sư thế này. Hắn không thể dựa vào vũ hồn của mình cung cấp hồn lực nhưng lại có thể dùng ngọn lửa Ly Hỏa của mình để phụ thêm hơi thở thuộc tính hỏa vào hồn đạo khí. Đương nhiên, nếu so với ngọn lửa Phượng Hoàng của Mã Tiểu Đào thì hắn chẳng có gì đáng để nhắc đến. Tuy nhiên, bản thân hắn có thể trở thành hồn đạo sư cấp 5 thì dĩ nhiên cũng không phải là dạng tầm thường.
Hai người vừa bước lên sàn đấu thì đã bắt đầu nhìn nhau đầy vẻ thù hận. Chiến đội Nhật Nguyệt đã bị mất đi hai người, bọn họ bình thường cùng chiến đấu với nhau, là đồng đội của nhau, cứ thế ra đi vĩnh viễn, Ly Diễm làm sao lại có thể không tức giận được cơ chứ?
Nhưng bọn họ lại không biết hận ý ở trong lòng Từ Tam Thạch còn cao hơn gấp mấy lần. Khi hắn thấy Giang Nam Nam hôn mê bất tỉnh, hắn đã hoàn toàn không kìm chế được nữa, trong đầu hắn lúc này chỉ còn mỗi suy nghĩ là phải trả thù cho Giang Nam Nam, phải đập tan đối thủ trước mắt.
Thiên Sát Đấu La cũng không nhiều lời, lão ra hiệu bảo hai người lùi về sau, sắc mặt của lão có chút khó coi. Tuy nhiên, trận đoàn chiến đầy phức tạp đã kết thúc, lão tin ở các trận đấu tiếp theo mình có đủ tỉnh táo và cẩn thận để bảo vệ từng thành viên.
- Trận đấu bắt đầu!
Nương theo tiếng hét lớn của Hoàng Tân Tự, hai đội đồng thời bắt đầu hành động.
Tay phải của Ly Diễm nâng cao, một khẩu đại pháo thật to xuất hiện trên vai hắn, sau đó lập tức khai hỏa bắn về phía Từ Tam Thạch.
Ngay lập tức, một đám cầu lửa bay thẳng về phía Từ Tam Thạch. Quả cầu lửa bay nhanh khủng khiếp, phát ra tiếng rít gào kinh khủng, bầu không khí nơi nó lướt qua có chút vặn vẹo khó nhìn.
Ly Hỏa của hắn không mạnh nhưng thông qua hồn đạo khí đã được nén và ngưng tụ lại, uy lực mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Hắn đem thuộc tính của bản thân dung hợp vào công kích của hồn đạo khí, ý tưởng này là do chính bản thân hắn nghĩ ra.
Trong tình huống bình thường, dù bất kể là ai đối mặt với công kích của hồn đạo khí thì ý nghĩ đầu tiên trong đầu sẽ là lập tức né tránh. Sau khi hồn lực được hồn đạo khí nén lại, lực tấn công sẽ mạnh hơn trước rất nhiều, né tránh chắc chắn là quyết định sáng suốt nhất.
Nhưng Từ Tam Thạch lại không làm như vậy, hắn bước nhanh về phía trước, khi đối thủ tấn công thì hắn cũng ngay lập tức phóng thích ra vũ hồn của mình.
Mọi chuyện hoàn toàn diễn ra đúng theo những gì các thành viên của học viện Sử Lai Khắc và Giang Nam Nam đã đoán trước, sau khi cô bị thương, vũ hồn của Từ Tam Thạch mới có thể hoàn toàn bùng nổ, lúc này cả người đã hắn tràn ngập hơi thở Huyền Vũ.
Trên chiếc mai rùa nặng nề nhưng mềm mại, một ảo ảnh hình rắn màu xanh lá với đôi mắt đỏ rực, rùa và rắn kết hợp, đây mới là hình tượng vốn có của Huyền Vũ.
Một quầng sáng màu đen thật lớn nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh từ tấm chắn, lúc này cả người Từ Tam Thạch gần như biến thành màu đen. Khi quả cầu lửa càng lúc càng đến gần thì hắn làm ra một động tác cực kỳ khí phách, Huyền Vũ Thuẫn trên tay quét ngang một cái, quả cầu lửa cứ thế bị đánh bay đi.
Trong tình huống bình thường, đòn tấn công của hồn đạo khí dù bất kể chạm vào cái gì thì cũng sẽ lập tức phát nổ, huống chi nó còn được tăng cường thêm thuộc tính hỏa, vậy mà Huyền Vũ Thuẫn của Từ Tam Thạch khi vừa tiếp xúc với nó, đôi mắt màu đỏ của con rắn kia bỗng lóe sáng, một làn hơi nước dịu nhẹ bao phủ lấy quả cầu lửa. Xét đúng ra, quả cầu lửa vẫn nổ, nhưng lại bị làn hơi nước bao phủ lấy một giây, một giây quyết định kết cục.
Quả cầu lửa sau khi bị bật ra, bay thêm chừng mười thước nữa mới nổ ầm lên, lúc này cho dù nó có thể tạo ra dư chấn cũng vô phương chạm vào Từ Tam Thạch được nữa. Mà ngay lúc này Từ Tam Thạch bỗng vọt về phía trước nhanh như tia chớp, vũ hồn của hắn đã tiến hóa đi vào trạng thái Huyền Vũ Thuẫn, tu vi của hắn cũng tăng mạnh, nên tốc độ cũng cải thiện hơn rất nhiều.
Sau đòn tấn công đầu tiên bị thất bại, Ly Diễm cũng không hoảng loạn, sàn đấu dài đến 100 thước, Từ Tam Thạch muốn chạy đến gần hắn cũng không thể chỉ trong tích tắc là đến được ngay.
Một khẩu đại pháo thật lớn lại xuất hiện trên người hắn, đầu pháo không ngừng lóe sáng lên, nhưng lần này mục tiêu của hắn không phải là cơ thể của Từ Tam Thạch nữa mà là đỉnh đầu của hắn.
Một cái lưới lửa thật lớn nháy mắt xuất hiện bay thẳng về phía Từ Tam Thạch.
Ly Diễm trước khi sử dụng một kích này đều đã tính toán rõ ràng, nếu Từ Tam Thạch tiếp tục vọt tới thì dĩ nhiên sẽ bị chiếc lưới lửa kia bao phủ, nếu Từ Tam Thạch dừng lại thì Ly Diễm sẽ tranh thủ được một ít thời gian để sử dụng hồn đạo khí khác. Ly Diễm chờ đợi một cơ hội từ phía Từ Tam Thạch, sức chiến đấu của hắn tuy không mạnh nhưng lại có đòn tấn công cực mạnh, điều hắn cần chỉ là thời gian để phát đọng công kích mà thôi.
Ngay khi mọi người đều tưởng rằng Từ Tam Thạch sẽ dừng lại tránh né chiếc lưới lửa kia thì tất cả lại giật mình phát hiện hắn căn bản không hề có ý định dừng lại mà cứ thể để mặc cho chiếc lưới lửa kia rớt xuống bao phủ lấy mình.
Một nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện trên khóe môi Ly Diễm, hắn tin chắc rằng Từ Tam Thạch không biết chiếc lưới lửa kia đã được phụ trợ thêm thuộc tính hỏa bằng phương pháp riêng của hắn rồi, chiếc lưới kia căn bản không giống với những loại bình thường khác. Theo Ly Diễm nghĩ, Từ Tam Thạch đã rơi vào lưới thì kết quả nhất định chỉ có hai chữ “Thê thảm”.
Tuy nhiên, ngay khi Từ Tam Thạch bị chiếc lưới lửa phủ xuống thì chiếc khiên cũng lập tức được đưa ra trước ngực.
Nháy mắt sau, khi hắn đối mặt với Ly Diễm, hai chấm đỏ nho nhỏ trên Huyền Vũ Thuẫn bỗng nhiên lóe sáng, sau đó Ly Diễm cảm thấy không gian trước mắt dường như có chút run rẩy vặn vẹo.
Ly Diễm cảm nhận được mọi thứ xung quanh có gì đó không đúng, cảm giác này giống như bản thân đã rơi vào ảo mộng, có chút mê muội, ngay cả hồn đạo khí cũng có dấu hiệu tán loạn.
Không gian run rẩy vặn vẹo trong giây lát rồi trở lại bình thường. Nhưng tiếp theo, Ly Diễm lại kinh hãi phát hiện rằng mình đã đứng trước mặt Từ Tam Thạch từ lúc nào không hay, hơn nữa còn đứng ở ngay trước Huyền Vũ Thuẫn, chiếc lưới lửa thật lớn kia lúc này mới chậm rãi phủ xuống.
Một luồng hồn lực mạnh mẽ màu đen từ cơ thể Từ Tam Thạch phun trào, hai cái hồn hoàn thứ ba và thứ tư trên người hắn đồng loạt lóe sáng.
Hồn kỹ thứ ba: Huyền Minh Lực, hồn kỹ thứ tư: Huyền Minh Trí Hoán. Có điều lúc này Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn đã tiến hóa nên cả hai hồn kỹ này đều có chút thay đổi nho nhỏ.