Dịch: HảiFull
Dưới tác dụng của Linh Hồn Trùng Kích hắn không thể tiếp tục thi triển Hồn Kỹ nên mới bị văng ra ngoài.
Chỉ tiếc uy lực của Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh không đủ để khiến hắn bị thương nặng, thân thể to lớn của hắn vừa chạm vào mặt đất đã lập tức đứng lên rồi tiếp tục bay lên không trung.
Hoắc Vũ Hạo giật mình, Linh Hồn Trùng Kích của hắn sau khi đánh vào tâm thần Tà Huyễn Nguyệt cũng lập tức bị chặn lại, lực công kích cũng giảm bớt rất nhiều rồi mới đập vào đại não của hắn. Lực công kích còn sót lại chỉ đủ để làm hắn ngây người một chút, tình trạng cực kỳ giống với Mã Tiểu Đào khi bị Hoắc Vũ Hạo tấn công. Vũ Hồn của tên này không ngờ lại khó chơi đến thế.
Vương Đông thông qua Tinh Thần Tham Trắc cũng cảm nhận được áp lực bên phía Hoắc Vũ Hạo đang tăng dần, hai mắt Vương Đông lóe lên, hai cánh vung mạnh dùng lực tạm thời bức lui hai huynh đệ họ La rồi thúc dục Hồn Lực sử dụng Hồn Hoàn thứ hai.
Hồn kỹ Điệp Thần Quang lại xuất hiện, Vương Đông lúc này được hỗ trợ bởi Tinh Thần Tham Trắc, Hồn Kỹ của hắn còn có khả năng tập trung khóa mục tiêu, một kích này chắc chắn không thể hụt!
Nhóm của hai huynh đệ họ La không có Hồn Sư có kỹ năng phụ trợ diện rộng như Hoắc Vũ Hạo nên hai người phản ứng chậm hơn một chút, khi cả hai bắt đầu thi triển hồn kỹ thứ hai thì Điệp Thần Quang của Vương Đông đã bắn ra.
Hai huynh đệ họ La tạo ra hơn mười ánh đao cố gắng ngăn chặn Điệp Thần Quang… nhưng chênh lệch giữa Hồn Lực, Vũ Hồn và Hồn Hoàn của cả hai so với Vương Đông không hề ít, ánh sáng vàng lóe lên, Điệp Thần Quang bộc phát uy lực đánh bay hai huynh đệ họ La. Lúc Hồn Kỹ cả hai vừa bị phá thì lão sư giám khảo đã tiến đến giữa sân đón lấy thân thể bọn họ rồi lập tức lui ra… tình trạng này chứng tỏ hai huynh đệ họ La sau khi chịu công kích của Vương Đông đã bị trọng thương không thể tiếp tục chiến đấu.
Lúc này khả năng phán đoán lẫn uy lực công kích của Vương Đông đã được các lão sư bên ngoài công nhận, thời điểm Vương Đông chiến thắng thì Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu cũng vừa nhận một kích toàn lực của Tà Huyễn Nguyệt.
Nếu xét theo thực lực toàn nhóm thì nhóm của Tà Huyễn Nguyệt còn kém hơn nhóm Ninh Thiên vài phần, thực lực của hai huynh đệ họ La so với Vu Phong và Nam Môn Duẫn Nhi vẫn có một chút chênh lệch nhưng Tà Huyễn Nguyệt ở ban Tân Sinh lại được các lão sư đánh giá cao hơn cả Ninh Thiên.
Tà Huyễn Nguyệt từ trên cao đánh xuống, Hồn Hoàn thứ hai sáng lên. Hoắc Vũ Hạo tiếp tục sử dụng Linh Hồn Trùng Kích tấn công, Tiêu Tiêu cũng phân Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh thành ba đại đỉnh ngăn chặn Tà Huyễn Nguyệt. Lúc này nhiệm vụ của cả hai là kéo dài thời gian đợi Vương Đông trở về phối hợp.
Nhưng Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo chỉ có phụ trợ thành viên biết được phương hướng của đối phương chứ không thể xác định được Hồn Kỹ của đối phương là gì.
Khi thân thể Tà Huyễn Nguyệt còn trên không trung thì Hồn Hoàn thứ hai của hắn đã sáng lên, tay phải đột nhiên chém xuống. Lúc Tinh Thần Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo đánh vào hắn thì cánh tay phải của hắn bỗng dài ra đánh thẳng vào Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.
Tiêu Tiêu lập tức sử dụng Đỉnh Chi Đãng nhưng cánh tay của Tà Huyễn Nguyệt lần này lại không hề chịu ảnh hưởng của đại đỉnh, cánh tay hắn quét ngang hất văng cả ba đại đỉnh, thân thể trên không trung dần hạ xuống đồng thời cánh tay sau khi hất văng ba đại đỉnh lại đánh về phía Tiêu Tiêu.
Thời gian ảnh hưởng của Linh Hồn Trùng Kích đối với hắn vô cùng ngắn, hắn lại có thể phán đoán chuẩn xác thời gian Linh Hồn Trùng Kích đánh vào tâm thần rồi cùng lúc sử dụng Hồn Kỹ tấn công đối phương tạo nên ưu thế toàn diện.
Tiêu Tiêu mặc dù có Vũ Hồn song sinh nhưng khả năng cận chiến lại rất kém, cô bé là Hồn Sư hệ Khống Chế nên có rất ít kinh nghiệm cận chiến… khi thân thể Tà Huyễn Nguyệt từ trên cao hạ xuống cô bé vẫn còn đang ngẩn người.
Hoắc Vũ Hạo từ phía sau lập tức vọt đến ôm lấy eo Tiêu Tiêu sau đó thân hình lập tức biến mất thoát khỏi một kích từ cánh tay của Tà Huyễn Nguyệt rồi tránh xa thân thể Tà Huyễn Nguyệt.
Xoẹt một tiếng, thân thể to lớn của Tà Huyễn Nguyệt đã chạm đất một cách nhẹ nhàng. Lúc này hắn không tiếp tục nhảy lên cao nữa mà lại lăn một vòng tiến đến sát người Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu.
Đây cũng là lúc Vương Đông đánh bại hai huynh đệ họ La, Tà Huyễn Nguyệt cũng đã cảm nhận được áp lực từ phía Vương Đông. Nếu hắn không thể nhân cơ hội này đánh bại Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu thì cơ hội chiến thắng sẽ trở nên xa vời.
Hồn Hoàn thứ ba của hắn lập tức sáng lên, toàn thân Tà Huyễn Nguyệt được bao phủ bởi ánh sáng màu tím. Lúc này, Tà Huyễn Nguyệt như hóa thành một quả bóng cao su to lớn màu tím, hắn gầm nhẹ một tiếng, thân thể hóa thành một quầng sáng tím rồi trong nháy mắt áp sát Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Hoắc Vũ Hạo lúc này không chút do dự vươn thẳng người, hai tay đang ôm eo Tiêu Tiêu khẽ hạ xuống rồi dùng sức hất cô bé lên không trung thoát khỏi phạm vi công kích của Tà Huyễn Nguyệt.
“Vũ Hạo….”
“Hoắc Vũ Hạo…”
Vương Đông và Tiêu Tiêu hét to… lúc này ánh sáng tím đã đánh vào người Hoắc Vũ Hạo. Thân thể Hoắc Vũ Hạo chấn động, từng vòng ánh sáng tím từ chân hắn tiến lên rồi phủ lấy toàn thân... thân thể hắn đột nhiên bất động rồi Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng cũng biến mất ngay lập tức.
Một bóng người loé lên, trước khi Tà Huyễn Nguyệt biến thân thể Hoắc Vũ Hạo thành thịt vụn thì lão sư giám khảo đã xuất hiện lôi Hoắc Vũ Hạo ra ngoài.
Tà Huyễn Nguyệt mắng thầm một tiếng, dốc sức như vậy mà chỉ đánh bại được một tên Hồn Sư có Hồn Hoàn mười năm… Hồn Sư có Vũ Hồn song sinh kia lại thoát được, xem ra trận chiến này vẫn phải kéo dài! Nhưng Tà Huyễn Nguyệt vẫn vô cùng tự tin, trong nhóm của hắn hai huynh đệ họ La chỉ được dùng để làm nền còn hắn lại là chiến lực chính của cả nhóm. Lúc này, cho dù có phải đối mặt với hai Đại Hồn Sư hắn vẫn nắm chắc có bảy phần thắng.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thì lập tức ngẩn người. Tiêu Tiêu sau khi bị Hoắc Vũ Hạo hất lên trời thì đã được Vương Đông đỡ lấy và đang lơ lửng trên không trung. Lúc này đôi mắt của cả hai đều đỏ lên, Tà Huyễn Nguyệt bỗng cảm thấy một luồng áp lực ập đến.
“Vương Đông để ta xuống!”
Giọng nói của Tiêu Tiêu lạnh như băng, cô bé vốn vô cùng hoạt bát dịu dàng lúc này đã thật sự nổi giận. Hoắc Vũ Hạo vì cô bé nên phải đón đỡ một kích cực mạnh kia mà không hề suy nghĩ đến việc các lão sư có kịp ra tay cứu giúp hay không. Tình hình lúc ấy chỉ cần vị lão sư giám khảo chậm một khắc thôi thì Hoắc Vũ Hạo không chết cũng trọng thương, Tiêu Tiêu đã thật sự cảm động.
Lúc này cô bé đang tự trách bản thân, cô cho rằng vì mình sơ suất nên mới để Tà Huyễn Nguyệt tiếp cận khiến Hoắc Vũ Hạo phải… chỉ vừa nghĩ đến đó thôi thì chiến ý của Tiêu Tiêu đã bộc phát hoàn toàn.
Hai cánh của Vương Đông khép lại rồi nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Hắn còn tức giận hơn cả Tiêu Tiêu, hai mắt Vương Đông nhìn chằm chằm Tà Huyễn Nguyệt, lúc này trong đầu Vương Đông chỉ có một ý nghĩ: tên khốn khiếp này dám làm tổn thương Hoắc Vũ Hạo… ta phải giết hắn!
Tà Huyễn Nguyệt cũng không lập tức tấn công, thân thể to lớn của hắn chậm rãi đến gần Vương Đông và Tiêu Tiêu, Hồn Hoàn thứ nhất của hắn vẫn luôn phát sáng giúp thân thể luôn duy trì ở trạng thái tốt nhất, đây cũng chính là đặc tính của Vũ Hồn thân thể. Mặc dù mang Thú Vũ Hồn có đặc tính phòng ngự cực cao nhưng mục tiêu tu luyện của hắn không chỉ ở mặt phòng ngự, hắn muốn trở thành một Hồn Sư hệ Phòng Ngự lẫn Chiến Hồn Sư. Lúc này cách thức tu luyện của hắn để hoàn thành mục tiêu vẫn rất thành công, hắn cùng với Ninh Thiên và một đệ tử khác ở ban Tân Sinh đều đã trở thành Hồn Tôn đồng thời cũng trở thành đệ tử nổi bật của ngoại viện.
“Tiêu Tiêu, cho ta mười lăm giây!”
Vương Đông vừa nói xong lập tức nhắm mắt, hai Hồn Hoàn một vàng một tím sáng lên cùng lúc, hai cánh màu lam sau lưng bắt đầu lập lòe ánh vàng, hai tay Vương Đông đưa lên hợp lại với cánh.
Tiêu Tiêu gật đầu thật mạnh sau đó im lặng bước đến trước mặt Tà Huyễn Nguyệt. Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu lại xuất hiện, từng vòng sáng xanh biếc lấy cô bé làm trung tâm theo thanh âm của ngọc tiêu lan tỏa ra xung quanh.
Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh hóa thành ba đại đỉnh, ba đại đỉnh phân ra thành hình tam giác bảo vệ chủ nhân đang đứng ở giữa.
Tà Huyễn Nguyệt hừ nhẹ, thân thể hắn chùng xuống rồi trong nháy mắt bắn về phía Tiêu Tiêu. Tuy lúc này tốc độ của hắn bị Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu làm ảnh hưởng nhưng hắn tin tưởng chỉ cần đến gần Tiêu Tiêu rồi dùng thân thể tấn công thì sẽ thắng lợi.
Hồn Hoàn thứ hai của hắn cũng sáng lên, cánh tay phải lại dài ra chuẩn bị đánh bay Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.
Nhưng khi hắn còn cách Tiêu Tiêu khoảng năm thước thì ba đại đỉnh đột nhiên lóe sáng rồi lao mạnh vào giữa rồi tự đập vào nhau, hai Hồn Hoàn phụ trợ cho Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh cũng sáng lên.
Bất kỳ một vị Hồn Sư nào cũng có thể phối hợp Hồn Kỹ để sử dụng nhưng Hồn Kỹ sau khi được phối hợp mạnh yếu ra sao thì phải xét đến Vũ Hồn của Hồn Sư đó mạnh yếu thế nào và các đặc tính phụ trợ của Hồn Hoàn đối với Hồn Kỹ sau khi được phối hợp.
Lúc này Tiêu Tiêu đã sử dụng lực lượng mạnh nhất của mình!
Quốc Trọng Khí, Đỉnh Chi Đãng.
Ba đỉnh hợp nhất tạo thành một tiếng nổ vang, một đại đỉnh to gấp đôi xuất hiện, trên đại đỉnh còn mơ hồ xuất hiện các ký hiệu kỳ lạ, một khí tức uy nghiêm theo tiếng vang lan ra…
Cánh tay của Tà Huyễn Nguyệt sau khi đập mạnh vào đại đỉnh lập tức bị dính chặt vào, toàn thân hắn cũng không thể nhúc nhích. Từng vòng sáng đen từ đại đỉnh không ngừng tiến vào thân thể hắn, lúc này Tà Huyễn Nguyệt có cảm giác Hồn Lực toàn thân bị mất đi một cách nhanh chóng.
Trong lúc sợ hãi hắn vội vàng thúc dục Hồn Lực muốn sử dụng Hồn Kỹ của Hồn Hoàn ngàn năm nhưng lại phát hiện mọi cố gắng của mình đều là vô ích. Lúc này thân thể hắn như bị phong ấn tại một chỗ, không những không thể di chuyển mà còn không thể xuất ra Hồn Kỹ, Tà Huyễn Nguyệt không thể thu hồi Hồn Kỹ đang sử dụng, đồng thời Hồn Lực lại biến mất một cách nhanh chóng. Đại đỉnh ở đối diện hắn sau khi chịu một kích cực mạnh lại không hề lay động.
Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu trong tay Tiêu Tiêu bỗng nhiên biến mất, đại đỉnh uy nghiêm cũng dần dần tan biến, trên người cô bé cũng có từng vòng sáng màu đen đang không ngừng tiến vào, sắc mặt cô bé ngày càng tái đi.
Hai Hồn Kỹ này được Tiêu Tiêu dùng một phương thức đặc biệt để dung hợp nên tốc độ tiêu hao Hồn Lực gần như Vũ Hồn dung hợp kỹ! Lúc trước khi phối hợp chiến đấu với Hoắc Vũ Hạo thì cô bé cũng đã sử dụng không ít Hồn Lực, lúc này Hồn Lực trong cơ thể Tiêu Tiêu không còn nhiều nhưng cô bé vẫn cắn răng chịu đựng: mười lăm giây, cho dù thế nào cũng phải duy trì được mười lăm giây!
Hoắc Vũ Hạo vì giúp Tiêu Tiêu thoát được ra ngoài đã không ngại hi sinh bản thân, lúc này cô bé vô cùng cảm động nên đã hoàn toàn hòa nhập bản thân vào nhóm của mình. Tuy chỉ là một cô bé nhưng nhiệt huyết trong lòng Tiêu Tiêu đã trỗi dậy: Vì quang vinh của cả nhóm, vì các đồng đội trong nhóm ta cũng có thể hi sinh!
Mười lăm giây, mười lăm giây trong thời khắc này dường như kéo dài vô tận.
Tà Huyễn Nguyệt vốn có tu vi Hồn Lực là cấp ba mươi hai hơn hẳn Tiêu Tiêu nhưng lúc này hắn thật sự hoảng sợ. Ánh mắt Tiêu Tiêu vô cùng kiên định mang theo một niềm tin mãnh liệt. Khi nhìn vào ánh mắt của cô bé, Tà Huyễn Nguyệt chắc chắn rằng cho dù có chết đối phương cũng sẽ nhất định phải lôi mình theo! Chỉ là một trận sát hạch thôi mà, đối phương điên hết rồi sao? Tuy hắn không rõ Tiêu Tiêu dùng phương pháp gì để khiến hắn không thể di chuyển nhưng hắn chắc chắn một điều đối phương không thể đi ngược lại với quy tắc Vũ Hồn: uy lực càng mạnh thì tiêu hao càng lớn.
Từng giây chậm rãi trôi qua…
Lão sư giám trận lúc này đã rất lo lắng không biết có nên dừng trận đấu hay không… nếu dừng lại thì làm sao phân thắng thua. Hoắc Vũ Hạo lúc này đã tỉnh lại, thông qua Vũ Hồn Linh Mâu hắn có thể biết rõ Tiêu Tiêu lúc này đã cạn kiệt sức lực!
“Tiêu Tiêu, được rồi… dừng lại đi!”
Hoắc Vũ Hạo hét lên, cho dù cả nhóm phải thua nhưng hắn không muốn đồng đội của mình bị thương!
Sau khi nghe tiếng hét của Hoắc Vũ Hạo thì Tiêu Tiêu lại cắn chặt môi, vầng sáng đen trên người lại càng tỏa sáng mãnh liệt.
Trong giây phút đó, Hoắc Vũ Hạo đã bị ánh mắt chấp nhất của Tiêu Tiêu làm rung động. Không chỉ riêng hắn, Huyền lão đang nhai chân gà trên khán đài cũng giật mình nhìn Tiêu Tiêu rồi khẽ gật đầu.
Năm, bốn, ba, hai, một…
Giây thứ mười lăm trôi qua, một cột sáng vàng phía sau Tiêu Tiêu xuất hiện, Quang Minh Nữ Thần Điệp xuất hiện, hai cánh màu lam của Vương Đông lúc này đã hóa màu vàng rồi nương theo cột sáng chậm rãi bay lên. Sau khi thân thể Vương Đông bay lên cao thì cột sáng vàng dần dần biến đổi rồi hóa thành một nguyệt đao cực lớn.
Trong nháy mắt, không khí trong sân đấu như bị xé rách, Hồn Lực toàn sân bị chấn động mạnh mẽ.
Nhìn thấy ánh đao cực lớn kia Tà Huyễn Nguyệt lập tức hoảng sợ, cho dù lực phòng ngự của hắn vô cùng mạnh mẽ nhưng hắn cũng không dám đỡ một kích này!
Lão sư giám trận lúc này đã không còn do dự, thân thể lóe lên một cái đã tiến vào sân. Trong lúc kéo Tà Huyễn Nguyệt đi thì vị vị lão sư này lại khẽ giật mình vì bản thân lại chịu ảnh hưởng từ Hồn Kỹ của Tiêu Tiêu nên trong nhất thời không thể di chuyển! Lúc này ánh đao kinh khủng kia đã lao đến, lão sư giám khảo có tu vi Hồn Đế lại bị ánh đao ép đến hít thở không thông!
Không thể tin được, đây mà là Hồn Kỹ được Đại Hồn Sư thi triển ra sao! Lão sư này qua một lúc giật mình muốn thi triển Vũ Hồn để chống đỡ cũng đã không kịp. Không còn cách nào khác, lão sư đành đưa Tà Huyễn Nguyệt ra sau rồi dùng thân thể của mình để đón đỡ.
Vừa lúc đó trên bầu trời bỗng truyền đến một hấp lực cực lớn, ánh đao chuẩn bị va chạm với thân thể lão sư đột nhiên bị hấp lực hút bay thẳng lên không trung.
Sau đó trên không trung lại xuất hiện một bàn tay lớn màu đỏ rực bắt được ánh đao, xoạt một tiếng, bàn tay khẽ nắm lại bóp nát ánh đao.
Huyền lão vừa nhai chân gà vừa thì thào: “Đùi gà của Áo Nhĩ Lương hôm nay hơi mặn…”
Vừa nói xong đã nhẹ nhàng bước đi.
Quốc Trọng Khí Đỉnh Chi Đãng biến mất hoàn toàn, Tiêu Tiêu cũng ngã xuống bất tỉnh.
Quang Minh Nữ Thần Điệp cũng biến mất, Vương Đông cố gắng đứng vững nhìn về phía lão sư giám khảo với ánh mắt cố chấp: “Chúng…ta… chiến…thắng…!”
Sau khi cố gắng nói hết bốn chữ thì thân thể Vương Đông cũng đã không thể chịu nổi, ngã xuống bất tỉnh.
“Vương Đông, Tiêu Tiêu!” Hoắc Vũ Hạo chạy như điên lên sân đấu ôm lấy hai người đồng đội của mình.
Thân thể Tà Huyễn Nguyệt đã khôi phục lại bình thường nhưng lúc này đồng phục hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc trước hắn có cảm giác Vương Đông và Tiêu Tiêu thật sự muốn giết chết hắn nhưng bản thân lại không thể thoát ra. Lúc này toàn thân Tà Huyễn Nguyệt đã run rẩy, ánh mắt của Tiêu Tiêu lúc trước đã khắc sâu trong tâm thần của hắn.
Các lão sư theo dõi trận đấu cũng đều im lặng, tất cả đều không quan tâm đến việc tuyên bố kết thúc trận đấu hay theo dõi các trận sát hạch khác.
Tất cả các lão sư đều không xem trọng thực lực của hai nhóm Hoắc Vũ Hạo và Tà Huyễn Nguyệt. Để được trở thành lão sư tại học viện Sử Lai Khắc thì bọn họ ít nhất phải đạt đến trình độ Hồn Đế, điều khiến các lão sư khiếp sợ chính là tín niệm và chấp nhất của hai người Vương Đông, Tiêu Tiêu. Vương Đông lúc này cũng chỉ xem như thoát lực nên tạm thời ngất xỉu. Tiêu Tiêu lại khác hoàn toàn, thân thể cô bé lúc này đã hoàn toàn cạn kiệt không thể khôi phục trong một thời gian ngắn.