Vương lão ở một bên lên tiếng:
- Như thế nào? Cảm thấy không có gì có thể dạy hắn phải không? Phương diện trụ cột của tiểu tử này không kém hơn chút nào so với trình độ của chúng ta. Ngoại trừ một chút pháp trận hạch tâm cao giai cùng kinh nghiệm và lý niệm ra, thì chỉ sợ chúng ta mạnh hơn hắn ở mỗi tu vi mà thôi. Ta thấy hắn không sai biệt lắm cũng phải có năng lực hồn đạo sư cấp bảy. Tu vi có lẽ vẫn chưa đủ, nhưng về năng lực thì khỏi phải bàn cãi.
Diệp Vũ Lâm khẽ gật đầu:
- Đúng vậy a! Nếu như hắn thật sự trẻ tuổi như vẻ ngoài, thì những lão đầu tử như chúng ta thật sự xấu hổ lắm. Mặc dù hắn là một người tàn tật, nhưng ta rất xem trọng hắn. Nói không chừng, trong tương lai hắn có thể sáng tạo kỳ tích trong giới hồn đạo sư.
Vương lão cũng than nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi cũng không cần quá đề cao hắn. Trên thế gian vĩnh viễn không thiếu khuyết thiên tài, nhưng thiên tài có thể trở thành đại tài, thậm chí trở thành một đời thiên kiêu thì lại ít càng thêm ít. Còn phải xem phương hướng tương lai của hắn. Ta hiện tại thật muốn nhìn xem, hắn sử dụng mười tám cái pháp trận hạch tâm có thể đem hồn đạo khí hình người làm đến trình độ gì. Ngươi có để ý thấy, hắn đã làm ra chín cái pháp trận hạch tâm, nhưng không có một cái nào nhằm vào vũ khí. Hơn nữa, dựa theo quy tắc tranh tài, mỗi người chỉ có thể chế tạo một kiện hồn đạo khí, nếu như hắn sử dụng vũ khí bên ngoài, lại là trái với quy tắc.
- Ừm. Chờ chút nữa xem sao, hắn có thiên phú như thế, hẳn không phải là một tên tiểu tử hấp tấp. Chỉ dựa vào mỗi bước hoàn thành của hắn, chúng ta cũng đoán không được hắn đến tột cùng muốn làm gì.
Cái thứ mười, thứ mười một, thứ mười hai. . .
Từng cái pháp trận hạch tâm không ngừng được hoàn thành trong tay Hoắc Vũ Hạo.
Thời gian đã trôi qua hai canh giờ rưỡi. Ở thời điểm này, đã có người hoàn thành xong hồn đạo khí của bản thân.
Người thứ nhất hoàn thành chế tạo hồn đạo khí, chính là Hoàng Chinh, cùng với Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu đại biểu Tịch Thủy Minh xuất chiến.
Hoàng Chinh chế tạo ra hồn đạo khí cũng rất đặc sắc, đó là một cánh tay máy, dài ước chừng một mét hai, phía trước là ba cái móng vuốt nhìn qua cực kỳ sắc bén, cách sử dụng hẳn là đeo nó lên cánh tay. Còn cái hồn đạo khí này đến tột cùng tác dụng gì, thì cũng chỉ trong trận đấu sau mới biết. Hồn đạo khí có thể dùng để dự thi thì hiển nhiên không phải loại thông thường. Bất quá, từ bề ngoài tuyệt đối không nhìn ra manh mối gì.
Sau khi Hoàng Chinh hoàn thành chế tạo ra hồn đạo khí của bản thân, cũng không hề rời vị trí, mà là khoanh chân ngồi xuống, tựa hồ tiến nhập trạng thái minh tưởng, cả người đều lộ ra vẻ trầm ổn, không nhanh không chậm.
Tam Trưởng Lão trong khu nghỉ ngơi dưới đài nhẹ gật đầu hài lòng, so với Hoắc Vũ Hạo lúc nào cũng để cho người ta lo lắng, chỉ có đệ tử của chính mình mới cho thấy năng lực của một hồn đạo sư ưu tú chân chính a! Hắn mặc dù cũng cảm thấy rất hứng thú với Hoắc Vũ Hạo, nhưng đối với đồ đệ của mình cũng rất có lòng tin.
Hòa Thái Đầu là người thứ hai hoàn thành chế tạo hồn đạo khí. Hắn chế tạo ra một cái hồn đạo khí nhìn qua đã thấy bưu hãn. Nó là một khẩu cự pháo. Ít nhất từ mặt ngoài nhìn qua, căn bản cũng không giống như một thứ mà người bình thường có thể sử dụng...
Hoắc Vũ Hạo dùng kim loại hiếm tuy nhiều, nhưng muốn nói về thể tích chỉnh thể, cũng chưa chắc có thể lớn hơn so với Hòa Thái Đầu.
Hòa Thái Đầu chế tác khẩu cự pháo này có thân pháo dài chừng ba mét năm. Kinh khủng nhất là đường kính, đường kính lại to đến hai xích a! Cái đồ chơi này, nếu như dựng đứng lên, đơn giản giống như một cái cột nhà thô to. Dùng làm cột nhà chính cũng không thành vấn đề.
Tuy khi dự thi được sử dụng nhiều loại kim loại hiếm, nhưng số lượng của mỗi loại lại không nhiều lắm. Bởi vậy, cự pháo của Hòa Thái Đầu đơn giản là một món hồn đạo khí lòe loẹt. Phía trên lóe ra các loại màu sắc kim loại khác nhau.
Lãng phí! Để bảy vị trọng tài đánh giá khẩu cự pháo của hắn, thì dùng hai chữ lãng phí để hình dung thì không có gì thích hợp bằng. Không nói trước hắn có thể trực tiếp sử dụng khẩu cự pháo này hay không, coi như có thể sử dụng cũng là lãng phí a!
Khẩu cự pháo này đúng là một kiện hồn đạo khí cấp bảy. Hơn nữa có thể nhìn ra được, nó là Tốc Xạ Pháo cấp bảy, vô cùng thực dụng trong các loại hồn đạo khí cấp bảy. Bởi vì nó vừa có thể bắn ra Hồn Lực Pháo, vừa có thể bắn ra Định Trang Hồn Đạo Pháo. Hơn nữa còn là đạn pháo từ cấp bốn đến cấp bảy.
Nhưng mà, Tốc Xạ Pháo là đặt ở bệ đỡ trên xe kéo để hồn đạo sư tiến hành phát xạ a! Chứ đâu phải cái dạng này của hắn, căn bản không có bệ đỡ, chỉ có một cái họng pháo, chẳng lẽ pháp trận hạch tâm được đặt bên trong pháo hay sao?
Chẳng lẽ hắn muốn khiêng Tốc Xạ Pháo trên vai sao? Coi như hắn có thể phát xạ, nhưng lại không linh hoạt thì có thể dùng làm cái gì? Tốc Xạ Pháo không có cách nào tự động tập trung vào kẻ địch, chỉ có thể dựa vào nhãn lực của mình mà phán đoán.
Trong nửa canh giờ cuối cùng, tốc độ của những người khác cũng bắt đầu tăng lên rõ rệt. Đại đa số người đều đang tiến hành giai đoạn lắp ráp cuối cùng, đoán chừng bọn hắn sẽ chế tạo xong trước một khắc cuối cùng. Chỉ có bên Hoắc Vũ Hạo thì không chắc chắn lắm. Pháp trận hạch tâm của hắn còn kém ba cái mới đủ, mà ba cái cuối cùng cũng đặc biệt phức tạp, hắn cần thời gian dài hơn mới có thể làm xong một cái.
Rốt cục những người khác cũng thành công lắp ráp xong hồn đạo khí của bản thận. Đến khi người thứ tám hoàn thành thì quả nhiên còn lại một khắc cuối cùng. Mà lúc này đây Hoắc Vũ Hạo, vẫn đang chế tạo cái pháp trận hạch tâm cuối cùng của hắn.
Pháp trận hạch tâm này có kích cỡ rất lớn, to bằng đầu người, hơn nữa hắn cũng không chỉ sử dụng một loại kim loại hiếm.
- Pháp trận hạch tâm loại lắp ráp ?
Diệp Vũ Lâm không hổ là trọng tài trưởng, hắn là người đầu tiên nhìn ra manh mối.
Pháp trận hạch tâm loại lắp ráp nghĩa là đem vài cái pháp trận hạch tâm lắp ráp cùng một chỗ, hình thành một cái pháp trận hạch tâm có công năng hoàn toàn mới.
Đây cũng không phải đơn giản như đem mấy cái pháp trận hạch tâm kết nối là xong, mà là muốn bọn chúng bù đắp, hỗ trợ lẫn nhau. Đây đã là kỹ xảo của hồn đạo sư cao giai.
Khó trách hắn lại chế táo pháp trận hạch tâm cuối cùng chậm như thế. Hắn hẳn phải lắp ráp ít nhất ba cái pháp trận hạch tâm mới xong, không biết có đủ thời gian hay không?
Hắn ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, chỉ còn lại một chút thời gian cuối cùng. Trong lúc chế tạo hồn đạo khí thì nửa canh giờ chẳng qua là một khoảng thời gian vô cùng thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Vương lão thấp giọng nói:
- Có nên kéo dài một chút thời gian hay không?
Diệp Vũ Lâm lắc đầu, lên tiếng:
- Hắn đạt được quán quân có thật sự trọng yếu không? Coi như là đồng hồ cát chảy hết, cũng đã đủ cho hắn hoàn thành bước chế tạo sau cùng. Hắn chỉ cần đạt thứ nhất trong lòng chúng ta là đủ rồi. Ngươi đi nhắc nhở đám tiểu gia hỏa đã hoàn thành xong một chút, ai cũng không được phép lên tiếng quấy rầy hắn, nếu không dựa theo quy định xử lý.
Vương lão nhếch miệng, nói:
- Ngươi thật đúng là bất công a!
Diệp Vũ Lâm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lão phu luôn luôn cho rằng bao che khuyết điểm là đức tính tốt.
Vương Lão cười ha ha một tiếng:
- Hay cho một đức tính tốt, được, ta đi.
Ngay sau đó, tám thí sinh dự thi còn lại rất nhanh liền nhận được thông báo, để bọn hắn đứng tại chỗ chờ đợi, coi như đã đến giờ thì cũng không thể quấy rầy Hoắc Vũ Hạo.
Trên trán Hoắc Vũ Hạo đã có một lớp mồ hôi xuất hiện. Hắn tự nhiên biết thời gian cấp bách, nhưng trong lúc toàn tâm toàn ý chế tác, tinh khí thần của hắn đều đã dâng lên tới đỉnh phong. Hắn thậm chí cảm giác được, dưới loại trạng thái này, mình đã tập hợp đủ một lượng tinh thần lực khổng lồ đến nỗi nó đang vô tri vô giác ảnh hưởng đến Tinh Thần Hải của mình, để Tinh Thần Hải từng bước thăng hoa.
Vào giờ phút này, Băng Đế, Thiên Mộng Băng Tằm, Tuyết Đế ẩn nấp trong đầu hắn đều cực kỳ yên tĩnh. Đều sợ dù chỉ một âm thanh rất nhỏ sẽ quấy rầy đến hắn.
Hoắc Vũ Hạo có thể tiến vào trạng thái trước mắt, cũng có thể nói là do may mắn cho phép. Hôm nay, hắn thành công tách rời tinh thần của mình, đồng thời để tinh thần thể bên ngoài trong thời gian dài. Quá trình này đối với hồn đạo sư thông thường mà nói thì tuyệt đối không dám làm. Hồn đạo sư thông thường làm sao có trăm vạn năm hồn thú như Thiên Mộng Băng Tằm ở trong Tinh Thần Hải bảo vệ linh hồn của bản thân. Hơi bất cẩn một chút sẽ khiến linh hồn bản thân có nguy cơ bị nghiền nát a!
Hoắc Vũ Hạo đã thử nghiệm thành công, hơn nữa, tinh thần thể như ngọn đèn cạn dầu của hắn rốt cục kịp thời trở về. Linh hồn một lần nữa quy nhất, tinh thần lực một lần nữa dung hợp, khiến cho Hoắc Vũ Hạo tăng thêm một bước lý giải với cảnh giới tinh thần hữu hình vô chất của mình. Mà ở thời điểm này, hắn lại rất nhanh tiến vào cảnh giới thân tâm hợp nhất. Thúc đẩy tinh thần lực bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao, đem một chút lĩnh ngộ lúc trước hoàn toàn dung hợp mới đạt được quá trình thăng hoa trước mắt.
Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo được tăng lên rất lớn cũng nhờ vào gốc tiên thảo Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ lúc trước. Hắn mặc dù đã hấp thu tiên thảo, nhưng hắn vẫn luôn không thể hoàn toàn khống chế lượng tinh thần lực được tăng lên từ nó. Dù sao, thân thể của hắn đối vẫn là hết sức yếu ớt so với tinh thần lực của mình. Nếu không có Vận Mệnh Nhãn tồn tại, hắn thậm chí không thể chứa đựng năng lượng tinh thần khổng lồ như vậy.
Mà giờ phút này, nhờ có tinh thần lực được thăng hoa, khiến cho thân thể và tinh thần của hắn càng kết hợp chặt chẽ hơn, mà loại kết hợp này tương đương với việc tăng cường năng lực gánh chịu của Tinh Thần Hải trong đại não của hắn, hơn nữa càng tăng thêm độ phù hợp giữa hắn và tinh thần lực của mình. Độ phù hợp càng cao thì thời gian sử dụng tinh thần lực của bản thân sẽ càng tăng. Cho dù năng lực của thân thể không được tăng cường, nhưng hắn có thể thi triển càng nhiều tinh thần lực ra ngoài.
Nguyên bản Hoắc Vũ Hạo chỉ cần làm xong cái pháp trận hạch tâm cuối cùng là được, nhưng chính bởi vì đắm chìm trong loại cảnh giới này mà hắn quyết định gia tăng độ khó cho bản thân. Càng áp bách bản thân để thăng hoa lên một tầng cao hơn. Chuyện này tất nhiên có khả năng khiến hắn thất bại trong trận đấu chế tạo hồn đạo khí, nhưng mà so với trận đấu này thì nắm bắt lấy cơ hội thăng hoa tinh thần lực hiển nhiên là càng trọng yếu hơn.
Đương nhiên, Hoắc Vũ Hạo chắc chắn sẽ không thừa nhận, tinh thần lực của hắn thông suốt có quan hệ trực tiếp với chuyện hắn làm đạo tặc, trộm lấy vô số tài liệu trân quý.
Lúc này, ở bên phía ngoài thành Tây, cách sân thi đấu không xa. Nhóm người của Đường Môn và học viện Sử Lai Khắc đã hội hợp.
Nhóm Trương Nhạc Huyên và Từ Tam Thạch gần như đồng thời đến khách sạn. Thấy Hoắc Vũ Hạo quả nhiên có chỗ an bài, Trương Nhạc Huyên lúc này mới vừa lòng thỏa ý, nhưng vẫn như cũ cùng với những người bên Đường Môn che chở cho Bối Bối nhanh chóng ra khỏi thành.