Đấu La Đại Lục 2

Chương 73 - Cừu Nhân? Huynh Đệ? (1+2)

Dịch: HảiFull

Các lão sư của học viện Sử Lai Khắc đã từng gặp qua rất nhiều thiên tài, nhưng những đệ tử cố chấp thắng lợi cùng lòng tin kiên định như Tiêu Tiêu và Vương Đông bây giờ quả là quá ít.

Chủ nhiệm ngoại viện Đỗ Duy Luân hệ Vũ Hồn đi tới bên người Chu Y đang ngốc trệ nói: “Chu lão sư, chúc mừng bà dạy được hai đệ tử giỏi. Mau đem bọn họ báo cáo lên trên, ta tin rằng họ có tư cách trở thành đệ tử hạch tâm ngoại viện.”

Chu Y lúc này mới kịp phản ứng, chặn lại nói: “Đỗ chủ nhiệm, còn có Hoắc Vũ Hạo nữa. Cậu ta mới là đội trưởng của đội.”

Đỗ Duy Luân sửng sốt, lắc đầu nói: “Cậu ta chỉ có một Hồn Hoàn, quá yếu. Hơn nữa hắn là Hồn Sư thuộc tính tinh thần hiếm thấy, bà có nghĩ tới Hồn Thú có thuộc tính tinh thần hiếm có đến nhường nào không?”

Nói xong câu đó, hắn cũng quay đầu bỏ đi.

Thân là chủ nhiệm hệ Vũ Hồn, hắn không chỉ có thực lực cường đại, mà còn có ánh mắt vô cùng cay độc. Hiển nhiên hắn nhìn ra được tác dụng của Hoắc Vũ Hạo trong trận đấu. Cũng bởi vì hắn mới kích phát chiến ý gần như điên cuồng của Tiêu Tiêu và Vương Đông. Nhưng làm một chủ nhiệm có chức trách trọng đại, tất nhiên hắn sẽ không quan tâm đến một đệ tử hạch tâm chỉ vì có tâm tính cùng năng lực chỉ huy.

Nghe xong lời nói của Đỗ Duy Luân, toàn thân Chu Y chấn động. Đúng vậy, bà luôn xem nhẹ vấn đề này. Hồn kỹ của Hoắc Vũ Hạo tuy mạnh, nhưng hắn dù sao cũng là Hồn Sư thuộc tính tinh thần. Hồn Thú thuộc tính tinh thần quá ít thấy, Hồn Thú cường đại lại càng ít. Dưới tình huống như vậy, tương lai Hoắc Vũ Hạo trở thành cường giả Hồn Sư cường đại tất nhiên càng nhỏ.

“Không sao. Hệ Vũ Hồn không cần, hệ Hồn Đạo chúng ta cần.” Phàm Vũ vỗ vỗ bả vai bà, tinh quang trong mắt chợt lóe:

“Hồn Thú hệ Tinh Thần cường đại khó tìm, nhưng bình thường vẫn có thể tìm được. Chỉ cần Hồn Lực của nó đầy đủ, coi như chỉ có một Hồn Hoàn thì nó vẫn có thể trở thành một đệ tử vĩ đại của hệ Hồn Đạo. Đệ tử hạch tâm này, ta muốn có.”

Trước mặt Phàm Vũ, Chu Y không mang vẻ mặt lạnh băng như bình thường, bà nói: “Không, bây giờ còn chưa được. Nếu ngươi có tâm tư này, hãy chờ đứa nhỏ này ba năm đi. Vũ Hạo là do Đường Môn tiến cử dưới dạng đặc biệt chiêu sinh. Nó hẳn là Hồn Sư tán tu cho nên mới chỉ có một Hồn Hoàn mười năm mà thôi.

Tại học viện, cậu bé này là một đệ tử chăm chỉ, rất có quyết tâm. Tuy rằng nó bắt đầu muộn, nhưng ta thấy nó là một đệ tử nghiêm túc. Ta muốn giữ nó lại bên cạnh để tiếp tục dạy bảo. Thời gian ba năm, nó cũng có đủ tri thức phong phú. Với sự cố gắng của nó, khi đó ít nhất cũng được tam hoàn. Đột phá tam hoàn, tương lai tiền đồ dĩ nhiên cũng sẽ tươi sáng. Khi đó nó sẽ làm đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo các ngươi là được.”

Phàm Vũ mỉm cười: “Ta thấy bà thực sự là thích đứa nhỏ này. Bà đã vì nó thu xếp ổn thỏa, vậy thì cứ làm như thế đi. Chờ sau khi sát hạch, bà dẫn nó tới gặp ta. Trước hết cứ để cho nó kiêm tu hệ Hồn Đạo, ta cũng muốn biết ở phương diện này nó có thiên phú hay không.”

“Được.” Chu Y gật gật đầu nói:

“Ta đi xem Tiêu Tiêu và Vương Đông sao rồi. Phàm Vũ, ngươi có tin tưởng rằng, hệ Vũ Hồn không chịu thu Vũ Hạo làm đệ tử hạch tâm, tương lai nhất định sẽ hối hận?”

Phàm Vũ nói: “Vậy chúng ta cứ mở mắt chờ xem.”

Tình huống của Vương Đông khá tốt, chỉ là bị thoát lực mà thôi. Quan trọng hơn là Hoắc Vũ Hạo người cùng hắn dung hợp Vũ Hồn đang ở bên cạnh. Hoắc Vũ Hạo ôm lấy hắn, Hồn Lực tự nhiên rót vào trong cơ thể, rất nhanh liền giúp hắn khôi phục Hồn Lực. Không đến mười phút sau, Vương Đông đang hôn mê từ từ tỉnh lại.

Nhưng tình huống của Tiêu Tiêu lại không tốt như vậy, cô bé đã thi triển Quốc Trọng Khí Đỉnh Chi Đãng, chẳng những hao tốn rất nhiều Hồn Lực mà còn cần lực khống chế rất mạnh. Lúc bình thường Tiêu Tiêu chỉ cần thi triển ra một thành lực lượng của Quốc Trọng Khí Đỉnh Chi Đãng thì đã tạo ra uy lực vượt xa sử dụng hai Hồn Kỹ, dễ dàng đem địch nhân đánh bay mà chỉ hơi choáng váng. Nhưng lúc đó cô bé không làm như vậy mà dùng Quốc Trọng Khí Đỉnh Chi Đãng hút lấy Tà Huyễn Nguyệt nhằm mục đích kéo dài thời gian. Lực phòng ngự của Tà Huyễn Nguyệt quá mạnh mẽ, Tiêu Tiêu sợ sau khi bị đánh bay thì hắn vẫn tiếp tục quay trở lại. Lấy tốc độ của Tà Huyễn Nguyệt thì điều này rất có thể xảy ra.

Bởi vậy, Tiêu Tiêu không chỉ là cạn kiệt Hồn Lực mà còn cạn luôn cả tinh lực. Trận đấu vừa kết thúc thì cô bé cũng hôn mê ngay lập tức.

May mắn là tại học viện Sử Lai Khắc chưa bao giờ thiếu đan dược chữa thương. Sau khi dùng đan dược, Tiêu Tiêu đã ngủ thật say. Nhưng căn cứ theo lão sư trị liệu, ít nhất cô bé phải nghỉ ngơi một ngày một đêm và không ai được phép quấy rầy, như vậy mới không lưu lại di chứng. Nói cách khác, trận đấu xế chiều hôm nay cùng buổi sáng ngày mai, Tiêu Tiêu không thể tham gia.

Chu Y tự mình đưa Tiêu Tiêu trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Hoắc Vũ Hạo bước phía sau Vương Đông về ký túc xá mà trông cứ như người sắp chết.

“Vương Đông, trận đấu buổi chiều, chúng ta hãy từ bỏ đi.” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo than nhẹ nói.

“Không được.”

Vương Đông biết Hoắc Vũ Hạo lo lắng cho mình. Nhưng chiến ý của hắn từ trước đến nay chưa bao giờ cao như lúc này. Từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa bao giờ trải qua một sự kiện giống như bây giờ.

“Vũ Hạo. Ta biết ngươi vì ta mà lo lắng. Nhưng chúng ta nhất định phải tiếp tục thi đấu. Cứ từ bỏ như vậy, không phải là chúng ta có lỗi với Tiêu Tiêu sao? Tiêu Tiêu hôn mê, còn có chúng ta. Chúng ta có Hạo Đông Lực, nhất định đến buổi chiều là chúng ta có thể khôi phục. Chúng ta nên vì Tiêu Tiêu mà chiến đấu, nhất định phải chờ Tiêu Tiêu trở lại.”

Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Vương Đông, trong lòng Hoắc Vũ Hạo tràn ngập cảm động. Trong gian nan mới thấy chân tình. Qua mấy ngày tranh tài đặc biệt là ngày hôm nay, quan hệ giữa hắn cùng Vương Đông, Tiêu Tiêu càng trở nên thân thiết hơn. Đây không phải chỉ là tình cảm giữa những đồng học thông thường, mà là loại tình cảm chiến hữu sống chết có nhau. Tuy rằng đây không phải là chiến tranh, nhưng mấy đứa nhóc này đã coi thi đấu trở thành chiến trường.”

“Ngươi còn chờ cái gì nữa? Nhanh lên.” Vừa nói, Vương Đông vừa hướng Hoắc Vũ Hạo giơ hai tay lên.

Hoắc Vũ Hạo thở sâu một hơi, nâng hai tay lên chạm vào bàn tay hắn và kiên định mạnh mẽ nói: “Vì Tiêu Tiêu mà chiến.”

………

Đảo Hải Thần, bên bờ hồ.

“Huyền lão, ngài cảm giác thế nào?” Vương Ngôn đứng bên cạnh Huyền lão, thấp giọng hỏi.

Huyền lão đang gặm chiếc chân gà chỉ còn chìa lại xương, lão thòm thèm mút mút, sau đó lại chuyển sang cánh con gà. Nhìn cái bộ dạng của hắn dường như vĩnh viễn ăn không đủ no.

“Hai đứa nhỏ kia không tệ. Còn tên tiểu tử có Vũ Hồn Bản Thể mà ngươi nói lại kém một chút. Hắn hẳn là nắm giữ một loại kỹ năng cùng loại với tinh thần dò xét. Đáng tiếc hắn chỉ có một Hồn Hoàn mười năm. Như vậy thì không có cách nào bù lại chỗ thiếu hụt.” Huyền lão nhấp một ngụm rượu nói.

Vương Ngôn vẫn kiên trì: “Nhưng mà Huyền lão, đó là Vũ Hồn Bản Thể a.”

Huyền lão lắc đầu nói: “Ngươi không biết Vũ Hồn Bản Thể quan trọng nhất là gì sao? Chính là tiềm năng, là Vũ Hồn biến dị trong chiến đấu. Trận chiến hôm nay đã quá rõ ràng rồi, dưới áp lực như thế mà Vũ Hồn của nó cũng không xuất hiện chút biến dị gì, nói cách khác, Vũ Hồn Bản Thể của hắn không có được điểm tinh túy quan trọng đó. Hơn nữa, tuổi nó đã lớn nhưng Hồn Lực lại kém, Hồn Hoàn đầu tiên chỉ là Thập niên Hồn Hoàn tầm thường, cho dù nó có tiềm lực đi chăng nữa, cũng không phải là dạng ta muốn tìm, ngươi hiểu chưa?”

Vương Ngôn vẫn có chút không cam lòng nói: “Nhưng thưa Huyền lão, hôm qua đệ tử vừa mới biết được một chuyện, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vừa thành công hoàn thành Vũ Hồn dung hợp, có thể thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ. Tuy đệ tử không rõ đấy là dạng Hồn Kỹ gì, nhưng như vậy còn chưa đủ để chứng minh thiên phú của nó hay sao?”

Huyền lão lập tức phản đối: “Vũ Hồn dung hợp kỹ cũng không có ý nghĩa gì hết. Thôi, ý ta đã quyết, hai đứa nhỏ kia có thể có khả năng, còn Hoắc Vũ Hạo, coi như xong rồi.”

Nói xong, lão liền đứng lên, một tay cầm con gà, một tay ôm bình rượu lảo đảo bỏ đi.

Vương Ngôn nhìn bóng lưng Huyền lão khuất dần, khẽ thở dài một tiếng, vấn đề của Hoắc Vũ Hạo đương nhiên hắn biết, nhưng không hiểu tại sao trong lòng vẫn có cảm giác tên nhóc kia có một khí chất rất kì lạ. Tuy Vương Đông và Tiêu Tiêu đều biểu lộ ra sự mạnh mẽ hơn nó rất nhiều, nhưng nó vẫn có thể giữ vị trí thủ lĩnh khống chế cả trận đấu, tại sao, tại sao chứ?

"Chẳng lẽ phán đoán của ta là sai sao? Không, ta nhất định sẽ không bỏ cuộc. Bằng mọi giá phải bồi dưỡng Hoắc Vũ Hạo thật tốt, sau này hắn đạt được chút thành tích rồi tìm Huyền lão cũng không muộn".”

Kỳ sát hạch tân sinh này đã sắp đi đến hồi kết, sau khi kết thúc trận đấu buổi sáng chỉ còn lại tám đội, điều không ngờ là hai trong ba đội có một vị Hồn Tôn lãnh đạo đã bị loại rồi, mà càng đặc biệt hơn, bọn họ lại bị cùng một đội đánh bại.

Buổi chiều, khi Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo bước vào sân thì lập tức thu hút sự chú ý của bảy đội còn lại. Cũng phải thôi, ai cũng không muốn đụng phải đội đã đánh bại hai nhóm đứng đầu kia, cho dù hiện giờ bọn họ chỉ còn có hai người.

Hạo Đông Lực quả thật thần kì, dưới sự giúp đỡ của Hoắc Vũ Hạo, sau hai giờ Vương Đông đã hoàn toàn khôi phục lại Hồn Lực, hơn nữa do lúc sáng hắn đã dốc toàn lực chiến đấu và gần đây lại siêng năng tu luyện nên lúc này đã thuận lợi đột phá cấp hai mươi lăm.

Khi đang đứng chờ đến lượt rút thăm, Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng hỏi Vương Đông: “Này, hồi sáng cái Hồn Kỹ cuối cùng ngươi sử dụng là gì thế?”

Vương Đông đáp: “Chính là Trát Dao kết hợp với Điệp Thần Quang, cũng là đòn công kích mạnh nhất hiện giờ của ta. Cái Vũ Hồn của Tà Huyễn Nguyệt nếu ta đoán không lầm chính là một Thú Vũ Hồn cực kỳ hiếm thấy - Bì Tượng. Điểm đặc biệt nhất của Vũ Hồn này chính là vô cùng cứng rắn, lực phòng ngự mạnh mẽ cực kỳ, những đòn tấn công bình thường sẽ không dễ gì xuyên qua nó được. Muốn phá vỡ nó chỉ có hai cách, một là sử dụng năng lượng cực hạn, ví dụ như ngọn lửa cực nóng, hàn băng cực lạnh..., cách thứ hai là một thứ cực kỳ sắc bén.

Ta dùng Điệp Thần Quang kết hợp với Trát Dao là muốn tạo thành một thứ sắc bén mạnh mẽ phá vỡ lớp phòng ngự của hắn. Mà hắn khi đó đã bị Tiêu Tiêu khóa chặt, tranh thủ cho ta được một khoảng thời gian, thế nên ta mới tin chắc mình có thể thành công.

*Bì Tượng: Da voi

Nghe Vương Đông giải thích, Hoắc Vũ Hạo thầm khen ngợi, ba tháng nay mình không ngừng học tập các kiến thức về Hồn Sư, vậy mà vẫn còn thua xa hắn a! Nhờ thế, sự quyết tâm trong lòng hắn lại tăng thêm một chút.

“Tổ Hoắc Vũ Hạo, bước lên rút thăm.” Giọng nói của chủ nhiệm Đỗ Duy Luân vang lên đánh thức Hoắc Vũ Hạo, hắn vội vàng bước lên tiến về phía Đỗ Duy Luân.

Đỗ Duy Luân đứng gần Hoắc Vũ Hạo, cẩn thận quan sát hắn, thầm nghĩ trong lòng, tên đệ tử này quả thật có điểm xuất sắc. Vũ Hồn thuộc tính tinh thần cực kỳ thưa thớt, đáng tiếc hiện giờ nó còn chưa lên được cấp hai mươi, cơ hội trong tương lai đạt được Hồn Hoàn mạnh mẽ lại càng thấp. Nếu không, nó hoàn toàn đủ tiêu chuẩn trở thành đệ tử hạch tâm a! Thôi, dù sao nó cũng thông qua sát hạch rồi, đợi nó lên lớp bốn hay năm rồi xét lại một lần nữa cũng không muộn.

“Số 3.” Đỗ Duy Luân nhận lấy phiếu rút thăm từ tay Hoắc Vũ Hạo rồi đọc to lên.

Trong mấy đội ngũ đã rút thăm xong, có một đội khẽ biến sắc, bởi vì đội phải đấu với Hoắc Vũ Hạo chính là bọn họ.

Hoắc Vũ Hạo đi về bên cạnh Vương Đông nói: “Chúng ta có 1/7 cơ hội, lần này mà còn rút phải đội ngũ có Hồn Tôn thì ta cảm thấy chúng ta nên đi vái lạy thần linh thôi.”

Vương Đông vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Bái thần gì chứ?”

Hoắc Vũ Hạo cười nói: “Đương nhiên là Hải Thần rồi. Vị tổ tiên của học viện Sử Lai Khắc chúng ta không phải là Hải Thần sao?”

Vương Đông giơ tay phải lên khoát lấy vai hắn: “Hừ, chả có gì mắc cười. Ba mươi hai đội, xác suất không đến 1/10, thế mà trúng chúng ta. Đến vòng mười sáu đội, xác suất khoảng 1/8, vậy mà vẫn là chúng ta, giờ xác suất 1/7, xác suất còn lớn hơn hai lần trước nữa, có trúng bọn mình cũng không có gì là lạ.”

Hoắc Vũ Hạo nghe hắn nói như vậy nhất thời xụ mặt xuống: “Không phải xui vậy chứ...”

Sự thật đã chứng minh, tuy có tồn tại cái gọi là vận khí nhưng vẫn có hai mặt, một tốt một xấu. Lần này tổ bọn họ phải đối mặt không có vị Hồn Tôn nào cả.

Hai bên sau khi bước vào sân lập tức tự giới thiệu tên họ. Đối thủ lần này của bọn họ là đội thuộc lớp Chín ban Tân Sinh. Ba người đều là Đại Hồn Sư, đội ngũ này cũng tương đối mạnh, nhưng vẫn chưa đủ so sánh với hai đối thủ trước của bọn hắn.

“Hai mẫn công, một cường công. Lại là phân bố kiểu này, có vẻ cũng mạnh đây. Ngươi muốn chiến đấu thế nào?” Vương Đông nhỏ giọng hỏi Hoắc Vũ Hạo.

Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo chợt lóe sáng: “Cứ thế mà đánh thôi.”

“Ừ.”

Sự ăn ý của hai người đã đạt đến cực hạn, chỉ đơn giản nói vài câu là xong, trận đấu cũng vừa lúc bắt đầu,

Hai bên cùng lúc phóng ra Vũ Hồn, Vương Đông thân là Cường Công hệ Chiến Hồn Sư thế mà lúc này không phóng ra ngoài mà chụp lấy đôi cánh màu lam, Hồn Hoàn thứ hai lập tức sáng lên.

Hoắc Vũ Hạo thì ở bên dưới nắm lấy cổ chân của Vương Đông, ánh sáng màu vàng kim từ đáy mắt hắn lóe ra hoàn toàn lu mờ trước sự diễm lệ của Quang Minh Nữ Thần Điệp. Sau khi cả hai sử dụng Hạo Đông Lực, hoa văn ánh kim trên đôi cánh màu lam lại càng thêm dày đặc.

Lúc này, không có ai dám đến gần quấy nhiễu, Hoắc Vũ Hạo rõ ràng cảm nhận được Hồn Kỹ thứ hai của Vương Đông không còn là một cột sáng nữa mà tạo thành những luồng ánh sáng khác nhau, mỗi cái đều có hoa văn ánh kim, tổng cộng có đến trên dưới mười cái, ngay sau đó, ánh sáng chói lóa chiếu rộng ra, khắp nơi đều bị nó bao phủ.

Bình Luận (0)
Comment