Giáng Châu nhàn nhạt nhìn Đằng Khải nằm trên giường, chính nàng cũng không biết hiện tại có cảm xúc gì.
- Ngươi... đem ta tới nơi này làm cái gì?
Thân phận nhị công chúa của nàng không đáng để một nam nhân nhìn trúng quyền lực chú ý. Đằng Khải này là người có dã tâm, mà nàng thì chẳng có thứ gì có thể đánh đồng với hắn.
Luận về tư sắc, Giáng Châu còn không bằng rất nhiều vị tiểu thư xuất sắc. Mang danh cái mác công chúa liền được người khác coi trọng?
Giáng Châu không tin là vậy. Phụ trợ hệ là người nhận được sự ưu tiên hàng đầu của các thế lực, nhưng coi trọng? Chưa chắc.
- Thái độ của công chúa khiến ta rất là không vui. Thử đoán xem?
Đằng Khải trên mặt nét cười, ý tứ là không nói. Giáng Châu nhàn nhạt nhắm mắt, kẻ này đưa mình tới đây, không phải có ý định quái dị gì đó chứ?
Hắn sẽ làm gì ta?
Trong đầu Giáng Châu là cả ngàn dấu hỏi. Rất nhiều điều lướt qua, giống như trong lời mẹ đã từng kể về thế giới ba ngàn màu sắc.
Ánh đèn vụt tắt, bóng tối duỗi dài trong căn phòng, Giáng Châu bị trói trên ghế bành, cựa động trước mặt Đằng Khải cũng chỉ là phí sức.
Hơn nữa kẻ này bắt nàng tới đây, lại không có ý định động đến nàng, nhưng ở trong bữa tiệc, biểu hiện của hắn đối với nữ hầu kia lại là mười phần ưa thích, khiến cho Giáng Châu tâm tình loạn thành một đoàn.
Chẳng lẽ...
Hắn đem ta dâng cho người khác?
Vẫn biết giới quý tộc nhiều chuyện dơ bẩn, hơn nữa những điều lệ ban bố trong lãnh địa của bọn họ có những cái nàng đều đã xem qua, hiện tại đem liên tưởng tới chính mình, Giáng Châu cảm thấy muốn nôn mửa.
********************
Diệp Phi Linh yêu cầu khiến cho hai mắt tên quản lý lóe lên dị dạng.
Về lý mà nói, yêu cầu cỡ này có thể khiến cho bọn họ trực tiếp đuổi người. Nhưng túi kim hồn tệ nặng như vậy đã thu vào, khẳng định còn có thể nhiều hơn nữa, người này biết hàng, hắn không dám chọc, một chút cũng không dám trái ý.
- Ai nha, tiểu công tử này... thật là biết hàng, chỉ là yêu cầu của ngài lúc này khiến cho chúng ta có chút thiếu sót!
- Vẫn là thiếu hàng tốt, hay là thiếu thứ gì?
Diệp Phi Linh liếc mắt, tay quản lý trưng ra nét mặt cung kính.
- Mặt hàng như ngài nói, chúng ta xác thực... có! Nhưng là ba ngày sau mới có thể giao cho ngài!
Ba ngày?
Diệp Phi Linh không có thời gian chờ lâu đến vậy. Thời gian biến thân của nàng sắp hết, chí ít cũng phải giữa trưa mai mới có thể biến thân một lần nữa.
Ánh mắt nàng chớp động, một chút đem tử cực ma đồng dò xét, Giáng Châu đích thực là có ở đây, hơn nữa là còn ở cách nàng hai tầng. Hơn nữa bên cạnh còn có người trông coi, khá lắm!
- Có hàng? Nhưng mà ba ngày sau? Ngươi không phải nói với ta là muốn cho bản công tử đây dùng hàng thứ phẩm đấy chứ? Bản thiếu gia chỉ dùng hàng một lần!!!!
Diệp Phi Linh ngả ngớn đáp, trong giọng nói đem theo hàn ý.
- Nào có, cam đoan với công tử là hàng mới, chẳng qua chúng ta chỉ đối với nàng chuẩn bị dạy dỗ một chút, đảm bảo khiến công tử thêm phần ưa thích!
Tay quản lý cầm khăn lau mồ hôi, mẹ nó chứ, đám công tử nhà giàu này còn có bệnh sạch sẽ, mỗi lần đều là một thiếu nữ thuần khiết mới chịu được.
Diệp Phi Linh nhếch môi.
- Ồ, các ngươi dạy dỗ bằng cách gì? Ta nhìn trúng mấy vị tiểu thư thập phần khó tính, nếu các ngươi có thể dạy dỗ bọn họ, ta liền đem tới thử một chút!
Tay quản lý trừng lớn mắt.
Đây là một vụ làm ăn lớn, buôn bán tuyệt đối có lời!!!
- Không biết là công tử nhìn trúng tiểu thư nhà nào a? Nếu có thể, chúng ta sẽ vì ngài phục vụ hoàn mỹ nhất!
Diệp Phi Linh ngừng lại một chút, biểu tình thập phần thỏa mãn, rỉ tai tên quản lý mà nói.
- Trữ Vinh Vinh, ngươi có thể chứ?
Tên quản lý nghe thấy cái tên này, lập tức sợ ngây người.
- Yêu cầu mặt hàng cao cấp như vậy, chúng tôi không nhận được. Tiểu công tử, đó là công chúa của Thất Bảo Lưu Ly tông đó, bên cạnh nàng còn có hai vị Phong Hào Đấu La bảo hộ, dám động thủ trên đầu họ, ngài nghĩ đầu tôi còn ở đây sao được?
Diệp Phi Linh: Vậy thì đổi người khác! Tỷ như... Thủy gia Thủy Băng Nhi? Hoặc Diệp gia Diệp Linh Linh?
Tay quản lý há hốc mồm. Đúng là đại thiếu công tử nhà giàu, mở miệng đều là muốn tiểu thư khuê các tới phục vụ. Nhưng hai vị tiểu thư này thân phận cũng không nhỏ đâu, hơn nữa còn là hồn sư.
Diệp Linh Linh có lẽ dễ xuống tay hơn một chút, có điều... người này thân phận là gì, để ngày mai tìm đám người Hắc Khuyết thăm dò một chút.
Diệp Phi Linh đoán được ý tứ tên quản gia đang dè chừng, trực tiếp xòe tay đem ra một tấm lệnh bài.
Dấu hiệu này, là … Tinh La Đế Quốc, hơn nữa còn là người trong hoàng tộc. Tên quản lý liền hiểu, người này không chỉ muốn cướp sắc, mà còn muốn đem người đi.
- Nên làm thế nào, ngươi biết rồi chứ?
Tay quản lý gật đầu cung kính. Thiên Đấu Đế Quốc có thể thiếu thứ gì, tuyệt đối không thiếu nữ nhân tuyệt sắc.
Người này mở miệng như vậy, tám phần là để cho Quốc Vương Tinh La mở rộng hậu duệ đi. Nghe đồn nửa năm trước Hoàng Hậu lâm bệnh nặng, hơn nữa gần hai năm rồi, hoàng tử một cái cũng không có.
Tinh La Đế Quốc tài lực cực lớn, nếu hoàn thành vụ làm ăn này, hắn tin tưởng rằng phần thưởng cho chính hắn cũng không ít đâu.
Chỉ cần làm gọn gàng một chút …
- Công tử dự định lúc nào khởi hành?
Diệp Phi Linh nhíu mày, tên này … không phải hắn nghĩ nàng muốn đem người đi luôn ấy chứ?
- Hai ngày, nhiều nhất ta chỉ cho các ngươi hai ngày thời gian! Sau đó ta sẽ rời đi, ngươi còn phải giúp ta chuẩn bị một cỗ xe ngựa chứa được cả mấy người!
Tên quản lý trợn mắt, lần này đúng thực là vớ bở rồi! Làm liều ăn nhiều, một lần hốt một mẻ, chỉ cần vị công tử này đem người cao chạy xa bay, cho dù các đại thế lực toàn Đế Quốc này có lật tung lên cũng không thể làm gì được hắn.
Diệp Phi Linh đạt được mục đích, quay xuống tìm Mã Hồng Tuấn cùng Tần Minh, lặng lẽ truyền âm bảo hai người trở về trước.
Đã xác định được Giáng Châu ở nơi này, không có lý nào lại về tay không. Thuận tiện thăm dò quá, nơi này có kha khá lượng hồn sư bảo hộ, mặc dù chỉ là hai mươi đến ba mươi lăm cấp, nhưng với số lượng như thế, kiến nhiều đè chết voi. Hơn nữa còn không biết bọn họ có thêm cao thủ nào nữa không, Diệp Phi Linh tùy tiện xem qua liền phát hiện Lâm Minh Đạt này rất nhiều cái nàng đều muốn có. Khế ước nô lệ, giấy vay nợ đất đai, quả thực giống như là một biển vàng cho nàng đào bới.
Nhìn thấy vị công tử lại hứng thú với những món đồ, tay quản lý hết sức tận tình giới thiệu. Nhưng Diệp Phi Linh cũng chỉ xem qua một chút, sau đó rời đi ngay lập tức.
Tay quản lý đoán là hắn còn có việc, cũng không tiện hỏi thêm, dù sao hắn cũng đã đưa tiền trước, không có lý nào hắn sẽ bỏ qua hai vị tiểu thư kia.
Hơn nữa bởi vì có thứ dịch vụ mờ ám này … Diệp Phi Linh vừa rời đi, bên ngoài đường liền xuất hiện một bóng người khoác trường bào màu đen tiến vào.
Ở bên ngoài Độc Cô Bác đều đã thấy được, nơi này giống như có người đứng sau, không nghĩ tới đi theo nha đầu kia liền xem được một chuyện thú vị.
Hắn có thể lập tức để cho nơi này nổ tung, nhưng hiện tại bây giờ chưa phải lúc.
Diệp Phi Linh bóng dáng tiêu thất, đi qua một ngõ quanh, liền tìm được xe ngựa của Mã Hồng Tuấn.
Tần Minh thần sắc mỏi mệt, tựa đầu vào ghế dưỡng thần. Mã Hồng Tuấn đang … cầm đùi gà gặm lấy gặm để.
- Ta tìm được Giáng Châu rồi!
- Thật sao? Nàng ở đâu?
Tần Minh bàng hoàng mở mắt. Từ lúc chiều lặng lẽ xuất phát, hắn đã không có ăn uống qua, tinh thần lại còn căng thẳng cực độ khiến hắn có vài phần mệt mỏi.
- Ở trong đó, đích xác là ở trên tầng hai, lúc này nàng không có nguy hiểm gì! Hơn nữa ở đó rất đông người canh gác, ta tạm thời dò xét được mấy chục tên Đại Hồn Sư cùng với Hồn Tôn, hiện tại cũng không phải thời điểm ra tay!
- Sao có thể thế được, chúng bắt cóc Giáng Châu là có mục đích. Học muội, ngươi không cứu được nàng, liền để ta tới. Cho dù lật tung cả cái Lâm Minh Đạt này lên, ta cũng phải đưa Giáng Châu trở về!
Tần Minh trong giọng nói có phần hơi giận, âm thanh kém chút rống lên.
- Nóng đầu liền nghĩ không thông! Tần học trưởng, ta biết ngươi lo cho Giáng Châu tỷ tỷ, nhưng hiện tại ngươi tới đó quậy tung lên, không chỉ khiến cho người ta bắt được cái cớ khiến ngươi thanh danh quét rác, lại còn đánh rắn động cỏ khiến chúng đem nàng giấu đi!
Diệp Phi Linh chớp mắt, âm thanh có chút cảm thông đáp lại. Hiện tại ai cũng lo cho Giáng Châu, phần của nàng tuyệt nhiên sẽ không kém phần hắn.
- Vậy ta phải làm thế nào? Thế này cũng không được, thế kia cũng không được!
Tần Minh vò đầu bứt tai, bộ dáng mang theo thống khổ cúi đầu mỏi mệt.
Đừng nhìn hắn vẻ ngoài nho nhã ôn hòa, với võ hồn mang theo hỏa thuộc tính, đại đa số hồn sư đều mang theo tính cách bạo liệt, tựa như Liễu Nhị Long vậy.
Đây là đúc kết kinh niệm mấy năm con mắt nhìn người của Diệp Phi Linh, không phải của Đại Sư.
Sư phụ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, luôn đem sư mẫu cưng chiều, báo hại nàng cùng đám người Đường Tam mấy lần bị tẩn cho vài trận, đau đến nhe răng trợn mắt vẫn phải thưa: Sư mẫu ra tay còn nhẹ!
- Ta có một ý này, chỉ là... thiếu người phụ giúp!
Diệp Phi Linh tỉ mỉ phân tích, cũng đem các giả thiết cùng trường hợp nói ra, đại khái là nàng lừa đám người Lâm Đạt Minh này một vố, nhưng phải có người phối hợp phụ trách bọc hậu.
- Tần học trưởng, ngươi nhất định không thể đi, không phải là ta ghét bỏ ngươi một phần, mà bởi vì ngươi là người trong lòng Giáng Châu tỷ, nếu muốn đạt được sự đồng ý của Thiên Đấu hoàng thất, ngươi nhất định phải giữ bản thân sạch sẽ một chút! Ngươi chờ ở bên ngoài tiếp đón, ta nhất định sẽ đưa nàng an toàn trở ra!
- Trời sáng, nam nhân kia nhất định sẽ rời đi tìm món hàng ta chỉ định, cho nên hai người các ngươi không cần quan tâm, mặt khác lại xem xét hoàng cung Thiên Đấu có ẩn giấu thông tin Giáng Châu hay vị tiểu thư nào mất tích không, hơn nữa tìm hiểu giúp ta mấy ngày gần đây có vị tiểu thư quý tộc nào bị bắt cóc không là được, sau đó buổi tối chúng ta hội họp, ta giúp các ngươi hóa trang một chút!
Diệp Phi Linh trong đầu nghĩ ra cái chủ ý, tà tà cười nhìn Mã Hồng Tuấn.
Mã Hồng Tuấn đang gặm đùi gà chợt cảm thấy gáy có hơi lạnh, quay sang lại nhìn thấy bộ dáng Diệp Phi Linh cười tà, da đầu run lên một trận.
Mẹ nó, Cửu muội lại nghĩ ra cái chủ ý quái quỷ gì vậy?