Đấu La Đại Lục 2

Chương 891 - Kim Quy Thoát Xác (1)

(Lưu ý: những chương 910 trở về sau là truyện con.vert, chỉ dịch sát nghĩa từ tiếng trung sang tiếng Việt, dịch giả HảiFull đang dịch lại, hiện tại bản dịch mới nhất là chương 910) Ngày dịch: 03/04/2021

Thừa dịp này, Thẩm Phán Chi Kiếm từ trên trời giáng xuống, thẳng đến Từ Tam Thạch trảm kích. Uy lực bỗng nhiên tăng lên tới cực hạn.

Hoàng Kim Huyền Vũ bị lực lượng hắc ám hoàn toàn nhuộm thành màu đen, khi Thẩm Phán Chi Kiếm hóa thành một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, lực lượng hắc ám cũng điên cuồng dao động. Hắc ám cùng quang minh va chạm, uy lực kinh khủng tuyệt đối đủ để khiến bất luận kẻ nào sợ hãi.

Ngay cả Giang Nam Nam cũng khẩn trương, vô thức tiến lên mấy bước.

Loại đánh nhau cấp độ sống chết này, cho dù có lưu thủ, cũng không có khả năng lưu thủ quá nhiều, nếu không liền không phát huy ra thực lực. Giang Nam Nam cũng không có lòng tin Từ Tam Thạch có thể ngăn được một kiếm này. Dưới tình huống không thể sử dụng Huyền Vũ Trí Hoán, hắn chỉ có thể bằng vào lực phòng ngự cường hãn của bản thân để ngăn cản a! Hắn có thể chống đỡ được sao?

Mắt thấy màu vàng cùng màu đen liền muốn đụng vào nhau.

Nhưng mà, cũng ngay lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện. Kim sắc cự kiếm cùng màu đen va chạm, màu đen phảng phất trở nên hư ảo một chút. Ngay sau đó, khí tức quang minh trên kim sắc cự kiếm liền cùng lực lượng hắc ám màu đen sinh ra nổ lớn.

"Oanh —— "

Trong tiếng nổ kịch liệt, uy năng của Thẩm Phán Chi Kiếm điên cuồng bạo phá vị trí hạch tâm Huyền Vũ Chi Vực, ngay cả cự kiếm cũng nhận ảnh hưởng nhất định, run rẩy trong trung tâm vụ nổ. Nhưng có quang minh chi lực bảo hộ, cũng không nhận phải thương tổn quá lớn. Nhưng dưới uy năng một kiếm này, hồn lực Quý Tuyệt Trần cũng tiêu hao gần như không còn.

Trong lúc mọi người vì Từ Tam Thạch lo lắng, bọn hắn cũng giật mình nhìn thấy một màn kế tiếp. Một vòng kim sắc lặng yên xuất hiện ở biên giới Huyền Vũ Chi Vực, lúc vừa mới bắt đầu, vòng kim sắc này còn không hiện rõ, nhưng rất nhanh liền kim quang đại phóng. Còn không phải là Hoàng Kim Huyền Vũ sao?

Trong nháy mắt sau Huyền Vũ Chi Vực liền biến mất, nhưng Hoàng Kim Huyền Vũ lại bỗng nhiên hiện ra ở ngay biên giới. Ngay sau đó, kim quang chói mắt bỗng nhiên từ Hoàng Kim Huyền Vũ trên mình bộc phát ra, tiểu xà màu đỏ một mực phụ thuộc trên mình Hoàng Kim Huyền Vũ hóa thành một cột sáng màu đỏ dung nhập vào thể nội Hoàng Kim Huyền Vũ. Một cỗ huyết hồng sắc khí tức hung hãn lập tức tràn ngập.

Vũ Hồn Chân Thân, Hoàng Kim Huyền Vũ Quy Thần Chàng! (Rùa cụng đầu)

Hoàng Kim Huyền Vũ tựa như một cái quang cầu cự đại, đụng thẳng đến cự kiếm đã cơ hồ hao hết hồn lực.

Quý Tuyệt Trần lúc này cũng chỉ có thể quay ngược thân kiếm, đem mũi kiếm nhắm ngay Hoàng Kim Huyền Vũ, đồng thời tận khả năng thôi động hồn lực của bản thân.

"A!" Kinh Tử Yên phát ra một tiếng kinh hô, ai nấy đều thấy được, Quý Tuyệt Trần lúc này vô luận như thế nào cũng ngăn không được một kích của Từ Tam Thạch.

Kim quang lướt qua, cự kiếm bình an vô sự, thời điểm Quy Thần Chàng cách cự kiếm còn có ba mét, đột nhiên hướng phía dưới rơi xuống, hung hăng va chạm trên mặt đất.

"Ầm ầm!"

Đại địa chấn động, ngay cả Hoắc Vũ Hạo ở đầu kia dòng suối nhỏ cũng chịu ảnh hưởng. Trong lúc nhất thời, vô số sóng nước bắn lên bờ. Ngay cả nước trong nồi canh cá cùng mọi thứ trong đó cũng đều bay lên.

May mắn Hoắc Vũ Hạo phản ứng nhanh, tay phải vung lên, liền tóm lấy nồi nước sôi, đồng thời thân hình lấp lóe, thế mà đem nước canh cùng tất cả cá bay lên đón lấy, không có nửa điểm bỏ sót.

Nam Thu Thu giống như cười mà không phải cười nhìn về Kinh Tử Yên bên cạnh mình, nói: "Quả nhiên là nam nhân của người nào, người đó đau lòng a!"

Kinh Tử Yên khuôn mặt đỏ lên, cười nói: "Thu Thu muội muội, vậy muội cũng nên nhanh tìm người để muội đau lòng mới được a!"

Nam Thu Thu thè lưỡi, chạy đến một bên giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo xếp lại đống lửa.

Cự kiếm hạ xuống, một lần nữa hóa thành Quý Tuyệt Trần, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, nhưng lại đứng vững vàng trên mặt đất. Quay người nhìn về phía Hoàng Kim Huyền Vũ rơi xuống.

Một cái hố to đường kính vượt qua hai mươi mét, sâu đạt năm mét có hơn xuất hiện nơi đó. Từ Tam Thạch một lần nữa hóa thành nhân hình nhảy lên mặt đất, khắp khuôn mặt vui sướng không ngừng.

Từ khi Quý Tuyệt Trần đi tới Đường Môn về sau, cũng không thiếu lúc tìm hắn luận bàn, ai bảo hắn là chiến hồn sư hệ phòng ngự, chịu đánh tương đối tốt chứ? Lúc đó tu vi của Từ Tam Thạch cùng Quý Tuyệt Trần có khoảng cách, mỗi lần đều lấy Từ Tam Thạch ăn thiệt thòi kết thúc. Đến mức về sau hắn nhìn thấy Quý Tuyệt Trần cũng phải tránh đi.

Rốt cục, hôm nay xem như đưa tay tan mây thấy ánh trăng. Nương tựa theo dung hợp Hoàng Kim Đại Mạo, ngang nhiên chiến thắng Quý Tuyệt Trần.

"Ngươi làm sao thoát khỏi?" Quý Tuyệt Trần hơi nhíu mày, còn đang suy tư tình huống va chạm cuối cùng.

Đổi lại hồn sư khác, mạo muội hỏi thăm tuyệt chiêu của người ta nhất định sẽ bị căm thù. Nhưng mọi người Đường Môn sớm là quan hệ đồng đội huynh đệ, đừng nhìn Từ Tam Thạch luôn luôn trốn tránh Quý Tuyệt Trần, nhưng đối với hắn vẫn là mười phần bội phục.

"Hắc hắc, Hoàng Kim Đại Mạo là hồn thú mười vạn năm, giao phó cho ta hồn cốt thân thể. Vừa rồi là một trong hai đại hồn kỹ của hồn cốt, Kim Quy Thoát Xác. Có thể lập tức loại bỏ hết thảy trạng thái tiêu cực, truyền tống đến vị trí chỉ định bất kỳ trong Huyền Vũ Chi Vực. So với Thuấn Gian Di Động còn dễ dùng hơn. Bất quá, tiêu hao tương đối lớn, dùng một lần muốn tiêu hao ba thành hồn lực của ta."

"A." Quý Tuyệt Trần lên tiếng, quay người hướng bờ sông đi đến.

Từ Tam Thạch buồn bực nói: "Uy, ta nói lão Quý, ta đã nói như vậy, ngươi liền không thể tán dương ca cường đại một chút được sao?"

Quý Tuyệt Trần quay đầu nhìn hắn một cái, nói: "Cường đại, chút nữa lại đánh tiếp."

"Ta. . . , ta là tự chui đầu vào rọ a?" Từ Tam Thạch nhìn Quý Tuyệt Trần, một mặt im lặng.

Hai người trở lại bờ sông, Giang Nam Nam là người thứ nhất đi qua, liền nắm chặt lỗ tai Từ Tam Thạch, "Huynh khoe khoang cái gì? Còn đánh lên mặt đất, có sức lực không có chỗ dùng đúng không? Huynh xem đem bên cạnh chấn động đến một mảnh hỗn độn, chờ một lúc huynh chớ ăn cơm, chịu đói đi. Tránh khỏi huynh khí lực dùng không hết."

"Khụ khụ! Ta không phải cố ý."

Hoắc Vũ Hạo ha ha cười nói: "Đồng ý ý kiến của tứ sư tỷ. Tam sư huynh, huynh nên bị bỏ đói." Đống lửa lúc này đều tán loạn, phải xếp lại. Nối canh cá ban nãy đang sôi cũng phải lần nữa nấu lại.

Từ Tam Thạch một mặt nịnh nọt mà nói: "Đừng a! Thật vất vả mới để tiểu sư đệ xuống bếp, sao có thể không để ta nhấm nháp một chút chứ? Đến, đến, tất cả mọi người tránh ra, ta đến làm việc." Vừa nói, hắn thật nhanh nhào tới, giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo sắp xếp củi lửa.

Đường Vũ Đồng đứng bờ sông, nhìn xem mọi người khôi hài trêu ghẹo, vui vẻ hòa thuận, không khỏi có chút ngẩn người. Mặc dù nàng cảm thấy mình cũng không thuộc về quần thể này, thế nhưng, nàng phát hiện mình đúng là có chút thích bầu không khí như vậy.

Đống lửa rất nhanh lại được chuẩn bị tốt, canh cá lần nữa nấu lên, bởi vì Từ Tam Thạch lúc trước phạm lỗi, lúc này hắn chủ động yêu cầu phụ trách trông coi canh cá. Một bên khác, cá nướng cũng đã ướp gia vị không sai biệt lắm. Hoắc Vũ Hạo dùng nhánh cây đã rửa sạch sẽ xuyên qua từng con cá, treo lên đống lửa, bắt đầu nướng. Đồng thời cũng cầm qua một chút lương khô hâm nóng lại.

Nương theo mùi hương cá nướng dần dần truyền ra, ai ăn trước liền thành vấn đề lớn nhất khiến mọi người cạnh tranh, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, cũng tự nhiên ưu tiên nữ tử.

Mọi người ngồi vây quanh đống lửa, Giang Nam Nam cười nói: "Cá nướng thơm quá, chúng ta ai tới trước?"

Hoắc Vũ Hạo vì đem mùi vị cá nướng làm được tốt nhất, cũng không đồng thời nướng vài con, một lần chỉ có thể nướng một con, nếu nướng nhiều, chắc chắn sẽ có một chút tì vết khi khống chế hỏa hầu cùng phối hợp gia vị.

Kinh Tử Yên cười nói: "Ai nhỏ nhất ăn trước đi, tính năm tuổi là được. Ta lớn nhất, trước tiên lui ra."

Giang Nam Nam nói: "Được. Ta hai mươi tuổi lẻ bốn tháng, còn mọi người?" Nàng nhìn về phía Đường Vũ Đồng, Diệp Cốt Y cùng Nam Thu Thu.

Diệp Cốt Y có chút buồn bực mà nói: "Ta hai mươi hai tuổi."

Nam Thu Thu nhãn tình sáng lên, "Ta hai mươi tuổi lẻ ba tháng, Ha Ha, Nam Nam tỷ, ta so với tỷ nhỏ hơn nha."

Giang Nam Nam hé miệng cười một tiếng, nhìn về phía Đường Vũ Đồng nói: "Vũ Đồng, ngươi thì sao?"

Đường Vũ Đồng ngẩn người, nói: "Các ngươi ăn trước đi, ta. . ." Nàng muốn nói ta cũng không phải người của Đường Môn các ngươi, ăn chút lương khô là được, thế nhưng, bên kia truyền đến mùi hương cá nướng thực quá nồng nặc, nàng lại có chút khắc chế không được muốn ăn. Cho nên, lời ra đến khóe miệng mới thu hồi lại.

Giang Nam Nam cười nói: "Đã nói ai nhỏ tuổi ai ăn trước. Vũ Đồng, ngươi bao lớn đây?"

Quý Tuyệt Trần bình tĩnh ngồi ở một bên, không nói một lời. Từ Tam Thạch ngẫu nhiên liếc tới một chút, trong mắt chứa thâm ý. Nam Nam quả nhiên ra sức, giúp tiểu sư đệ mà không để lại dấu vết a! Người khác không biết Đường Vũ Đồng bao nhiêu tuổi, bọn hắn có thể nào không biết? Vũ Hạo đã sớm nói, Đường Vũ Đồng vốn chính là Vương Đông Nhi.

Đường Vũ Đồng nói: "Ta, ta mười tám tuổi." Đúng vậy, nàng mười tám tuổi, về tuổi, nàng so với Hoắc Vũ Hạo còn muốn hơi nhỏ hơn một chút.

Nam Thu Thu buồn bực vỗ vỗ cái trán, "Ngươi mới nhỏ tuổi như vậy a! Sao lại phát dục tốt thế."

Đường Vũ Đồng khuôn mặt đỏ lên, trừng nàng một chút, trong lòng thầm nghĩ, người của Đường môn, ngay cả nữ hài tử cũng là lưu manh. Không biết vì cái gì, nàng từ đầu đến cuối có chút bài xích Nam Thu Thu cùng Diệp Cốt Y. Dường như bởi vì trong ánh mắt của hai người nhìn nàng có chút quái dị, mà phần quái dị này làm nàng không quá dễ chịu.

"Đã nướng chín, ai tới trước?" Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo truyền đến.

Giang Nam Nam hướng Đường Vũ Đồng chép miệng, Đường Vũ Đồng gương mặt xinh đẹp còn đỏ lên, lại thêm đống lửa làm nổi bật, càng nhiều thêm một phần hồn nhiên, da thịt non mềm của nàng phảng phất như trong suốt, khi Hoắc Vũ Hạo đưa mắt nhìn sang nàng, ánh mắt lập tức ngưng trệ.

Đường Vũ Đồng đứng lên, đi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, vươn tay ra.

Hoắc Vũ Hạo đem một đầu cá vừa nướng xong cùng một cái bánh nướng đưa cho nàng.

Đường Vũ Đồng nhịn không được bật thốt: "Thơm quá a!"

Cá nướng truyền đến một cỗ mùi hương thơm phúc, mà bánh nướng truyền đến thì là mùi hương hạt vừng nướng nóng, đặc biệt mê người.

"Cảm ơn." Đường Vũ Đồng hướng Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, quay người đi trở về. Ngồi trở lại vị trí cũ của mình, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, trở thành người đầu tiên được ăn cá nướng.

Bình Luận (0)
Comment