Dịch: HảiFull
Có Huyền Minh Lực tăng phúc, hồn lực phóng ra khiến cho tốc độ lưới lửa rơi chậm lại. Mà hồn kỹ thứ tư Huyền Minh Trí Hoán ngoài việc làm mình và đối thủ đổi vị trí cho nhau thì còn có thể cưỡng chế đem đối thủ mang đến trước mặt mình.
Dường như càng là những trận chiến quan trọng, Từ Tam Thạch lại càng thêm bình tĩnh. Ban nãy hắn trông như là không có ý tránh đi nhưng thực tế hắn chỉ muốn làm đối thủ khinh địch và sập bẫy mà thôi.
Sau khi Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn tiến hóa thành Huyền Vũ Thuẫn thì toàn bộ những hồn kỹ của hắn đều xuất hiện biến hóa, Huyền Minh Trí Hoán được tăng thêm một tác dụng, hồn kỹ được mệnh danh gần như là Thần Kỹ lại càng trở nên cường đại hơn.
Huyền Minh Trí Hoán tiến hóa có khả năm đem những sinh mệnh thể (cơ thể sống) trong vòng một trăm thước di chuyển đến trước mặt mình, sau khi bị mang đến đây sinh mệnh thể sẽ bất động trong nháy mắt, tuy chỉ có một giây nhưng đối với Chiến hồn sư hệ Phòng Ngự mà nói thì chừng đó thời gian đã quá đủ để làm được rất nhiều việc. Nếu người được dịch chuyển là đồng đội thì bản thân hồn sư Huyền Vũ Thuẫn cũng có thể làm cho giây phút bất động này không xuất hiện.
Di chuyển trong nháy mắt khiến cho Ly Diễm căn bản không kịp phản ứng, khi hắn thấy được cặp mắt màu đen đầy đáng sợ kia của Từ Tam Thạch thì cũng là lúc Huyền Vũ Thuẫn đánh lên người hắn.
Xét về tu vi thì Ly Diễm là Hồn Vương, còn Từ Tam Thạch chỉ là Hồn Tông mà thôi. Nhưng tại thời điểm này, Huyền Vũ Thuẫn đánh ra lại mang tới hiệu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Ly Diễm gấp gáp phản ứng, khi thấy có điều không đúng, trước tiên điều hắn cần phải làm là kích phát Vô Địch Hộ Tráo mang theo. Lần này tham gia dự thi, trong trận chung kết mỗi người bọn hắn đều chuẩn bị trước một kiện Vô Địch Hộ Tráo, tuy thứ này giá cả rất cao nhưng nếu được phát huy tốt thì lại có thể xoay chuyển tình thế. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư trước nay vốn không thiếu tiền.
Nhưng mà lúc này Ly Diễm lại tính sai, Huyền Vũ Thuẫn chưa đến thì hắn liền cảm thấy từng gợn sóng nước dịu dàng ôm trọn lấy thân thể mình, vũ hồn của hắn thuộc tính Hỏa, mà Huyền Vũ lại là Thủy, Thổ song thuộc tính, trong đó lấy Thủy làm chính, Thổ làm phụ, trong nháy mắt đó là vũ hồn áp chế tuyệt đối, khiến cho hồn lực trong cơ thể hắn co rút lại, không thể kích phát ra Vô Địch Hộ Tráo, Vô Địch Hộ Tráo không hề có ý thức, cũng không phải là vạn năng.
Huyền Vũ Thuẫn trong nháy mắt liền mạnh mẽ đánh vào trên người hắn. Va chạm trong giây lát khiến cho cả người Ly Diễm chợt biến thành màu đen, sau đó lại có cảm giác như bị sóng nước đập lên. Vô số mảnh kim loại từ trên người hắn bay ra tán loạn, không chỉ thế, hắn như bị một cái gì đó hút trở lại, thân thể không hề bay xa lại liên tiếp va chạm với mặt ngoài Huyền Minh Thuẫn. Đồng thời đệ nhất hồn hoàn còn lại trên người Từ Tam Thạch bỗng nhiên sáng lên.
Huyền Minh Chấn, Huyền Minh Chấn thô bạo, Huyền Minh Chấn biến dị! Hoặc cũng có thể nói là Huyền Minh Chấn tiến hóa!
Trong giây phút đó, thân thể Ly Diễm như bị va chạm trăm ngàn lần, hồn đạo khí bị đánh tan, cảm giác như ngay cả sinh mệnh cũng đều bị tan biến đi vậy.
Thiên Sát Đấu La cũng đồng thời xuất thủ, lão vừa cảm thấy không ổn thì nháy mắt sau đã xuất hiện bên cạnh Ly Diễm, một bàn tay đánh về chỗ va chạm của hai người.
Huyền Vũ Thuẫn va vào ánh sáng màu đen thì lập tức run lên kịch liệt, Từ Tam Thạch lảo đảo lui về phía sau nửa bước, còn Ly Diễm thì trực tiếp ngã xuống nền, khung xương trước ngực hắn cũng bị gãy ít nhất cũng bảy tám cái, lục phủ ngũ tạng gặp thương tổn nghiêm trọng. Nếu không phải hắn có mặc áo giáp hồn đạo khí thì thương thế sợ rằng càng nghiêm trọng hơn.
Ngay cả bàn tay vừa ngăn trở của Thiên Sát Đấu La cũng có chút run rẩy hạ xuống, có thể thấy được Huyền Minh Chấn được Huyền Vũ Thuẫn phát ra mạnh mẽ đến mức nào. Lúc này đây Từ Tam Thạch đã không còn là Chiến hồn sư hệ Phòng Ngự đơn giản như trước nữa.
Một luồng lực lượng nhẹ nhàng đem thân thể Ly Diễm mang ra khỏi sàn đấu, những hồn sư hệ Trị Liệu nhanh chóng tiến lên trị thương cho hắn. Thiên Sát Đấu La liếc mắt nhìn Từ Tam Thạch một cái rồi trầm giọng nói:
- Trần An, người thứ hai trong thi đấu cá nhân của chiến đội Nhật Nguyệt lên sàn đấu. Ngươi, lui về phía sau.
Câu cuối cùng là lão nói với Từ Tam Thạch.
Từ Tam Thạch cũng không hề thu hồi vũ hồn Huyền Vũ Thuẫn của mình, hắn chậm rãi lui về phía sau, đồng thời trong tay lại có thêm một cái Bình Sữa, trong lúc lui về, dưới tình huống không thu hồi vũ hồn hắn lại có thể mạnh mẽ sử dụng Bình Sữa. Có thể dễ dàng thấy được từng gợn sóng màu trắng ngà không ngừng từ trên người hắn tản ra bên ngoài sau đó lại thu về.
- Tam Thạch...
Bối Bối dưới đài không nhịn được quát to một tiếng. Hắn là người hiểu rõ nhất năng lực của Từ Tam Thạch, khi sử dụng vũ hồn Huyền Vũ Thuẫn, là Từ Tam Thạch đang kích phát tiềm năng của chính bản thân mình, giống như là làm tiêu hao chính mình, khiến cho hồn lực của mình không thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất, bây giờ hắn lại đang phóng thích vũ hồn đồng thời lại sử dụng Bình Sữa, hồn lực đi vào cơ thể tuy rằng bị khí tức cường đại của Huyền Vũ áp chế xuống nhưng mà nếu hắn rời khỏi trạng thái Huyền Vũ bạo phát thì sẽ gặp phải cắn trả rất nghiêm trọng.
Đúng lúc này, Giang Nam Nam đang hôn mê cũng được hồn sư chữa trị từ từ tỉnh lại trong lòng Tiêu Tiêu.
Nhìn vào bóng dáng đang từng bước lui về sau, thân ảnh cao lớn, tay cầm Bình Sữa mạnh mẽ khôi phục hồn lực, ánh mắt Giang Nam Nam có chút dại ra.
“Hắn, hắn đây là vì ta sao? Hắn đối với ta là như thế nào?”
Cảm giác phức tạp này trong nháy mắt tràn ngập trong lòng thiếu nữ xinh đẹp này, thống khổ trong lòng cũng tựa hồ rõ ràng thêm, chán ghét trong lòng đối với người nào đó cũng lặng lẽ hòa tan.
Hắn quả nhiên lại thức tỉnh Huyền Vũ lực lượng, ta đã thành công. Nhưng mà vì cái gì sau khi thành công ta lại có chút hoảng sợ? Hắn đối với ta thật là một lòng một dạ hay sao? Nhưng mà hắn…
Trong đầu Giang Nam Nam dần dần hiện lên hình ảnh lần đầu tiên mình gặp Từ Tam Thạch. Gương mặt có chút ửng đỏ, nàng khẽ cúi đầu, dường như có chút không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng nhìn hắn cũng đã có thêm một chút khác lạ, chính là thân thiết hoặc có thể nói là lo lắng.
Trần An, một trong những đội viên chính thức của chiến đội Nhật Nguyệt, vũ hồn Thiểm Điểu, là em trai ruột của Trần Phi. Hai người cũng chỉ hơn kém nhau một tuổi mà thôi..
So với anh trai, Trần An năm nay chỉ có mười tám tuổi, mới mười tám tuổi đã có thể trở thành một thành viên chính thức của Học Viện Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, hiển nhiên hắn có thiên phú cao hơn người anh. Nhưng đồng thời, hắn cũng chỉ có duy nhất một người anh này thôi.
Trần Phi đã chết, chết dưới Phượng Hoàng Hỏa Diễm của Mã Tiểu Đào, ánh mắt Trần An trong giây phút đó liền biến thành một màu đỏ.
Liếc nhìn Ly Diễm, ngay khi Thiên Sát Đấu La vừa mở miệng hắn liền nhảy lên sàn đấu. Cả người giống như có một tầng lửa đốt, một tầng ánh sáng vô hình chợt lóe lên.
Phương thức chiến đấu của hắn khác biệt hoàn toàn với những hồn đạo sư khác, ngay khi Thiên Sát Đấu La Hoàn Tân Tự hô to một tiếng "Trận đấu bắt đầu" thì hắn liền như một tia chớp lao thẳng tới Từ Tam Thạch ở nơi xa.
Tốc độ thật quá nhanh, ở phương diện tốc độ Trần An thậm chí còn vượt trội cả huynh trưởng của mình. Cho dù là thị lực Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ có thể thấy được ở trong tay Trần An có một cặp đoản kiếm làm vũ khí.
Khoảng cách trăm mét dường như chỉ một hơi thở là biến mất. Một vài tia chớp thê lương nhanh chóng lướt về phía Từ Tam Thạch, ngay cả Thiên Sát Đấu La cũng không thể không tập trung tinh thần để chuẩn bị cho trận chiến này.
Bình Sữa trong tay Từ Tam Thạch trong nháy mắt liền biến mất, Huyền Vũ Thuẫn nặng nề nâng lên, hắn làm ra một động tác dường như không có chút quan hệ nào với trận đấu này cả.