Bất quá, Diệp Vũ Lâm cũng không biết, Hoắc Vũ Hạo sở dĩ không có thoát ly hồn đạo khí hình người, cũng không phải sợ phiền phức. Mà do Hồn Lực Phóng Đại Khí đang hiện ra tác dụng, cực kỳ giúp hắn tiết kiệm hồn lực.
Hôm nay tới dự thi, thấp nhất đều là hồn đạo sư cấp sáu, mà hồn lực của Hoắc Vũ Hạo mặc dù có vũ hồn song sinh tăng phúc, nhưng hắn dù sao vẫn chỉ là Hồn Vương. Vẫn là nên tiết kiệm hồn lực một chút, đằng sau còn có những khảo hạch khác.
Hòa Thái Đầu không tiếc sử dụng hồn lực, dùng cách thô bạo nhất để hoàn thành các loại kỹ xảo, lúc này lại đang chiếm cứ thượng phong, rất nhanh hắn liền trở thành người đầu tiên thành công toàn bộ khảo hạch kỹ xảo. Lúc này, một khắc đồng hồ đã trôi qua ba phần tư thời gian.
Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn đang chú ý đến động tĩnh bên phía Hòa Thái Đầu, mắt thấy hắn là người đầu tiên hoàn thành khảo hạch kỹ xảo, bản thân cũng trong nháy mắt tăng tốc, trở thành người thứ hai hoàn thành khảo hạch. Người thứ ba hoàn thành là thiếu nữ mặc quần áo màu vàng của Bình Phàm Minh. Người thứ tư là Hoàng Chinh.
Từ thời gian hoàn thành khảo hạch kỹ xảo liền có thể nhìn ra ba người bên phía Tịch Thủy Minh đúng là có thực lực khá mạnh. Dưới đài quan chiến, sắc mặt của hội trưởng An Lập Đồng của thương hội Áo Đô cùng với minh chủ Thượng Quan Vi Nhi của Bình Phàm Minh đều thoáng có chút khó coi. Nhất là An Lập Đồng, tốc độ của ba tên tuyển thủ dự thi bên hắn rõ ràng chậm hơn nhiều.
- Thời gian đã hết!
Lần này Diệp đại trọng tài trưởng cũng không có bất luận ý tứ muốn kéo dài thời gian gì cả. Sau khi một viên cát cuối cùng lăn xuống liền hô lên kết thúc khảo hạch.
Trong chín người tham gia khảo hạch có năm người hoàn thành, bốn người không hoàn thành. Sau quyết định của các vị trọng tài, trong bốn người chưa hoàn thành sẽ đào thải người có độ hoàn thành thấp nhất, không ngoài dự liệu, chính là đại diện của thương hội Áo Đô.
Mà hai người còn lại của thương hội Áo Đô cũng xếp thứ nhất và thứ ba từ dưới lên. Người đứng chót phải đấu với Hòa Thái Đầu xếp thứ nhất. Mà người đứng thứ ba từ dưới lên phải đấu với thiếu nữ váy vàng của Bình Phàm Minh .
Lúc này, trong khu nghỉ ngơi, trên mặt Nam Cung Oản đã hiện lên vẻ mỉm cười hài lòng. Ba người Hoắc Vũ Hạo toàn bộ xếp vào top bốn của khảo hạch kỹ xảo, chuyện này với hắn mà nói là niềm vui ngoài ý muốn, nhất là Hòa Thái Đầu còn đứng thứ nhất, càng là điều hắn không dự liệu được. Lúc này hắn mới phát hiện, tên tiểu tử to con lúc nào cũng mang mặt nạ này có tu vi hồn lực rất mạnh. Không hổ là hồn đạo sư cấp bảy a!
Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu và Hoàng Chinh tất cả đều tiến vào trước bốn, cũng mang ý nghĩa bọn hắn chắc chắn sẽ không chạm mặt ở vòng đấu loại thứ nhất. Nếu như cả ba người có thể toàn bộ tiến vào trước bốn ở vòng đấu loại, thì xem như giải quán quân hầu như đã nắm trong tay.
Nam Cung Oản rất có niềm tin đối với Hoắc Vũ Hạo và Hoàng Chinh. Người khác không rõ vì sao Hoắc Vũ Hạo lại phải chế tác hồn đạo khí hình người, nhưng hắn vẫn có thể miễn cưỡng đoán được. Mục đích không phải rất đơn giản sao? Chính là để tăng phúc tính linh hoạt của bản thân a! Hắn còn là tà hồn sư chứ không phải chỉ là hồn đạo sư, không có vũ khí công kích cũng không phải là vấn đề gì lớn, chẳng lẽ không có vũ khí là không thể đánh bại kẻ địch sao?
Nam Cung Oản cũng rất tin tưởng ở Hoàng Chinh, vì hắn chính là đệ tử đắc ý nhất của Tam Trưởng Lão, cũng không sai biệt lắm có năng lực hồn đạo sư cấp bảy, tu vi cũng đã là Hồn Đế. Mặc dù năng lực tà hồn sư của hắn không phải rất mạnh, nhưng hắn lại rất có thiên phú chế tạo hồn đạo khí, bản thân lại có đao khắc trên Bảng Đao Khắc. Còn Hòa Thái Đầu lại ngoài ý muốn xếp hạng nhật, cũng có nghĩa hắn chỉ cần phải đối mặt với thí sinh yếu nhất trong tám người! Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tịch Thủy Minh đều trở nên phấn khởi.
- Nghỉ ngơi năm phút, sau năm phút bắt đầu đấu vòng loại.
Diệp Vũ Lâm trầm giọng nói ra.
Lập tức có lượng lớn nhân viên công tác xông lên sàn đấu, dọn dẹp các đài chế tạo và các vật liệu linh tinh còn sót lại. Mà các thí sinh đại diện cho tam đại thế lực cũng riêng phần mình xuống đài, tạm thời nghỉ ngơi.
Hoắc Vũ Hạo bài danh thứ hai, đối thủ của hắn là thiếu nữ váy xanh phía Bình Phàm Minh. Cũng là cặp thứ hai ra sân.
Thứ tự xuất chiến cũng không có gì đáng nói, chỉ dựa theo bài danh một, hai, ba, bốn của khảo hạch kỹ xảo xuất trận mà thôi. Dù sao trước khi ra sân thì các tuyển thủ cũng có thể nghỉ ngơi trước năm phút, cho nên thứ tự ra sao đều khá công bằng.
Nam Cung Oản tự mình lên đón ba người Hoắc Vũ Hạo. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa dùng hành động thực tế chứng minh hồn đạo khí hình người của hắn không có vấn đề gì, hắn vẫn mang nó đi thẳng xuống sàn đấu. Mặc dù hồn đạo khí hình người của hắn so với kiện của Minh Đức Đường có thể tích nhỏ hơn rất nhiều, nhưng nó đúng là hồn đạo khí hình người a!
Ánh mắt của Diệp Vũ Lâm vẫn luôn không dịch chuyển khỏi người hắn. Mắt thấy Hoắc Vũ Hạo điều khiển hồn đạo khí hình người tùy ý, tự nhiên, không có nửa phần vướng víu đi xuống đài, thần sắc trong mắt hắn càng trở nên nóng bỏng.
- Tốt, biểu hiện của các ngươi đều rất tốt. Nhanh nghỉ ngơi. Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, bản minh chủ cam kết nhất định sẽ ban thưởng ngay khi trận đấu kết thúc. Ban thưởng ở ngay chỗ này, chỉ cần các ngươi có thể thu hoạch được thành tích tốt, có thể lập tức đến đây lĩnh thưởng.
Nam Cung Oản cũng không căn dặn nhiều, chỉ là lần nữa nhấn mạnh chuyện ban thưởng, bởi vì hắn rõ ràng, hiện tại ba người Hoắc Vũ Hạo cần nhất là nghỉ ngơi.
Tam Trưởng Lão trước đó một mực không có ngồi xuống, lúc này ánh mắt sáng rực nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, quan sát tỉ mỉ hồn đạo khí hình người của hắn.
Hồn đạo khí hình người có độ cao khoảng hai mét năm, toàn thân màu bạc trắng tản ra hồn lực dao động nhàn nhạt. Trong đồng tử tản ra màu vàng kim nhàn nhạt. Nếu dùng các loại màu sơn trang trí lên thì tuyệt đối càng thêm hoa lệ.
Hoắc Vũ Hạo không hề ngồi xuống, mà khống chế hồn đạo khí hình người đứng ở đó nhắm mắt tập trung tinh thần, khôi phục tinh thần lực tiêu hao. Hơn nữa hắn đã ngồi quá lâu, hiện tại được cảm thụ cảm giác đứng dậy, thật là một cảm giác mỹ diệu.
.............................................
Trong thương khố ngầm.
Ầm ầm!
Trong tiếng nổ kịch liệt, hào quang từ Hồn Đạo Hộ Tráo trên người Thân Vương Từ Quốc Trung tỏa sáng, chặn từng làn sóng xung kích trước mặt.
Thương khố ngầm này được xây dựng thật sự quá kiên cố. Thời điểm xây dựng thang máy, còn được đặc biệt gia cố, chuyên môn phòng ngừa kẻ địch dùng man lực xông ra ngoài. Bởi vậy, cho dù Từ Quốc Trung có là hồn đạo sư cấp chín thì cũng phải cùng bọn thuộc hạ cố sức ba bò chín trâu, mới từ dưới đáy thang máy chui ra ngoài. Mà từ thang máy chui ra vẫn chưa tính là xong, còn phải từ giếng thang máy chui ra ngoài nữa.
Tám người bay xuống giếng thang máy, lại gặp một nan đề khác là cửa thang máy. Đây đã là lần thứ sáu kích nổ cánh cửa này. Trong không gian nhỏ hẹp như thế này, bọn hắn căn bản cũng không thể sử dụng hồn đạo khí quá mạnh. Bằng không người gặp nạn đầu tiên sẽ là bọn hắn. Bởi vậy, chỉ có thể sử dụng hồn đạo khí tương đối yếu tiến hành oanh kích, sau đó lại dùng hồn đạo khí cận chiến để phá bỏ. Ngay tại lúc này, hồn đạo khí cận chiến lại trở thành cực kỳ trọng yếu.
Một lỗ hổng có đường kính nửa thước rốt cục được mở ra. Tám tên hồn đạo sư cao cấp đồng thời toàn lực ứng phó, vậy mà phải tới bảy, tám phút sau mới mở ra một cái lỗ hổng có thể cho người chui qua.
Lúc này sắc mặt của Từ Quốc Trung đã đen như lọ nồi. Lòng hắn đang đau lắm a! Hắn đã sớm xem thương khố này là của mình. Chỉ riêng việc chữa trị thang máy và giếng thang máy cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền. Hắn hiện tại chỉ muốn đem tên đạo tắc tiến vào đây chém thành muôn mảnh.
Tiến vào hành lang, Từ Quốc Trung liếc mắt liền thấy hai tên cấp dưới ngã trên mặt đất, thi thể của cả hai đều đã lạnh đi. Những người khác có thể cảm nhận được lúc này Từ Quốc Trung đang cưỡng ép đè nén lửa giận, lập tức có hai người đi lên soát hai thi thể, quả nhiên, không có chìa khoá.
Mọi người nhanh chóng bước vào trong, rất nhanh liền đi tới cổng chính của tầng thứ nhất.
Từ Quốc Trung sắc mặt âm trầm lấy ra chìa khoá, có ý mở ra cửa lớn. Nhưng hiển nhiên, Hoắc Vũ Hạo tuyệt sẽ không cho hắn cơ hội này. Trong cơ quan khóa cửa sớm đã bị hắn phá hoại, sửa đổi. Cho dù chìa khoá có xoay như thế nào thì cánh cửa vẫn không hề có động tĩnh gì.
- Chết tiệt!
Cảm xúc của Từ Quốc Trung rốt cục như núi lửa bộc phát. Một quyền đột nhiên đánh vào trên cửa chính, phát ra một âm thanh trầm đục. Cánh cửa này được thiết kế còn muốn kiên cố hơn so với thang máy bên đó a! Độ dày thậm chí đủ để so sánh với một vài kim loại hiếm cứng rắn nhất.
Từ Quốc Trung giận dữ hét:
- Phá cửa, phá cửa cho ta!
- Vương gia, trực tiếp công kích cánh cửa chỉ sợ sẽ dẫn phát hệ thống hồn đạo khí phòng ngự khai hỏa về phía chúng ta. . .
Một hồn đạo sư cấp tám bênh cạnh hắn lập tức nhắc nhở.
Từ Quốc Trung dù sao cũng là một đại nhân vật ở đế quốc Nhật Nguyệt, sau giây lát bộc phát tính tình cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Đúng vậy! Hắn rất rõ ràng uy lực của hồn đạo khí phòng ngự trong hành lang này, coi như là với tu vi hồn đạo sư cấp chín của hắn, nếu bị tập trung công kích cũng không dễ chịu. Hồn đạo sư cấp bảy càng có khả năng bị trực tiếp giết chết. Mà hệ khống chế phòng ngự đều nằm trong thương khố, không thể nào tiến hành khống chế từ bên ngoài.
Dùng sức hít sâu mấy lần, miễn cưỡng bình ổn lửa giận trong lồng ngực, Từ Quốc Trung sắc mặt âm trầm, gầm nhẹ:
- Trước tiên từng bước phá hoại các hồn đạo khí phòng ngự, sau đó mới phá cửa. Động tác phải nhanh!
...............................................
Hoắc Vũ Hạo tự nhiên không biết vị Vương gia chưa từng gặp mặt này đang hận hắn thấu xương. Hắn lúc này đang toàn lực tập trung tinh thần, cảm thụ dao động của Tinh Thần Hải. Tinh thần lực cùng hồn lực kết hợp lại một chỗ khiến cho toàn thân dễ chịu không tả được. Tinh thần lực lần nữa thăng hoa, tựa hồ cũng làm cho tốc độ hấp thu thiên địa nguyên lực của hắn lại gia tăng. Hiện tại, phần còn lại của thiên địa nguyên lực bắt đầu dung nhập vào dưới hông hắn.
- Thời gian nghỉ ngơi đã hết. Mời hạng nhất và hạng tám của khảo hạch kỹ xảo đăng tràng.
Thanh âm của người chủ trì trên đài vang lên.
Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm tự mình đứng ở trung ương sàn đấu với tư cách trọng tài trưởng. Lúc đầu, với thân phận trọng tài trưởng của hắn không cần như thế, nhưng bây giờ hắn muốn đứng ở khoảng cách gần nhìn xem Hoắc Vũ Hạo làm sao khống chế hồn đạo khí hình người.
Hòa Thái Đầu đứng người lên, khẽ cong eo nâng lên khẩu Tốc Xạ Pháo to như cột nhà trước mặt, sải bước hướng về phía sàn đấu. Thân hình hung mãnh của hắn lại vác thêm khẩu Tốc Xạ Pháo cũng uy mãnh không kém, thật đúng là có mấy phần khí thế bức người.
Vị hồn đạo sư hạng tám đại diện cho thương hội Áo Đô cũng đã lên đài. Lúc trước hắn dùng ba canh giờ chế tạo ra một kiện chiến đao cán dài. Đúng là đi theo lộ tuyến cận chiến.
Chiều dài của thanh chiến đao không sai biệt lắm so với khẩu Tốc Xạ Pháo của Hòa Thái Đầu, đầu đao dài khoảng hai xích, phần cán đao thô to như quả trứng gà. Hắn cầm trong tay đại đao lên đài cũng có mấy phần xu thế núi cao sừng sững.