Phó Giáo Chủ lạnh lùng nói:
- Hắn là hồn đạo sư, không phải hồn sư. Mọi sự tình hắn làm đều cần có tính sáng tạo. Đem hắn tẩy não sẽ khiến trí nhớ của hắn giảm xuống trên phạm vi lớn, năng lực hồn sư thì dễ nói, chỉ cần thông qua chỉ dẫn và rèn luyện là có thể khôi phục rất nhanh. Nhưng quá trình chế tạo hồn đạo khí tinh vi như vậy thì có thể hồi phục sao? Người trẻ tuổi này vẫn nên lôi kéo qua mới được.
Nam Cung Oản vội vàng vuốt cằm nói:
- Vâng. Lần này chúng ta xuất ra một cái Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín cũng chính là để lôi kéo hắn. Thuộc hạ có ý tứ là, lỡ như hắn không chịu đi vào khuôn khổ, trong tình huống bất đắc dĩ thì vẫn nên suy xét việc tẩy não hắn.
- Ừm. Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, không nên để hắn thoát ly tầm mắt.
Phó Giáo Chủ lạnh lùng phân phó.
Nếu để cho người quen thuộc Hoắc Vũ Hạo biết hết thảy sự tình trước mắt, nhất định sẽ nghĩ đến chuyện này đúng là một cái bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về a!
.........................................
Nội thành Minh Đô.
Từng bóng người lần lượt từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong sân của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Sự tình bên phía hoàng cung đã giải quyết xong, nhóm hồn sư cao giai phụ trách thủ vệ thương khố trọng yếu chạy về trước tiên. Dù sao thì bên này chính là trọng địa căn bản của bọn hắn, vạn nhất xuất hiện vấn đề thì coi như gặp phiền toái.
Hồn đạo sư cao giai phụ trách phòng thủ nơi này có hết thảy có tám vị. Cầm đầu một ông lão có dáng người rất cao nhưng lại có chút gầy gò, hốc mắt hõm sâu, làn da ngăm đen. Đúng là có mấy phần huyết thống hoàng tộc. Đương nhiên, từ khi cha của Từ Thiên Nhiên - đương kim hoàng đế bệ hạ cướp lấy ngôi vị hoàng đế, quan niệm hoàng thất có màu da đen kịt đang bị đương kim hoàng thất hiện tại làm cho phai nhạt dần dần.
Mà vị trước mắt mặc dù có huyết thống hoàng thất của triều đại cũ, nhưng hắn lại là một trong những kẻ phản bội năm đó, rất được đương kim hoàng đế của đế quốc Nhật Nguyệt tin tưởng. Bất quá, hắn lại không phải người ủng hộ của thái tử Từ Thiên Nhiên, chỉ là đối tượng mà hiện nay Từ Thiên Nhiên đang cố gắng lôi kéo.
Mặc dù người này tên là Từ Quốc Trung, nhưng trên thực tế thì một chút trung thành cũng không có. Cực kỳ xem trọng lợi ích. Năm đó, đúng là hắn trợ giúp đương kim hoàng đế cướp ngôi vị hoàng đế thành công, đạt được lượng lớn dược vật trân quý, mới có tu vi như hôm nay.
Đừng nhìn chỉ là trấn thủ một cái thương khố, nhưng đãi ngộ độ lại cao đến mức làm cho người ta líu lưỡi. Trong đó mấu chốt nhất là quyền lực. Muốn điều động kim loại hiếm và trang bị trong kho hàng này nhất định phải có thủ dụ của Hoàng Đế. Nếu không thì người khác đừng hòng động vào, ngay cả thái tử đều không được.
Mà vấn đề kiểm kê số lượng tồn trữ trong đó đều do một tay hắn khống chế. Thỉnh thoảng buôn lậu một chút ra ngoài thì cũng mang đến lượng tài phú kinh người. Bản thân Từ Quốc Trung là Thân Vương của đế quốc, tuyệt đối là một phái có thực quyền, phải nói là quyền cao chức trọng. Hơn nữa hắn cũng có không ít liên hệ với phía quân đội, bản thân lại là hồn đạo sư cấp chín. Chân chính là đại nhân vật của Đế quốc Nhật Nguyệt.
Tuy gần đây Từ Thiên Nhiên một mực cố gắng lôi kéo hắn, nhưng Từ Quốc Trung vẫn một mực không tỏ thái độ rõ ràng. Hắn vẫn còn đang mong đợi lợi ích lớn hơn nữa. Dù sao, với quyền hành của hắn ở đế quốc Nhật Nguyệt, cho dù là Từ Thiên Nhiên có lên ngôi hoàng đế cũng phải cần đến hắn.
Từ Quốc Trung đúng là một tên thần giữ của, với thân phận địa vị của hắn, vốn không cần mỗi ngày đến thương khố bên này, chỉ cần ở Vương phủ của bản thân là được rồi. Nhưng niềm vui thú lớn nhất của hắn là kiểm kê bảo bối trong kho hàng. Nhất là các bảo bối ở tầng hai và tầng ba.
Lý Xung thân là quản sự, nhưng chỉ có thể ngẫu nhiên lấy đi một ít kim loại hiếm từ tầng thứ nhất. Còn hai tầng phía sau thì Từ Quốc Trung kiểm soát cực kỳ chặt chẽ.
Lúc này, hắn vừa đi tuần tra hoàng cung một phen, mắt thấy bên đó không có việc gì liền lập tức chạy về. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La như thế. Thật đúng là làm người lo lắng! Minh Đô bên trong cục diện đột nhiên trở nên khó bề phân biệt, hắn sở dĩ nhanh như vậy gấp trở về, ngoại trừ lo lắng cho an nguy của bên này, thì hắn càng lo lắng hơn cho an nguy của bản thân. Còn có địa phương nào an toàn hơn so với thương khố sâu dưới đất trăm mét của hắn sao? Hơn nữa, ngay cả Hoắc Vũ Hạo đều không có phát hiện ra, trong kho hàng dưới đất còn có một cái địa cung của Từ Quốc Trung, bên trong tuyệt đối cần cái gì có cái đó, so với Vương phủ của hắn còn xa hoa hơn.
- Lý Xung đâu rồi?
Từ Quốc Trung đi vào hẻm nhỏ, mắt thấy thủ vệ bên ngoài hết thảy bình thường cũng yên tâm hơn. Lập tức nhanh chân tiến vào viện tử.
Ở chỗ này, hắn là người duy nhất nắm giữ tất cả chìa khoá cửa, mà chìa khoá của tầng hai và tầng ba thì chỉ mình hắn có, người khác cũng không có cái nào. Muốn biển thủ cũng khó có khả năng.
Vừa vào viện tử, Từ Quốc Trung liền kêu gọi thủ hạ thân tín của mình. Tuy Lý Xung thỉnh thoảng vẫn làm những chuyện mờ ám như buôn lậu, nhưng hắn vẫn rất biết điều. Lý Xung chẳng những rất có tài trong chuyện này, mà đối với Từ Quốc Trung còn cực kì trung thành, nên hắn cũng mở một mắt nhắm một mắt. Đã đi theo hắn thì đều là thân tín của hắn, nếu không có một điểm lợi ích trói chặt, thì người ta sao có thể một mực vì hắn bán mạng đây?
Khỏi cần phải nói, chỉ riêng việc nơi này có kim loại hiếm với số lượng trên trời, cũng là nguyên nhân trọng yếu để hấp dẫn một vài hồn đạo sư cao giai.
- Lý Xung, ngươi chết ở đâu rồi. Nhanh chạy ra đây cho bổn vương.
Từ Quốc Trung thấy Lý Xung không ra đón hắn, trong lòng lập tức có chút khó chịu.
Vẫn không có động tĩnh...
Từ Quốc Trung cũng là hạng người tuổi già thành tinh, trong lòng lập tức ý thức được cái gì đó, ánh mắt run lên, trầm giọng quát:
- Đề phòng.
Ở bên cạnh hắn có đến bảy tên hồn đạo sư cao giai, trong đó có ba vị càng là hồn đạo sư cấp tám. Trong lúc nhất thời, từng tiếng kim loại vang lên leng keng, mỗi người tự phóng xuất ra hồn đạo khí tâm đắc nhất của bản thân. Từng cái Hồn Đạo Hộ Tráo mở ra, các hồn đạo sư cấp bảy lập tức tiến hành lục soát từng gian phòng bên trong.
Vậy mà, Lý Xung lại giống như hư không tiêu thất, các gian phòng bên trong đều trống rỗng không một bóng người. Mà nơi này cũng không có bất kỳ biến hóa gì khác.
Một vị hồn đạo sư cấp bảy từ trong phòng đi tới, nhịn không được cười nói:
- Vương gia, tiểu tử đó không phải là ra ngoài uống hoa tửu rồi chứ.
Sắc mặt của Từ Quốc Trung biến đổi liên tục, trầm giọng quát:
- Không đúng. Lý Xung luôn luôn tận trung làm việc, vừa rồi bên ngoài lại có động tĩnh lớn như thế, chẳng lẽ hắn lại dám thất trách? Mau tiến vào thương khố.
Dứt lời, chính hắn cũng mở ra Hồn Đạo Hộ Tráo xông vào gian phòng trung ương, mở ra ngăn tủ, nhấn mật mã rồi đứng chờ thang máy tiến vào thương khố.
Rất nhanh, thang máy đã lên đến nơi. Hết thảy tựa hồ cũng rất bình thường. Từ Quốc Trung cũng mang theo bọn thuộc hạ cao giai của hắn tiến vào thang máy.
Một vị hồn đạo sư cấp bảy dùng tay gõ tiết tấu quen thuộc vào thang máy, đang lúc bọn hắn chuẩn bị ngồi vào thang máy thì nó tự chuyển động. Ngay sau đó, một cảm giác mất trọng lượng trong nháy mắt truyền đến.
- Đồ đần, ngươi làm cái trò gì thế?
Từ Quốc Trung giận dữ.
Hắn đương nhiên biết loại cảm giác mất trọng lượng này là chuyện gì, đây rõ ràng là cơ quan trong thang máy bị kích hoạt.
Mặc dù lối vào thương khố dưới đất không chỉ có một cái. Nhưng thang máy này lại là cửa vào duy nhất của bọn hắn, tự nhiên cũng có bố trí biện pháp chống trộm. Một khi xuất hiện sai lầm khi gõ mật khẩu, thang máy sẽ trượt xuống trong nháy mắt rồi kẹt tại vị trí chính giữa thông đạo, đồng thời phát cảnh báo ra bên ngoài. Mà bản thân thang máy dùng hợp kim dày hơn một mét rèn đúc mà thành, cực kỳ cứng cỏi. Nếu có đạo tặc tiến vào bên trong thì sẽ lập tức biến thành ba ba trong rọ.
Trước đó cũng không phải chưa từng có người một nhà bị nhốt trong này. Nhưng đi theo Từ Quốc Trung đều là những người quen thuộc, thế mà còn xuất hiện sai lầm ở thời khắc mấu chốt này, hỏi sao hắn lại không giận cho được?
Quả nhiên, sau khi thang máy trượt xuống mấy chục mét, liền vang lên một tiếng "két" rất nhỏ rồi dừng lại.
Vị hồn đạo sư cấp bảy vừa gõ vào vách tường thang máy nhìn vào ánh mắt khinh bỉ của các đồng liêu cùng với khuôn mặt phẫn nộ của Từ Quốc Trung, gương mặt đỏ lên, nói:
- Vương gia, tựa hồ ta không có gõ sai a!
- Còn không có gõ sai sao? Chờ chút nữa ra ngoài lại thu thập ngươi. Nhanh lên, khởi động lại một lần nữa.
Dứt lời, hắn từ trong ngực lấy ra một cái chìa khoá màu vàng, cắm vào một cái lỗ nhỏ ở trên vách tường.
Sự tình quái dị bỗng phát sinh, chìa khoá đã cắm vào, vậy mà kiện hồn đạo khí dạng thang máy vẫn không có động tĩnh gì. Phảng phất như hoàn toàn bị kẹt cứng ở đây, không có chút động tĩnh nào.
Lúc này, một vị hồn đạo sư cấp tám dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lên tiếng:
- Vương gia, người nghe xem. Tại sao không có tiếng cảnh báo?
Từ Quốc Trung sững sờ, đúng a! Thang máy bên này xảy ra vấn đề, hẳn là lập tức có cảnh báo vang lên mới đúng. Chẳng những sẽ kinh động người bên phía Minh Đức Đường, thậm chí sẽ có cảnh báo trực tiếp xuất hiện ở phía hoàng cung. Đây cũng là lý do tại sao hắn nổi giận khi cho rằng thuộc hạ phạm sai lầm, người một nhà mà lại gõ sai cơ quan, đây chính là sự tình mất mặt.
Từ Quốc Trung lại dùng sức vặn chìa khoá màu vàng vài lần, xác nhận không có bất kỳ phản ứng gì, sắc mặt lập tức trở nên càng thêm khó coi.
- Không đúng. Đã bị người động tay động chân. Mau cưỡng ép phá vỡ nó. Hồn đạo sư cận chiến mau động thủ, phá từ dưới ra.
Từ Quốc Trung cay nghiệt đến thế nào, lập tức đưa ra phán đoán. Thương khố chỉ sợ đã bị người ta xâm nhập. Mặc dù hắn rất có lòng tin đối với các loại hồn đạo khí bẫy rập và các loại bố trí khác trong kho hàng, nhưng là một tên thần giữ của, hắn sợ nhất chính là những đồ vật trân quý nhất của hắn xảy ra vấn đề! Huống chi, bên trong địa cung còn có những tiểu bảo bối mà hắn thương yêu nhất.
...........................................................
- Đây hẳn là cái thứ chín.
Diệp Vũ Lâm vừa đếm các pháp trận hạch tâm do Hoắc Vũ Hạo chế tạo ra, vừa âm thầm cảm thán.
Thời gian không đến nửa canh giờ mà tiểu tử Đường Ngũ đã làm xong cái pháp trận hạch tâm thứ chín. Dựa theo tốc độ của hắn, đúng là có thể làm ra toàn bộ mười tám cái pháp trận hạch tâm vừa kịp ba canh giờ.
Nửa canh giờ làm được chín cái pháp trận hạch tâm? Hơn nữa, tối thiểu cũng là pháp trận hạch tâm cấp sáu trở lên? Chư vị trọng tài đều có chút tự ti mặc cảm. Bọn hắn cũng không phải là không có năng lực này, nhưng mà để bọn hắn bảo trì trạng thái Thân Tâm Như Nhất liên tục nửa canh giờ thì không được. Đâu phải dễ dàng a! Cho dù là bọn hắn, trong một năm cũng chưa chắc có thể đụng tới một lần. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại làm được chuyện này.
Những cái pháp trận hạch tâm giống như từng tác phẩm nghệ thuật được đặt trên đài chế tạo hồn đạo khí. Mà Hoắc Vũ Hạo thì giống như là một cỗ máy không có bất kỳ sai sót gì, hoạt động cực nhanh.
- Ôi!
Diệp Vũ Lâm thở dài. Có chút bất đắc dĩ lắc đầu.