Nàng trước nhẹ nhàng cắn bánh nướng một cái. Bánh nướng xốp giòn phát ra âm thanh rất nhỏ trong miệng, mùi thơm nồng nặc hỗn hợp có cảm giác xốp giòn, lại thêm nhiệt độ hơi nóng lập tức xông vào khoang miệng.
"A, thơm quá." Đường Vũ Đồng hơi mở ra miệng nhỏ, nhịn không được khẽ hô.
Đây quả thực là cái bánh nướng ngon nhất nàng từng nếm qua. Nhiệt độ bánh nướng trong miệng nàng giảm xuống, hai ba miếng liền nuốt vào. Ấm áp, thơm thơm, dễ chịu nói không nên lời.
Lại cắn một miếng cá nướng, da cá xốp giòn hơi mặn, càng tăng thêm vị tươi ngon của bản thân, một cỗ nước thịt nồng đậm hỗn hợp thịt cá tươi non trượt vào trong miệng. Mùi vị tươi ngon khiến đôi mỹ mâu màu phấn lam của Đường Vũ Đồng lập tức sáng lên.
Ăn ngon, ăn quá ngon, như thế nào ăn ngon như vậy?
Đường Vũ Đồng khi nói không biết, đầu cá nướng cùng cái bánh nướng này được Hoắc Vũ Hạo dùng tâm tư nhiều bao nhiêu. Lúc Giang Nam Nam bên đó sắp xếp trình tự, Hoắc Vũ Hạo sao có thể không nghe thấy chứ? Đông Nhi muốn ăn, hắn tốn hao tâm tư có thể nghĩ.
Vì đem mùi vị đạt tới trạng thái lý tưởng nhất, hắn cơ hồ dùng tinh thần lực cảnh giới nhập vi hoàn toàn bao trùm kết cấu của hai món thức ăn bình thường, trình độ khống chế nướng tinh tế đến mức quả thực giống như chế tác hồn đạo khí.
Mặc dù Đường Vũ Đồng không tiếp tục tán thưởng, nhưng nhìn xem nàng không ngừng tăng tốc nhấm nháp, chúng nữ nhìn cũng thèm nhỏ dãi.
Động tác kế tiếp của Hoắc Vũ Hạo rõ ràng cũng tăng tốc, từng đầu cá nướng cùng bánh nướng nhanh chóng đưa đến trên tay các nàng, mọi người vây quanh đống lửa ăn quên cả trời đất.
Mà xem như người nào đó đã từng phá đám, tự nhiên là cuối cùng mới cùng Hoắc Vũ Hạo cùng một chỗ ăn được.
Diệp Cốt Y ngồi bên cạnh đống lửa ăn đầu cá nướng thứ ba, biểu cảm trên mặt nàng nhìn qua rất bình thản, nhưng nếu như cẩn thận chú ý, liền có thể phát hiện sâu trong đáy mắt nàng có một tia thương cảm nhàn nhạt.
Có lẽ là bởi vì tâm tư cẩn thận, vướng bận trong lòng, lúc nàng ăn cá nướng rõ ràng có thể cảm giác được bên trong thịt cá tươi ngon ẩn chứa một phần yêu thương nồng đậm. Mà phần yêu thương này hiển nhiên không thể nào là nhằm vào nàng.
Nam Thu Thu thì ngay thẳng hơn nhiều, nàng mặc dù không có cảm giác nhạy cảm như Diệp Cốt Y, nhưng vừa ăn lại vừa hướng Diệp Cốt Y nhỏ giọng nói: "Trước kia cũng không thấy hắn làm cho chúng ta ăn. Bất quá, tay nghề gia hỏa này thật tốt, coi như không làm hồn sư, đi làm cái đầu bếp cũng có thể làm ăn không tệ."
Ngồi một bên khác của Nam Thu Thu là Kinh Tử Yên, nghe nàng nói, không khỏi bật cười: "Ngươi vậy mà để hi vọng tương lai của học viện Sử Lai Khắc, người sáng lập Truyền Linh Tháp đi làm đầu bếp, thật uổng công cho ngươi nghĩ ra."
Hoắc Vũ Hạo vừa mới làm xong mấy đầu cá nướng cuối cùng đi tới, nghe tới Kinh Tử Yên, không khỏi cười nói: "Làm đầu bếp rất tốt! Lúc nấu cơm, kỳ thật trong lòng đệ cảm thấy bình tĩnh khó có được. Chờ đệ về sau đem chuyện mình muốn làm cũng đều làm xong. Tìm cái địa phương sơn thanh thủy tú, mở quán cơm nhỏ, cùng người mình thích cùng một chỗ trải qua cuộc sống điền viên. Đằng sau tiệm cơm, mở một mảnh vườn rau, tự trồng rau ăn, lại nuôi chút gia súc. Các ngươi làm gì đều dùng loại ánh mắt đó nhìn ta?"
Hắn lời còn chưa nói hết, liền phát hiện ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn cũng trở nên mười phần quái dị, thành viên Hải Thần Các của học viện Sử Lai Khắc muốn tìm một chỗ mở quán cơm.
Ngay lúc này, Quý Tuyệt Trần luôn luôn kiệm lời ít nói đột nhiên nói: "Nghe tựa hồ không tệ."
Hoắc Vũ Hạo cười nói: "Quý huynh, muốn cùng một chỗ sao?"
Quý Tuyệt Trần lắc đầu, "Không được."
Từ Tam Thạch ra vẻ khẩn trương, hướng Hoắc Vũ Hạo nói: "Tiểu sư đệ, đệ cũng không nên nói chuyện này trước mặt Huyền lão. Bằng không, lão nhân gia ông ta liền cùng đệ liều mạng. Người còn trông cậy vào đệ tương lai kế thừa vị trí Các chủ của Hải Thần Các nha."
Hoắc Vũ Hạo lập tức khổ ra mặt, cũng đúng thôi? Với hắn mà nói, có rất nhiều trách nhiệm không có cách nào né tránh.
Canh cá lúc đó cũng nấu không sai biệt lắm, Hoắc Vũ Hạo lại tăng thêm một chút gia vị, nhao nhao đưa cho mọi người.
Vị trí hắn ngồi đúng lúc ngay bên người Đường Vũ Đồng, mà vị trí đó cũng là mọi người rất tự nhiên tặng cho hắn.
Đường Vũ Đồng bởi vì là người ăn đầu tiên, cũng ăn quả thực không ít, bốn con cá, hai cái bánh nướng. Lúc này trong tay liền cầm nửa cái bánh nướng.
"A, quá no bụng. Ăn thật no." Tiếp nhận canh cá do Hoắc Vũ Hạo đưa tới, trên gương mặt xinh đẹp của Đường Vũ Đồng tràn đầy thỏa mãn.
"Để ta giúp ngươi ăn cái bánh này đi." Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói bên tai nàng.
Ánh mắt Đường Vũ Đồng lập tức trở nên cảnh giác lên, quay đầu trừng mắt liếc hắn, nói: "Nghĩ chiếm tiện nghi của ta, không có cửa. Cho dù có no căng bụng ta cũng ăn hết!"
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Không nên lãng phí lương thực. Không bằng, ta kể cho ngươi cố sự bánh nướng, rồi ngươi quyết định có cần ta hỗ trợ hay không."
"Cố sự bánh nướng?" Đường Vũ Đồng nghi hoặc nhìn hắn.
"Lúc trước, có một nam hài năm tuổi, hắn là một hài tử vóc người nhỏ gầy. Hắn cùng mụ mụ sống nương tựa lẫn nhau, ăn nhờ ở đậu. Mỗi ngày mụ mụ đều chỉ dựa vào thu nhập ít ỏi nuôi sống hắn. Vì sinh kế, cho dù là mùa đông khắc nghiệt, mụ mụ cũng phải ở bên ngoài giặt quần áo. Trên tay của nàng tràn đầy vết máu."
"Mụ mụ rất thích nam hài, nàng luôn luôn nói, hắn là sinh mệnh duy nhất của nàng. Nhớ lại ngày ấy, sắc trời đã rất tối, mụ mụ đột nhiên hứng thú bừng bừng từ bên ngoài chạy trở về. Bởi vì sinh hoạt vất vả, bình thường rất khó thấy được nụ cười trên mặt nàng, nhưng ngày đó, mụ mụ lại cười đặc biệt vui vẻ."
"Bởi vì, ngày đó mụ mụ làm công cho phòng bếp, sau khi hoàn thành công việc, đầu bếp cho nàng một cái bánh nướng. Bánh nướng vừa ra nồi, còn nóng hổi, thơm ngào ngạt. Mụ mụ vừa nghĩ tới có thể không để con của nàng ăn bánh ngô, có một bánh bột mì để ăn, cho nên nàng mới đặc biệt vui vẻ."
"Vì không để bánh nướng lạnh đi, mụ mụ đem bánh nướng còn nóng hổi cất trong ngực mình, đợi nàng đem bánh nướng từ trong ngực lấy ra, đưa tới trước mặt nam hài, lồng ngực của nàng đều đã nóng đỏ. Mà thời điểm đó, nam hài nhi lại trẻ người non dạ, chỉ biết đi gặm một cái bánh nướng vẫn còn nóng hổi. Ăn đặc biệt thơm ngọt."
Đường Vũ Đồng ngơ ngác nhìn Hoắc Vũ Hạo, lẩm bẩm tự nhủ: "Ngươi kể làm gì, lúc đầu còn ăn ngon, nói xong lại khiến người ta rất khó chịu."
Trên mặt Hoắc Vũ Hạo lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Bởi vì nam hài kia nhi chính là ta. Ngươi coi như ta có tật thích bánh nướng đi."
Đường Vũ Đồng chấn động, nàng mới quay đầu nhìn thẳng vào Hoắc Vũ Hạo, nàng thấy hắn đang cười, thế nhưng trong tươi cười lại ẩn giấu một phần đắng chát, ánh mắt của hắn còn đang nhớ lại.
"Cho ngươi ăn." Đường Vũ Đồng đem bánh nướng đưa cho Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo tiếp nhận bánh nướng, hướng nàng mỉm cười, dường như lấy lại tinh thần.
Đường Vũ Đồng đột nhiên nghiêm túc nói: "Vì cái gì ta cảm thấy ta đã từng nghe qua cố sự này chứ?"
"A?" Lần này đến phiên Hoắc Vũ Hạo chấn kinh, hắn có chút kinh ngạc nhìn Đường Vũ Đồng, trong mắt tràn đầy khó tin.
Nghe qua?
Cố sự bánh nướng là hắn lần thứ hai nói ra, mà lần thứ nhất, là kể cho Vương Thu Nhi, cho dù Vương Đông Nhi cũng chưa nghe hắn kể qua cái cố sự này a!
Sao có thể? Thu Nhi đã hiến tế, hơn nữa, khí tức trên người cùng hết thảy cảm xúc của Đường Vũ Đồng cũng cùng Đông Nhi giống nhau như đúc.
Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác nhìn Đường Vũ Đồng, đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình có chút hỗn loạn.
"Ngươi có ăn hay không a?" Gương mặt xinh đẹp của Đường Vũ Đồng hơi đỏ lên.
"A, ta ăn." Hoắc Vũ Hạo vội vàng thu liễm tâm thần, cắn bánh nướng một cái. Bánh nướng mặc dù đã không còn nóng, nhưng lại vẫn như cũ xốp giòn. Còn mang theo một điểm dị dạng, khiến trong lòng Hoắc Vũ Hạo ấm áp.
Đường Vũ Đồng quay đầu lại, uống vào canh cá, không tiếp tục để ý hắn, chẳng qua là, trong ánh mắt của nàng cũng đồng dạng có mấy phần thần sắc hỗn loạn.
Sau khi ăn cơm tối, tất cả mọi người lại nghỉ ngơi thật tốt, mặc dù trời đã hoàn toàn tối xuống, nhưng khi bọn hắn lần nữa lên đường, từng người lại tinh thần sung mãn. Thẳng đến phương hướng Minh Đấu sơn mạch mà đi.
Cho dù từ mặt đất tiến lên, mọi người cũng chỉ dùng chưa tới một canh giờ công phu liền đuổi tới cách tiền tuyến không xa.
Hoắc Vũ Hạo đương nhiên biết vị trí nguyên soái Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo đóng quân. Sau khi đến gần phạm vi ba mươi dặm đại doanh, hắn thả chậm bước chân để tránh hiểu lầm.
Một nhóm tám người chậm chạp tiến lên, Hoắc Vũ Hạo, Từ Tam Thạch đi ở vị trí đầu tiên, ở giữa là năm nữ hài, Quý Tuyệt Trần phía sau cùng. Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo đã phóng ra, bao trùm lấy không gian xung quanh.
Thời gian không lâu, Hoắc Vũ Hạo dừng bước lại, nói: "Đến."
Cách đó không xa, lần lượt từng thân ảnh cấp tốc hiện ra, dù trong đêm tối cũng có thể thấy rõ ràng, bởi vì trên người bọn hắn đều có ánh sáng hồn hoàn đang lóe lên.
Hồn sư đến tốc độ rất nhanh, chẳng qua một lát liền đã đi tới phụ cận mọi người, đồng thời cấp tốc hình thành hình dạng nửa bao quanh.
Tổng cộng là mười tên hồn sư, trong quân đoàn hồn sư, đây đã là biên chế của một tiểu đội. Trong đó, trên mình người cầm đầu có ánh sáng năm vòng hồn hoàn lấp lóe, chín người khác thì là tam hoàn.
Trong quân đoàn hồn sư, tiểu đội cũng chia làm cấp bậc khác nhau. Trong đó trừ đội trưởng bên ngoài, đội viên khác yêu cầu tu vi ngang nhau, như vậy lúc chấp hành nhiệm vụ mới có thể làm thành chỉnh thể. Trước mắt vốn là một chi tiểu đội Hồn Vương dẫn đầu Đại Hồn Sư. Chỉnh thể sức chiến đấu đã đủ tương đương với trình độ năm trăm binh lính bình thường. Nếu như phân phối thêm hồn đạo khí, lực chiến đấu của bọn hắn thậm chí sẽ càng mạnh.
"Các ngươi là ai? Hướng về phía trước là trọng địa quân sự, xuất ra chứng minh thân phận của các ngươi." Dáng vẻ của Hồn Vương này nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, khí độ trầm ổn, nhìn xem tám người Hoắc Vũ Hạo, lập tức nói ra.
Đây đều là người trẻ tuổi, nhìn qua tất cả đều trên dưới hai mươi, nhưng cảnh giác của vị Hồn Vương này lại một chút cũng không yếu bớt. Hơn nửa đêm, lại cách tiền tuyến không xa, một đám người trẻ tuổi có mục đích gì? Đây cũng không phải địa phương gì để du ngoạn. Lúc này ai lại không biết chiến sự ở phía tây bắc đế quốc khẩn trương?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói: "Chào đại thúc, chúng ta đến từ học viện Sử Lai Khắc, lần này thụ học viện mệnh lệnh, đến đây chi viện quân đoàn Tây Bắc."