- A!
Diệp Phi Linh oán giận thầm nghĩ, lần nào cũng là lão già này bắt được việc của mình, sắc mặt thập phần khó coi.
- Tiền bối, ta làm rơi một món trang sức, cho nên đang tìm lại!
Độc Cô Bác bộ dáng nhàn hạ, ừm một tiếng, cũng không có nói thêm cái gì, nhưng cũng không rời đi.
Diệp Phi Linh cay cú một phần, nhưng hiện tại tìm người quan trọng hơn, nếu hắn đã không lên tiếng, ta cứ làm việc của chính mình là được.
Theo dấu máu tanh đi tới, Diệp Phi Linh cuối cùng cũng thoát khỏi mê cung trong hoa viên, trực tiếp nhìn thấy tường thành cao khoảng mười mét ở phía trước.
Nhìn thấy cái này, trong lòng Diệp Phi Linh có chút bó tay.
Không phải nơi này... có lỗ chó thần bí ấy chứ?
Bất quá ngoài với ý nghĩ của Diệp Phi Linh, nơi này có dấu vết dao động hồn lực, đặc điểm là cỏ bị tách theo từng vệt, hơn nữa còn có dấu chân người.
Nhân loại hình thể dù to lớn cũng không thể gây ra vết tích to như vậy, hơn nữa dấu vết này còn rất mới, cỏ bị dẫm nát gần như còn nguyên dấu.
Tới gần bên tưởng thành, bên dưới còn một ít dấu tích để lại. Giống như dùng một cái gì đó đẩy lên, bò qua vậy.
Diệp Phi Linh nghĩ ngợi, nhưng cũng không nói ra được cái gì. Cảm giác giống như chính mình mường tượng ra được, nhưng lại không biết miêu tả thế nào cho đúng
Hơn nữa... dấu máu cũng có lưu lại nơi này, tuy rằng vệt máu đã khô, nhưng tinh tường cảm nhận, mùi máu tanh vẫn còn lưu lại.
Vẫn là trèo qua tường, hay bò qua?
Hơn nữa đi theo hướng này, có thể dẫn đường tới nơi nào?
Diệp Phi Linh nhíu mày suy nghĩ, Giáng Châu đã gần năm mươi cấp, thông thường hồn sư cao cấp sẽ có hiệu quả áp chế đối phương cấp thấp hơn, nhưng dấu máu này... có thể là hồn sư tương đương ngang cấp, hồn sư cấp bậc cao hơn sẽ không để lại dấu máu như thế này, hơn nữa mấy dấu vết này có thể suy đoán ra một phần tính cách của kẻ bắt cóc, là nam.
Chân nữ nhân thường nhỏ nhắn, hơn nữa đều là đeo giày nhảy, gót giày sẽ rất bé, không thể nào có vết chân với đế giày to như vậy.
- Cửu muội, ngươi đây rồi! Không phải nói đi loanh quanh gần khu vực hoa viên sao? Làm hại ta tìm muội gần chết!
Mã Hồng Tuấn mồ hôi đầy đầu, phi như điên về hướng Diệp Phi Linh.
- Tứ ca, ta tìm được chút dấu vết ở nơi này!
Diệp Phi Linh không nhanh không chậm đáp, có thêm Mã Hồng Tuấn, việc tìm kiếm sẽ nhanh hơn.
- Được rồi, ta gọi được Tần học trưởng rồi, muội tìm được gì rồi?
Diệp Phi Linh chỉ về hướng tường thành, hiện tại đang có người ‘’ canh gác ’’, nếu nhảy qua có thể dẫn động chú ý.
Không nói tới chuyện Độc Cô Bác vô tình hay cố ý, nhưng hắn là người đại diện cho thế lực Thiên Đấu Hoàng Thất, cũng là bảo hộ cho Sử Lai Khắc học viện. Nếu nàng cùng Mã Hồng Tuấn trèo tường để hắn nhìn thấy, cảm giác như kiểu đám nhỏ trốn học đi chơi này vô cùng quái dị.
- Tần học trưởng ở bên ngoài đúng không? Chúng ta ra ngoài hội họp với hắn, trên đường ta nói cho huynh biết!
Diệp Phi Linh tràn ngập cảm giác bị người soi mói, một mực đẩy nhanh Mã Hồng Tuấn đi ra ngoài, âm thầm nhớ kỹ vị trí ban nãy tìm thấy dấu vết.
Bên ngoài bờ thành hiện tại rất vắng, hơn nữa vị trí đó cũng có phần hẻo lánh.
Tần Minh ở bên ngoài chờ, trong lòng cảm giác lo lắng lại càng hung tợn, đem hắn giày vò tâm tình muốn nổ tung. Đúng như hắn lo sợ, nàng đã xảy ra chuyện.
Giáng Châu ở nơi nào?
Có lẽ học muội biết chút gì đó.
Diệp Phi Linh cùng Mã Hồng Tuấn hội họp với Tần Minh, nhìn bộ dáng hắn giống như chịu đựng ẩn nhẫn không bạo nộ, trong lòng thầm hô không ổn. Diệp Phi Linh mau chóng kể lại chuyện hầu gái đi tìm Giáng Châu, còn Mã Hồng Tuấn kể lại những gì hắn nhìn thấy.
- Như vậy, thời điểm cuối cùng mọi người nói là Giáng Châu đi gặp vị hôn phu của nàng?
Tần Minh trong lòng có chút cuồng loạn, nhưng vẫn ngăn tâm tình của hắn bộc phát. Diệp Phi Linh cùng Mã Hồng uấn thay nhau gật đầu xác thực.
Đằng Khải công tước, người này … Tần Minh có chút không xác định, rất nhiều bậc quý tộc từng tới mời chào hắn, trong đó có cả Đằng gia, bọn họ thiên về khống chế hệ hồn sư, là hậu duệ một vị trưởng lão của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện.
- Ta có biết một chút, người này … rất háo sắc! Phàm là cô nương đẹp một chút đều bị hắn thu vào phòng, nga, có lần hắn còn mời ta đến Lâm Đạt Minh, đem mấy tiểu muội tới định nhét cho ta, muốn dụ dỗ bản thiếu gia giống như hắn! Đáng tiếc, đời này Mã Hồng Tuấn ta chỉ trung thành với mỹ vị!
Mã Hồng Tuấn chợt nhớ ra một chút, khinh thường hừ mũi nói.
- Lâm Đạt Minh?
Diệp Phi Linh có chút ngây ngốc. Tần Minh ngẫm lại một chút, rất nhanh liền cau mày đứng lên. Lâm Đạt Minh, nói dễ nghe thì chính là nơi ăn chơi của đám tiểu công tử quý tộc trong thành phố. Nói khó nghe, đây là nơi các cô gái nhà nghèo bán mình phục vụ đám người nhà giàu tiêu tiền.
Nơi này mặc dù chỉ mới mở trong hai năm gần đây, rất nhanh liền thu hút đông đảo quý tộc vây đến, hơn nữa thế lực đằng sau cũng không nhỏ, là sản nghiệp của Tuyết Tinh thân vương.
Diệp Phi Linh khó hiểu, nhỏ giọng hỏi Mã Hồng Tuấn là nơi nào, nghe xong cũng liền á khẩu.
Cái đó … có khác gì lầu xanh so với kiếp trước không?
Không khác, chỉ là nơi này có thêm nhiều thứ, sòng bạc, văn nợ, giấy gán nợ, khế đất, hơn nữa còn nhiều thứ khiến con người ta trầm mê trong đó.
Diệp Phi Linh không nóng lòng đi xem thử cái nơi này, hiện trạng nếu như có thể tìm được tin tức của Giáng Châu, có lẽ …
Đổi một cái bộ dạng khác đi vào xem sao.
Diệp Phi Linh xoa xoa gương mặt, trong chốc lát nghĩ tới bộ dáng nam nhân, liền hóa thành nam nhân biến hóa.
Tần Minh cùng Mã Hồng Tuấn một phen kinh dị nhìn tới, chỉ trong chốc lát, một cái nữ hài khả ái liền biến thành một nam nhân, xem chừng khó tin nhưng lại là sự thật.
Diệp Phi Linh trừng mắt, yêu cầu hai người nhắm mắt để nàng thay đồ, đợi hai người bịt lại mắt, lắc mình một cái tiến vào không gian, dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo.
Không gian biến hóa vô cùng mới, nhưng không có thời gian xem xét, Diệp Phi Linh thay xong đồ chuẩn bị trở ra, lúc định lướt qua mới vô tình nghĩ - Tần Minh tham gia chuyện này, nàng sẽ thành toàn cho hai người bọn họ, lại cầm theo một bông hoa hồng bỏ vào trữ vật hồn đạo khí.
Tước Thần chưa từng nói cho nàng cách sử dụng cái này, nhưng chỉ cần hai người bọn họ yêu nhau thì hoa sẽ nở.
Bất đắc dĩ biến thành bà mối, Diệp Phi Linh trong người còn nhiều hơn cả một thứ bất đắc dĩ. Nàng còn phải hoàn thành khảo nghiệm của Tước Thần, còn phải khiến cho mấy bông hồng này nở hoa.
Con đường thành thần … thật sự lắm gian truân, một mình đi đường đã không dễ, mang theo nhiệm vụ khảo nghiệm còn khó khăn gấp vạn lần.
Trở ra khỏi không gian, thấy Mã Hồng Tuấn còn đang bịt mắt, Diệp Phi Linh có chút dở khóc dở cười, gõ đầu hắn một cái.
- Chuẩn bị xong rồi?
- Đúng, chúng ta tiến vào thôi, ta xem xét khu vực sòng bạc, huynh đi tới chỗ các cô nương. Học trưởng, phiền huynh qua chỗ văn tự gán nợ xem xét?
- Được, nhưng nếu có tin tức gì, hai người các ngươi nhất định phải nói cho ta biết!
Bọn họ tới đây là để dò xét Đằng Khải, nếu hắn có mặt ở đây, liền chứng minh hắn vô can. Nhưng nếu hắn không có ở đây, như vậy liền có thể xếp hắn vào tội bắt cóc công chúa.
Giáng Châu cảm giác bị người bỏ xuống, sau đó bị hai người trói lại vào ghế.
- Mẹ nó, đúng là khiến lão tử mệt mỏi muốn chết!
Đằng Khải đuổi người cút ra, chính mình đóng lại cửa phòng. Con mẹ nó, Tuyết Kha công chúa thập phần hung ác, sai người đánh hắn máu huyết đầy mình.
Nếu không phải nhị công chúa này trị liệu qua loa cho hắn, không chừng hắn đã bị mất máu chết.
Mọi chuyện coi như đã hoàn thành, Đằng Khải qua loa tắm rửa một phen, sau đó lên giường đánh một giấc, ngày kế còn cần đi đường dài mới đến nơi.
Giáng Châu chớp mắt, mờ nhạt nhìn nền sàn. Nơi này nhìn có vẻ xa hoa, nhìn qua thì cũng không phải là tư gia, ngược lại giống với một nơi nghỉ ngơi như phòng dành cho khách nhân tại hoàng cung.
- Nhanh như vậy đã tỉnh rồi, ta còn tưởng ngươi là phụ trợ hệ thì tới sáng mới tỉnh?
Âm thanh Đằng Khải mang theo chế diễu nhìn tới Giáng Châu mở mắt.
*****************
Diệp Phi Linh đi tới sòng bạc, không thoáng một chốc liền vung tiền ra. Ngay lập tức liền có nữ nhân sà vào lòng nhanh như chớp.
Đáng tiếc đám nữ nhân ở nơi này không có người điều giáo, bộ dáng dong chi tục phấn õng ẹo này, ngược lại khiến Diệp Phi Linh có phần phản cảm.
Đánh liên tiếp bốn ván, đều là nàng thắng, ngược lại lộ ra vẻ mỏi mệt, xòe tiền vẫy theo một đám nữ nhân hầu hạ, trực tiếp đối với mấy tên phục vụ muốn gian phòng tốt nhất.
- Ai nha, thật xin lỗi vị công tử này, phòng tốt nhất hôm nay chúng ta hết rồi!
Người quản lý cung kính cúi đầu đáp, vừa rồi cho người truy tìm gia tộc người này, nhưng lại không ai phát hiện ra
- Hết rồi?
Diệp Phi Linh khinh khỉnh lắc đầu, cười lạnh nhìn tay quản lý âm thầm dò xét, khí thế hung hăng đáp:
- Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, hôm nay ta bao hết căn phòng tốt nhất, ngươi không thể nói là không có, chỉ có cái giá không hợp lý mà thôi!
Tay quản lý có chút giật mình, cứ tưởng là tên nhà giàu mới nổi ngu ngốc nào đó, không nghĩ ra lại là người biết nhìn hàng, cẩn thận nhìn trước ngó sau một lát, vẫy tay gọi người tới, nhỏ giọng đáp.
- Công tử, hiện tại phòng tốt nhất Đằng Khải công tước đang sử dụng, nếu như ngài không phiền, liền để chúng tôi dẫn người tới thương lượng, xem thử có thể đổi phòng không!
Diệp Phi Linh ừm một tiếng, híp mắt cười, quăng ra một túi kim hồn tệ vào tay hắn.
- Thuận tiện liền đem cho bổn thiếu gia mấy cô gái "" sạch sẽ "" một chút đi!
Tay quản lý đảo mắt, đem túi kim hồn tệ thu vào túi, phân phó người đi xuống dưới, xoa xoa tay hỏi Diệp Phi Linh.
- Công tử, ngài thích mỹ nhân dạng nào, ta nhất định toàn lực dốc sức khiến ngài hài lòng!
Diệp Phi Linh sờ sờ cằm, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh một chút, sau đó trưng ra bộ mặt híp mắt ôn hòa nhìn tay quản lý.
- Ta thích nhất là... nữ nhân có địa vị. Địa vị càng cao, ta càng thấy hứng thú, ngươi có cách nào đem tới cho ta một người như vậy không??