Nắm tay Tiêu Viêm siết chặt thành quyền. Một cảm giác ghen tị mặc danh nổi lên trong lòng Tiêu Viêm, cảm giác này rất giống cảm giác khi đối mặt với kẻ từng thắng hắn ở đại hội dược sư. Từ hồi còn ở Tiêu Gia Tiêu Viêm luôn cảm giác ánh mắt Cơ Huyền nhìn hắn chứ sự thương hại, ngay cả khi hắn còn là thiên tài hay hóa phế vật. Cơ Huyền chưa bao giờ xu nịnh lấy lòng hắn hay kinh thường hắn, cậu giống như kẻ nằm ngoài tất cả vậy.
Đến khi Tiêu Viêm trở lại là thiên tài hắn lại phát hiện ra Cơ Huyền đã tiến lên hắn một bước. Ba năm gặp lại, Tiêu Viêm tiến bước lớn trong cảnh giới thì Cơ Huyền cũng đồng dạng bước đi dài hơn so với hắn. Hắn biết mình không nên cảm thấy như vậy, dù sao Cơ Huyền cũng từng cứu mạng hắn, còn giúp Tiêu gia truy tìm hung thủ diệt tộc nhưng cảm giác này vẫn như cũ không tan.
Thậm trí Tiêu Viêm còn có “ ảo giác ” rằng Huân Nhi có tình cảm với Cơ Huyền. Không biết có phải do bị lời nói tác động của Cơ Huyền khi trước mà trong tư tưởng của Tiêu Viêm tự tạo ra cảm giác đó để bản thân có thể hoài nghi Huân Nhi không.
…..
Sự thay đổi của nội tâm của Tiêu Viêm không ai biết được. Lúc này Cơ Huyền tiếp nhận quyển trục của Hách lão, đôi mắt dần nhắm lại, linh hồn lực lượng phá thể mà ra, sau đó xâm nhập vào bên trong quyển trục, thu hoạch tư liệu luyện dược cực kì phức tạp bên trong.
Dưới ánh mắt chú ý của toàn trường, sau vài phút, linh hồn lực lượng của Cơ Huyền cũng từ trong dược phương lui ra. Cơ Huyền đem dược phương trả lại cho Hách trưởng lão ở một bên, mắt trợn tròn nói:
- Hách trưởng lão cũng thật là quá hố người đi, có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược này, xem như là một ngũ phẩm Luyện Dược Sư xác xuất thành công cũng không được bao nhiêu.
Nghe được lời toát ra từ miệng Cơ Huyền kia, mọi người phía dưới không khỏi một trận kinh ngạc xôn xao, ngũ phẩm đan dược, đây chính là phẩm cấp mà ngũ phẩm Luyện Dược Sư mới có thể nhúng tay đó. Là đẳng cấp tứ phẩm, nhưng luyện chế loại đan dược này, không thể nghi ngờ thất bại cũng phải đạt đến trên bảy tám mươi phần trăm.
- Ha ha, nếu muốn thi, tự nhiên là phải thi lớn một chút chứ… Ngũ phẩm đan dược này luyện chế có chút khó khăn, nếu thật không được, cùng lắm là luyện chế thất bại cả thôi.
Hách trưởng lão cười nói.
Cơ Huyền thực sự muốn dơ ngón giữa với lão. Lão nói thì nhẹ nhàng lắm, dù là ngũ phẩm dược sư có thể thành công luyện chế ra sợ rằng cũng chỉ có vài người thôi.
Đan dược ghi lại bên trong dược phương, là một loại ngũ phẩm đan dược tên là Long Lực Đan. Loại đan dược này có thể làm cho người phục dùng trong khoảng thời gian ngắn có được lực lượng cực kì mạnh mẽ, loại lực lượng này cùng biên độ đấu khí không quan hệ, mà là một loại lực lượng cực kì thuần túy bên trong cơ thể. Bởi vậy, Long Lực Đan này thuộc loại đan dược có tác dụng trực tiếp tăng thực lực.
Hách trưởng lão nhàn nhạt cười, cũng chẳng quản sắc mặt hai người, mở rộng quyển trục, đem đẳng cấp của Long Lực Đan cho đến một ít vẻ ngoài đọc ra giới thiệu.
Mọi người bên dưới, sau lúc nghe được hiệu quả của đan dược này có thể chấn phúc lực lượng, liền nhịn không được con mắt hơi lóe, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên không hổ là ngũ phẩm đan dược, thậm chí có hiệu quả kì dị như thế.
- Nếu đề mục tỉ thí hai vị đều đã biết, vậy mời bắt đầu đi.
Hách trưởng lão cất kĩ quyển trục, bàn tay vung lên, hai miếng vải đen trong quảng trường liền bị một trận cuồng phong cuốn bay, lộ ra hai thạch thai bên dưới, cùng với các loại dược tài đầy trên mặt thạch thai.
- Dược liệu của mỗi người, đều là ba phần. Bởi vậy, mỗi người các ngươi có ba lần cơ hội, trong ba lần cơ hội này, ai luyện chế thành công trước liền thắng lợi.
Chỉ vào thạch thai, Hách trưởng lão chậm rãi nói.
- Hai người có dị nghị gì không?
Cả hai đều lắc lắc đầu cùng xoay người quay về một thạch thai trong quảng trường đi đến.
Nhìn thấy song phương đều đã chuẩn bị xong xuôi, Hách trưởng lão trên khuôn mặt ý cười cũng nồng đậm hơn nhiều, xoay người lại, hướng tới quảng trường đông nghìn nghịt, cao giọng vang dội quanh quẩn trong quảng trường.
- Tỉ thí, hiện tại bắt đầu!
…..
Sau khi Hách trưởng lão tuyên bố bắt đầu, toàn bộ ánh mắt thoáng cái chuyển hướng tới hai người phía sau thạch thai, âm thanh nhốn nháo cũng dần dần trở nên yên ắng hơn nhiều.
Tầm mắt Cơ Huyền chậm rãi cẩn thận đảo qua dược tài trên thạch thai, sau khi phát hiện không có quên gì, mới khẽ gật đầu, bàn tay vung khẽ, một dược đỉnh toàn thân kim sắc thoáng hiện, dương quang chiếu xạ lên trên đỉnh, nhất thời phản xạ ra quang hoa chói mắt, làm cho người ta phải chuyển ánh mắt đi.
Đây là đỉnh mà Cơ Huyền lấy của Hàn Nhàn, vì Cửu Dương Long đỉnh quá bắt mắt rồi hơn nữa lúc ở Gia Mã đã lấy ra dùng trước mặt Tiêu Viêm rồi nên không thể sử dụng nữa. Mà dược đỉnh bình thường thì không chịu nổi dị hỏa. Cái đỉnh này miễn cưỡng phù hợp đi.
Mà so với Cơ Huyền thì dược đỉnh của Tiêu Viêm hơi kém một chút. Dược đỉnh Tiêu Viêm sử dụng thực sự không phải hạng cao cấp gì, giống như một lò nhóm lửa không bám tro vậy.
Trong mắt người ngoài nghề, dược đỉnh tốt giống như lợi khí vừa tầm trong tay chiến sĩ, có thể làm cho xác xuất luyện đan thành công gia tăng thật lớn, mà hiện giờ dược đỉnh Tiêu Viêm sử dụng thế mà lại rách nhát như vậy khiến nhiều người có chút kinh thường.
Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, Tiêu Viêm ngón tay khẽ lắc, một đoàn thanh sắc hỏa diễm nhỏ liền xuất hiện trong lòng bàn tay. Tay nhẹ gảy bên trong đám lửa, hỏa diễm liền vẽ nên một đạo vòng cung giữa không trung, cuối cùng tiến vào dược đỉnh. Trong lúc nhất thời, hừng hực hỏa diễm liền bốc lên bên trong dược đỉnh.
Cơ Huyền lúc này cũng tập chung vào đan dược, lật nhẹ bàn tay một đoàn hỏa diễm hoàng kim xuất hiện, màu sắc gần như tương đồng với dược đỉnh có điều so với dược đỉnh chói mù mắt thì hoàng kim hỏa có vẻ trầm hơn. Bên trong hoàng kim hỏa còn có thấp thoáng ngân quang là lục quang.
Cơ Huyền vung tay lên, hoàng kim hỏa diễm cũng tiến vào trong kim hoàng dược đỉnh. Trong lúc nhất thời, kim sắc dược đỉnh chứa đựng kim sắc hỏa diễm, làm cho bên này trở thành địa phương hấp dẫn ánh mắt nhất trong quảng trường.
…..
Tiêu Viêm bỗng nhiên cảm nhận được một trận ba động nóng cháy, lập tức cau mày, quay đầu nhìn lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm đoàn kim sắc hỏa diễm kia, Tiêu Viêm trong lòng thoáng kinh dị một tiếng, không nghĩ tới gia hỏa kia còn có được bảo bối hỏa diễm bậc này.
Bên phía các trưởng lão nhìn hỏa diễm của Cơ Huyền mắt cũng muốn lồi cả ra. Mấy lão nhìn nhau lắp bắp:
- Không phải ta nhìn nhầm đúng không? Tiểu tử Cơ Huyền kia cũng sở hữu dị hỏa…. Dị hỏa từ lúc nào như rau cải ngoài đồng vậy, mấy tên tiểu tử kia từ khi nào có toàn vật khủng bố như vậy….. Có điều sao hỏa diễm đó quen vậy?
Hách trưởng lão khi nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới dị hỏa của Hà Kim bị Cơ Huyền chế phục được.
…...
Mà Cơ Huyền không biết những điều đó, hiện tại toàn lực của cậu đều tập chung vào đan dược. Não hải Cơ Huyền cấp tốc xem lại các loại tư liệu ghi trên dược phương kia. Luyện chế Long Lực Đan này tài liệu cần thiết thật nhiều, lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều loại nhiều thứ cộng lại sợ là phải hơn bốn mươi loại, trình độ dung hợp giữa các loại dược tài, giao tạp với nhau, quả thực phiền toái đến mức giống như lẫn lộn lung tung.
Ngũ phẩm đan dược cũng không phải vật tầm thường, loại đan dược cấp bậc này, cho dù là bỏ vào trong Hắc Giác Vực, cũng có thể bán đấu giá ra một cái giá xa xỉ trên trời. Bởi vậy, muốn đem nó thành công luyện chế, tự nhiên cũng cực kì khó khăn. Dù Cơ Huyền có hồn lực cấp bậc cao giai ngũ phẩm dược sư, nhưng vẫn cảm thấy có chút cứng tay.
Sau một khắc tập chung tinh thần, sắp xếp lại các bước Cơ Huyền thở ra một ngụm khí. Hấp khí đem hai loại thảo dược có chút quắt quắt lại gọi là Khô Minh thảo, đấu khí nhẹ nghiền nó thành vụn rồi đem vụn thảo đẩy vào đỉnh.
Hoàng kim hỏa diễm bốc lên trong dược đỉnh cũng không ngừng vặn vẹo, đem vụ thảo tinh luyện. Sau đó tiếp tới các dược thảo trên bàn, dược tài ném giữa không trung cơ hồ chưa từng ngừng nghỉ.
Khuôn mặt ngưng trọng, tay phải Cơ Huyền khống chế hỏa hầu, tay trái trên thạch thai bay múa bóng ảnh cũng làm người ta hoa cả mắt. Từng loại dược tài bị ném giữa không trung rơi vào trong dược đỉnh, cuối cùng bị hỏa diễm một ngụm thôn phệ.
Trong quảng trường, Hác trưởng lão khoanh tay đứng lúc này ánh mắt cũng hơi sáng lên. Cơ Huyền lộ ra thủ pháp như vậy, giống như là nước chảy mây trôi, không có nửa điểm đình trệ, nhìn qua cực kì có tính hân thưởng.
Tiêu Viêm phía bên cạnh thực lực cũng không tầm thường, thủ pháp rõ ràng liền mạch không hề kém cạnh Cơ Huyền. Trong nhất thời, mọi người dưới trường chỉ có thể nhìn hai gia hỏa trên đài ngây ngốc với hỏa diễm bên trong dược đỉnh, học viên có chút không hiểu rõ đây là bước nào của luyện đan thuật.
- Đây là gốc cuối cùng rồi.
Cầm gốc cây có bộ rễ kết lại gần giống một đứa trẻ con đang cười. Nhìn khá ghê rợn. Đem gốc dược tài tiến nhập dược đỉnh, vừa tiến nhập vào trong dược đỉnh, gốc cây trong thoáng chốc bị hỏa diễm vây quanh tinh luyện. Nếu hoàn thành tinh luyện thì này thì Cơ Huyền hoàn toàn có thể ngưng đan.
Đột nhiên, một đạo tiếng vang rất nhỏ cực kì nặng nề từ trong thạch thai truyền ra, bàn tay Cơ Huyền đột nhiên dừng lại. Đấu khí nhẹ đánh nắm đỉnh, bên trong đỉnh lúc này số dược phẩm vất vả tinh luyện được đã bị đốt sạch. Vừa rồi trong khoảng khắc vô ý, hỏa khí tăng mạnh cuối cùng là kiếm củi ba năm đốt trong một giờ.
- Haiz….
Cơ Huyền lần đầu thất bại, nhất thời làm đám người nhìn không chuyển mắt phía dưới tiếc hận thở dài một hơi.
Tiêu Viêm trong trầm tư, quay đầu đem ánh mắt hướng dược đỉnh của mình, sắc mặt dần ngưng trọng. Một lát sau, thở ra một hơi sâu, bàn tay vung lên, lập tức đem một gốc dược tài ném vào trong dược đỉnh. Khi đạt tới dược thảo thứ ba mươi tiến nhập vào dược đỉnh một đạo âm thanh phừng phực rất nhỏ vang lên bên trong, rồi đột nhiên ngưng đọng xuống. Tiêu Viêm cũng thất bại.
Có điều Tiêu Viêm so với Cơ Huyền có kém hơn chút đỉnh, ít nhất Cơ Huyền đã đạt được tới bước ngưng đan mới thất bại, còn Tiêu Viêm thì mới gần hoàn thành quá trình tinh luyện.
Lần đầu tiên luyện chế, hai người đều là cùng thất bại mà hạ màn, bất quá thất bại này, tựa hồ Cơ Huyền có chút tiêu sái hơn một chút.