" Phụ trợ hệ, nếu có một ngày bị bắt cóc, các ngươi sẽ làm thế nào? "
Đại Sư là người đưa ra câu hỏi, đối với ba kẻ phụ trợ hệ chỉ đạo.
Diệp Phi Linh: sư phụ, nhất định phải nhẫn nhịn, sau đó tìm cơ hội trốn thoát!
Áo Tư Tạp: Đại Sư, trước tiên đánh lạc hướng kẻ xấu, sau đó tìm cơ hội lừa hắn không chú ý, chạy thoát!
Giáng Châu miên man nhớ lại, nhưng không thể nào nhớ ra lúc đó mình đã nói gì.
" Hiểm cảnh có thể khiến ngươi chạy trốn, nhưng vẫn phải chú ý bản thân! Đôi khi kẻ địch không phải vì không muốn bắt ngươi lại, mà chúng muốn chơi trò mèo vờn chuột, khiến mọi cố gắng thoát ly của các ngươi đều thành vô ích! "
Âm thanh Đại Sư đều đều vang vọng trong trí óc, phảng phất giống như ngày đó còn ở Sử Lai Khắc luyện tập thi đấu.
Nàng nhớ ra, lúc đó chính mình hỏi Đại Sư, nếu phụ trợ hệ bị bắt, làm thế nào mới có thể thoát ly khỏi cường công hệ cùng đẳng cấp.
Vấn đề này, Đại Sư không nói, mà đưa cho Diệp Phi Linh trả lời. Diệp Phi Linh cũng không giấu diếm, bày ra cho nàng cùng Áo Tư Tạp ba cách khác nhau.
1, Dụng Độc.
2, Điểm Huyệt.
3, Lợi Dụng Đối Phương Mất Cảnh Giác, Đâm Vào Vị Trí Yếu Hại.
Cái nào cũng không phải sở trường.
Mẹ cũng nói, nếu như trở về nhận cha, chuyện này sẽ có thể xảy ra. Chỉ là không lường được khuôn mặt của đám quý tộc mặt người dạ thú này.
Biết vậy đã theo Diệp Phi Linh học hỏi một chút bản lĩnh của nàng, giống như lần giao lưu học viện đó, cũng là nàng trốn thoát khỏi Huyền Phong cùng Áo Tư La vây bắt.
Chính nàng cũng đã đạt tới bốn mươi chín cấp, kém Đằng Khải không là bao nhiêu. Nhưng hắn là cường công hệ, mà nàng lại là phụ trợ hệ, giống như cách biệt giữa trời sâu và vực thẳm.
Thầm hận bản thân mình không đủ cường đại!
Nếu như chính mình cường đại một điểm, nào có thể khiến cho những kẻ này đối với nàng coi thường, ngay cả đám người trong hoàng tộc cũng là đối nàng như quân cờ thế mạng!!!
Đằng Khải này... hắn đưa nàng đi đâu?
Giáng Châu không dám mở mắt nhìn, chỉ sợ dẫn động Đằng Khải chú ý, không tìm được cơ hội thoát thân. Ngón tay khẽ mấp máy động đậy, lụa hoa buông xuống theo gió thổi bay ra.
************
- Nhị vị tiểu thư, có thể cho phép thần hỏi thăm một chuyện được không?
Âm thanh ngoài cửa dù rất nhỏ, nhưng vọng lại trong tai Diệp Phi Linh đặc biệt rõ ràng.
Vốn dĩ hai người đã tắt đèn nghỉ ngơi từ hai tiếng trước, nhưng lúc này lại có người đến tìm.
Diệp Phi Linh ngái ngủ mở cửa, tóc xõa dài buông xuống, bộ dáng đặc biệt ngây ngô nhìn người tới.
Là một hầu nữ lớn tuổi, có lẽ là người quản lý của các hầu gái phục vụ trong cung điện.
- Xin hỏi, đã trễ đến thế này, bà tìm tới là có chuyện gì ư?
- Minh Châu công chúa có ghé qua phòng của hai vị tiểu thư không ạ? Được biết là công chúa vô cùng thân thiết với hai vị nên chúng tôi đặc biệt tới tìm, hi vọng là công chúa có ở đây ạ!
Diệp Phi Linh nghe ra được trong âm thanh có lẫn sự lo lắng, cẩn thận đánh giá qua, có lẽ bà ta đang tìm người.
- Không có, công chúa tỷ tỷ không có ghé qua phòng chúng ta, chỉ có ta cùng Trữ Vinh Vinh tỷ tỷ ở đây thôi!
Diệp Phi Linh thành thật đáp, lại nhìn mặt hầu gái biến sắc, tiếng tim đập trở nên nhanh hơn, vội vàng cáo lỗi với nàng, sau đó rời đi.
Có chuyện? Diệp Phi Linh khép hờ cửa phòng, dỏng tai nghe ngóng.
- Thế nào? Người không có ở đây ư?
Tuyết Kha công chúa một đường đi tới, trong ánh mắt xen lẫn sự nghi ngờ.
- Vâng thưa công chúa, hai vị tiểu thư nói không gặp qua Minh Châu công chúa!
Diệp Phi Linh đang ngái ngủ, nghe ra ý tứ trong lời nói, chính là Giáng Châu tựa hồ như mất tích liền lập tức tỉnh ngủ.
- Lục tỷ, dậy a, Giáng Châu tỷ dường như mất tích rồi!
Trữ Vinh Vinh nghe được tin tức, cũng giật mình tỉnh dậy, vội vàng chuẩn bị đi tìm Trữ Phong Trí.
- Ta đi tìm cha, muội có đi cùng không?
Diệp Phi Linh lắc đầu, đợi người thì sẽ lâu, không bằng chính mình đi tìm người thì sẽ nhanh hơn. Nhưng đi được vài bước, nàng lại nghĩ tới an nguy của Trữ Vinh Vinh, Giáng Châu đã mất tích, sợ rằng Trữ Vinh Vinh cũng sẽ gặp nguy hiểm, lại cùng nàng đi tìm Trữ Phong Trí.
Hoàng cung lúc này, dạ tiệc vẫn diễn ra như bình thường, không ai có nửa điểm kỳ lạ, cũng không ai biết chuyện Minh Châu công chúa vắng mặt.
Tuyết Dạ Đại Đế vẫn an vị trên ngai, chỉ là sắc mặt hơi chút trầm xuống. Chuyện này Tuyết Kha bẩm báo lên hắn đầu tiên, nhưng đã quá nửa canh giờ vẫn không có thấy bóng dáng Minh Châu.
Trữ Phong Trí nghe được tin tức, vẻ mặt hoàn toàn trấn định, xoa đầu Trữ Vinh Vinh sai người đưa nàng trở về gia tộc nghỉ ngơi trước.
- Phi Linh, ta nghĩ cháu cũng nên trở về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này sẽ có hoàng gia kỵ sỹ lo liệu, trong thời gian ngắn nhất tìm thấy tung tích của công chúa!
Ngay cả công chúa cũng mất tích, vũng nước đục hoàng thất càng ngày càng sâu rồi. Do đó Trữ Phong Trí chưa bao giờ có ý định đem Trữ Vinh Vinh gả vào Hoàng Thất Thiên Đấu.
Thanh Hà mặc dù điểm nào cũng không thể chê, chính là vì Hoàng Gia tranh đoạt tràn đầy máu tanh, cho nên chỉ có thể đáng tiếc hụt mất một đồ đệ tốt.
Diệp Phi Linh nhìn biểu cảm của Trữ Phong Trí trầm tư, gật đầu lui xuống.
Chuyện Giáng Châu không tìm thấy không giấu được, chỉ vài tiếng nữa tin tức này lan truyền ra, về sau ai dám đem theo quý nữ tiến nhập hoàng cung dự tiệc?
Diệp Phi Linh không có ý định nghĩ cho Thiên Đấu Hoàng Thất, nhưng Giáng Châu là bạn nàng, bạn bè của mình mất tích, nếu không thể giúp đỡ điều gì đó, trong lòng nàng lo lắng.
- Phi Linh, ngươi đây rồi!
Mã Hồng Tuấn từ bên ngoài chạy tới, chớp chớp vẫy tay chỉ ra ngoài.
Diệp Phi Linh gật đầu, cùng Mã Hồng Tuấn trở ra ngoài.
- Ta ở trên cây nghe được một chuyện, đám vệ binh đang tìm Giáng Châu tỷ! Dường như nàng mất tích rồi!
Diệp Phi Linh vẻ mặt khó hiểu nhìn Mã Hồng Tuấn. Đi dự tiệc, muốn tránh mặt người cũng không cần trốn trên cây chứ??
Nhưng nhờ vậy mà hắn cũng có thể bao quát được tình hình xung quanh.
- Xem kìa, nàng vậy mà đi cùng Mã Bá Tước luôn rồi! Phu nhân, người không định ngăn cản nàng lại ư?
Một vị phu nhân khác khéo léo nhắc nhở Ngân Ngọc phu nhân.
- Ừm, chuyện người trẻ tuổi, chúng ta sao có thể cản lại chứ!
Một vị phu nhân khác chen vào nói, Ngân Ngọc phu nhân chỉ mỉm cười, phảng phất giống như chuyện con gái thứ đi cùng nam nhân liền không liên quan đến nàng.
Đối với bà ta mà nói, thanh danh của Diệp Phi Linh càng xấu, thế giới này ngày càng tươi sáng. Bất quá hầu gái bỗng dưng tiến đến, rỉ tai Ngân Ngọc phu nhân nói gì đó, khiến bà ta chẳng thể ngồi yên được.
- Lần cuối cùng huynh thấy Giáng Châu tỷ tỷ là ở hoa viên này?
Diệp Phi Linh cẩn thận hỏi lại. Mã Hồng Tuấn gật đầu như bổ tỏi, sau đó bay lên trước. Diệp Phi Linh phi thân theo sau, cuối cùng thấy mặc váy không tiện, lại nhảy xuống.
Hoàng Gia có một cái vườn hoa xếp như mê cung thế này, thật là làm khó người ta mà!
Bây giờ trời cũng còn chưa sáng, Diệp Phi Linh cẩn thận dùng Tử Cực Ma Đồng dò xét qua một lượt, không thấy có người ở quanh khu vực này.
Phải biết tinh thần lực của nàng đã có thể bao trùm phạm vi trong vòng 50m, nhưng đi quá vài lần cũng không thấy người.
Rút cục, Giáng Châu đã đi đâu?
Hơn nữa váy vóc này quá vướng víu, Diệp Phi Linh có phần bực bội, trong lòng có chút giận cá chém thớt.
Sạt sạt...
Tiếng động nhỏ truyền vào tai, Diệp Phi Linh kinh ngạc men theo hướng âm thanh phát ra, lại cảm thấy chân mình dẫm phải cái gì đó.
Là một cái lụa cột tay.
Diệp Phi Linh âm thầm nhớ lại, vật này đúng là của Giáng Châu, đồ trang sức trên người liền không dễ rơi ra như vậy.
Bên cạnh còn có một vệt màu đen tản ra mùi tanh nhàn nhạt.
Là mùi máu sao? Nguy rồi.
- Tứ ca, qua đây!
Mã Hồng Tuấn bay ở bên trên lập tức lao xuống, Diệp Phi Linh đưa cho hắn cái lụa cột tay, bảo hắn đi tìm... Tần Minh.
Giáng Châu tám phần đã xảy ra chuyện, tìm Tần Minh là để hỏi hắn, chuyện của Giáng Châu, hắn có quản hay không. Nếu hắn không tìm tới, liền để Giáng Châu triệt để chết tâm, hai người bọn họ liền không còn liên quan, Giáng Châu tỷ tỷ cũng không cần khổ sở.
- Vậy còn muội thì sao?
Diệp Phi Linh nhìn hắn trấn an.
- Yên tâm, ta chỉ đi loanh quanh ở nơi này thôi, sẽ không sao đâu!
Mã Hồng Tuấn nghiêm túc nhìn Diệp Phi Linh một chút, sau đó mới dùng tốc độ nhanh nhất của hắn bay đi. Chuyện cũ năm nào đó khiến hắn khắc sâu ấn tượng, một mặt không thể bỏ lại các tiểu muội của mình.
Hơn nữa còn bị viện trưởng mắng một trận ngu ngốc quá thảm thiết.
Diệp Phi Linh cũng không tiếp tục dùng Tử Cực Ma Đồng, mà tiến hành dò xét bình thường. Khăn lụa dính máu, chưa chắc đã là của Giáng Châu, nhưng đem người vào hoa viên rồi biến mất, một là nơi này có cơ quan, hai là kẻ đó am hiểu thuật ẩn nấp.
Diệp Phi Linh đương nhiên nghĩ đến chuyện có cơ quan nhiều hơn. Đặc biệt là mật thất cùng hầm ngầm bí mật, kiếp trước nàng chạy vào đó không ít lần.
Nếu không... lại tìm chó đến lần dấu vết, nhưng như vậy kinh động đến nhiều người, không tốt cho thanh danh của Giáng Châu.
Có cách nào để tìm người mà không cần tới chó? Online chờ, siêu gấp!!!
Diệp Phi Linh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bò xuống thấp, ngửi mùi máu nhàn nhạt trên nền đất đi tiếp. Vết máu càng ngày càng lớn, thoáng qua một khắc liền đi được một quãng xa.
- Ngươi... đang làm cái quái gì ở đây vậy?
Độc Cô Bác từ trên cao nhìn xuống, âm thanh trầm thấp giống như độc xà muốn mệnh, biểu tình hứng thú nhìn Diệp Phi Linh bò tới bò lui.
Diệp Phi Linh run bắn người, lạnh gáy ngẩng đầu lên.
Bà nó, cái lão già này làm cái gì ở đây mới đúng!!!