Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 35

[35] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (35)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Sau khi Đổng Tán tỉnh lại, Cố Tranh liền gọi điện cho người nhà họ Đổng.

Mà bên Đổng gia đã sớm loạn thành cào cào, tiểu thiếu gia mất tích gần mười ngày, trước khi mất tích còn mang theo một nhóm người.

Động tác của Đổng gia không thể nói không nhanh, nhưng những tin tức về Đổng Tán đều đã sớm bị người khác thanh lý sạch sẽ trước một bước, mãi đến khi nhận được tin tức của Cố Tranh.

Đương nhiên cũng thuận tiện biết thêm được là thiếu gia nhà mình rốt cuộc là tại sao lại bỏ đi, lại tại sao lại được cứu về.

Đổng gia không chỉ đơn giản thiếu Cố Tranh một cái nhân tình, còn đưa qua một đống lễ vật, có thể nói là thái độ biểu hiện thành ý.

Hai bên đối với kết quả này rất vừa lòng.

Buổi sáng vừa mới nhận được tin tức, buổi chiều người của Đổng gia liền đến.

Tả Ngôn tránh qua một bên, lấy ra vài quyển sách xem không hiểu, nghe nói mỗi một quyển trong đó có thể mua xuống mấy đống biệt thự như vầy cũng không thành vấn đề.

Bộp bộp, một quyển sách cũ kĩ bị cậu không cẩn thận làm rớt ra một nửa bìa sách.

Tả Ngôn ngây ngẩn cả người, thấy mọi người xung quanh không nhìn cậu, lặng lẽ đem bìa sách kẹp lại bên trong, bỏ cuốn sách dưới cuối cùng.

Cố Tranh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Tả Ngôn chột dạ nhìn hắn cười một cái, tôi không làm gì cả, thật đó.

Sau khi Cố Tranh nói vài câu khách khí với người Đổng gia, Đổng Tán đột nhiên kϊƈɦ động hỏi, “Anh là Cố Tranh ?”

Cố Tranh thản nhiên nhìn hắn ta một cái, “Có gì không ?”

Đổng Tán kϊƈɦ động lớn tiếng nói với những người đến đón hắn ta: “Mấy người về đi ! Tôi không về !”

Tả Ngôn nhìn hắn ta từ trêи xuống dưới, không lẽ là fan hâm mộ của Cố Tranh à.

Đầu năm nay nghề trộm mộ hot vậy à ?

Cố Tranh nhấp một ngụm trà, “Tôi không thu lưu người ngoài.”

Đổng Tán vờ như không nghe thấy, sau đó hắn ta mặc kệ người trong nhà nói gì mà ôm chặt lấy gốc cây trong vườn, không đi.

Người Đổng gia không còn cách nào đành phải gọi cho gia chủ, điện thoại kết nối, đặt bên tai Đổng Tán, chỉ nghe đầu dây bên kia gào một câu: “Đổng lão nhị, nếu con không về thì sau này đừng mong bà mẹ này cho con một đồng tiền tiêu vặt nào !”

Lỗ tai của Đổng Tán trong nháy mắt không còn nghe được gì, sau đó được vài người mang vào xe.

Tả Ngôn cảm thấy, nữ nhân đầu dây bên kia nhất định giống y chang với mẹ của Hoàng Nghiêu.

Tỷ như, dùng cách nào để quan lý thằng con trai không thể bớt lo của mình.

Người Đổng gia rời đi, Cố Tranh cũng ra ngoài.

Tả Ngôn đứng trêи lầu hai nhìn bóng lưng của hắn, nam nhân như cảm giác được mà quay đầu nhìn cậu một cái.

Tả Ngôn nắm lấy móng vuốt của mèo, xua xua tay với hắn.

“Cậu không lo lắng à ?”

Tả Ngôn xoay người ngồi lại trêи ghế, “Lo chuyện gì ?”

Hoàng Nghiêu đứng phía sau cậu nói: “Cậu biết tôi đang nói chuyện gì không ?”

Tả Ngôn thản nhiên nói, “Tóm lại phải có người đứng ra lựa chọn.”

Hoàng Nghiêu cảm thấy tên Hà Chi Dứu này, hắn ta càng xem càng không hiểu, sâu không lường được.

Có lẽ đây chính là bộ dạng thật sự của cậu.

Ý nghĩ thật sự của Tả Ngôn là, cho dù Cố Tranh đuổi cậu đi, cậu cũng có thể chạy trở về.

Tả Ngôn: “Nhưng mà, hệ thống, ta diễn thế nào ?”

Hệ thống đánh giá cậu khá cao, “Cho ngươi một trăm điểm !”

Tả Ngôn nhìn lên cao, hít một hơi, làm người vô địch thật lẻ loi.

Hệ thống: … Mặt dày.

Trong quán trà.

Cố Tranh đẩy cửa ra, bên trong chỉ ngồi có một người.

Trong mùi trà thoang thoảng, mơ hồ hiện lên ánh mắt của Mục Úy.

“Cậu đến rồi.”

Cố Tranh gật đầu, ngồi đối diện hắn ta.

Mục Úy rót một chén trà để trước mặt hắn.

“Khó có được một lần cậu chủ động tìm tớ, có chuyện gì không ?”

Cố Tranh nói, “Bình sứ xanh ở chỗ cậu ?”

Mục Úy cười khổ một tiếng, “Cậu thật thẳng thắn, không sai, ở chỗ tớ, người tình bé nhỏ của cậu nói cho cậu biết ?”

Cố Tranh nhìn hắn ta nói, “Cậu có điều kiện gì ?”

Mục Úy nói, “Nếu cậu đã biết, vậy cậu ta hẳn đã nói hết cho rồi đúng không, chỉ cần cậu ta rời đi, bình sứ xanh này, tớ sẽ dâng hai tay cho cậu.”

Cố Tranh dùng ánh mắt thâm thuý nhìn hắn ta, “Cậu còn lựa chọn nào khác không ?”

Mục Úy rũ mắt xuống, ngón tay vuốt ve miệng chén, “Vậy đổi điều kiện vậy, cậu theo giúp tớ một lần, tớ đưa bình sứ cho cậu.”

Sau khi Cố Tranh nghe xong, đạm mạc nhìn hắn ta, “Mục Úy, cậu biết thủ đoạn của tôi mà, sau này tự giải quyết cho tốt.”

Đúng vậy, biết, sao có thể không biết, nhưng hắn ta vẫn muốn đánh cuộc một lần.

Tên Cố Tranh này có bao nhiêu bạc tình, hắn ta đã hiểu rõ nhiều năm.

Mà ngay cả quan hệ bạn bè ở ngoài này, chẳng qua chỉ là do một mình hắn ta tình nguyện mà thôi.

Lần thứ hai Mục Úy ngẩng đầu, chỉ còn lại cánh cửa he hé.

Cầm chén trà lên, ngửi được mùi thản nhiên thơm ngát, thấp giọng, “Tự giải quyết cho tốt ? Ha ha ha…”

Nước trà trong trẻo phản chiếu lại đôi mắt tối đen.

Đổng Tán tìm lại đường đi trong trí nhớ, rốt cuộc cũng thấy được kiến trúc quen thuộc.

Ánh sáng sáng ngời, dán lên cửa nhìn vào bên trong, đợi đến khi người bên trong đi hết, hắn ta mới thả lỏng.

“Anh đang nhìn gì vậy ?”

“Bọn họ đi…”

Nói một nửa đột nhiên quay đầu lại, “Cậu cậu… quỷ !”

Tả Ngôn mặt không đổi sắc nhìn hắn ta, quay đầu bước vào.

Đổng Tán nhìn cậu đã đi xa, vội vàng đuổi theo bước vào.

“Ai, cậu đừng đi mà, cậu còn nhớ tôi không, có một hôm buổi tối tôi từng cho cậu quá giang đến nội thành.”

Tả Ngôn thầm cười ha hả, anh trêи có mẹ già, dưới có trẻ nhỏ, ở giữa có tình nhân phải nuôi, tôi còn thuận tiện xem qua bộ dạng cởi trần của anh.

Mắt thấy Tả Ngôn vẫn không để ý đến hắn ta, Đổng Tán có chút sốt ruột, người này hắn ta từng gặp ở nhà Cố Tranh, hai người bọn họ nhất định có quan hệ, không chừng cố gắng tạo quan hệ tốt với cậu thì có thể ở lại nhà Cố Tranh rồi.

“Cậu thật sự không nhớ ra tôi à ? Chúng ta còn từng gặp nhau trong toilet ! Xem nè, hai người chúng ta thật có duyên…”

Tả Ngôn quay đầu lại, nhìn hắn nói, “Nghiệt duyên.”

Mỗi lần thấy cậu đều gọi cậu là quỷ, người như vậy cũng không phải ai cũng có thể gặp.

Đổng Tán phát huy ra tinh thần không biết ngượng của hắn ta, theo đuôi Tả Ngôn bám đi vào biệt thự của Cố Tranh.

Tả Ngôn muốn ăn chuối tiêu, hắn ta liền giành trước một bước lột vỏ ra đưa đến trước mặt Tả Ngôn.

Tả Ngôn muốn uống nước, hắn ta ngay lập tức may lên mấy lon nước trái cây, coca, nước khoáng.

Tả Ngôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn ta, ân cần vậy à, lát nữa đuổi đi cũng ngại.

Nhưng mà, đồ trong nhà của tôi sao anh biết rõ vậy.

“Không phải anh đã về nhà à ? Sao còn quay lại ?”

Đổng Tán đang gọt vỏ táo, nghe một câu như vậy liền cầm cắn một miếng, “Đừng nói nữa, trong lúc này tôi nào dám về nhà.”

Tả Ngôn nhìn quả táo trong tay hắn ta, anh mau bỏ xuống, là đồ nhà tôi.

Đổng Tán nói, “Mười mấy người tôi dẫn theo đều chết hết rồi, mẹ nó đều hơn mười mạng người, tôi có lỗi với gia đình của bọn họ nên tôi không dám về gặp bọn họ, huống chi, nếu tôi trở về ba của tôi nhất định sẽ đánh gãy chân tôi.”

Lão già họ Lục kia sợ người nhà hắn ta trả thù nên giả ý nói với hắn ta là biết một mộ thất rất được, cổ động để hắn ta đi, nói bên trong ngoại trừ chủ mộ thất thì những nơi khác người của lão ta đã dò xét hết, lúc ấy cũng chỉ còn vài người nên không mang theo đồ ra.”

Cho đến bây giờ hắn ta cũng chưa từng xuống mộ, nghe lão ta nói vậy liền muốn thể hiện bản thân mình.

Lão già họ Lục lúc đầu còn gửi một phần tư liệu cho hắn ta, nhưng đợi đến khi đến đó, hắn ta mới mẹ nó nhận ra lộ tuyến có vấn đề ! Người của hắn ta đều chết ở đó !

Nếu không có Cố Tranh, hắn ta cũng đã chết ở đó.

Tả Ngôn nói, “Anh biết Cố Tranh ?”

Đổng Tán cầm lấy một quả táo khác gọt vỏ, “Anh ta là thần tượng của tôi, tôi cũng không ngờ được là anh ta cứu tôi.”

Tả Ngôn nói, “Thần tượng của anh sắp về rồi, anh có thể đi.”

Đổng Tán vừa nghe liền nói: “Ta không đi !”

Tả Ngôn vẻ mặt thâm trầm nhìn hắn ta, “Làm người phải biết chịu trách nhiệm, có lẽ khi anh trở về, người nhà của anh nể mặt thái độ biết nhận lỗi của anh mà tha thứ cho anh.”

Đổng Tán nói, “Không thể nào.”

Tả Ngôn nói, “Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự thì bị xử nghiêm. Nể mặt hai chúng ta từng quen biết, tôi sẽ chuẩn bị xe lăn cho anh.”

Lúc Cố Tranh trở về, vừa lúc nhìn thấy một màn Đổng Tán bị một đám người bịt miệng mang ra ngoài.

Mà Tả Ngôn đang đứng trước cửa nhà, duỗi duỗi móng vuốt.

“Có chuyện gì vậy ?”

Tả Ngôn nói, “Bọn họ để quên đồ, trở lại lấy.”

Mà “đồ” trong miệng Tả Ngôn chính là tên hai mắt ngấn lệ, sống không còn gì luyến tiếc bị quăng vào xe.

Vài ngày sau, Hoàng Nghiêu nói cho cậu vài tin về Lục gia.

Phần lớn thuộc hạ của Lục gia đều đi vào một đại mộ, trong đó cũng có tên tóc đỏ trộm theo vào.

Sau khi lão già họ Lục biết tin đột nhiên não bị chấn động.

Nhân vật đã từng oai phong một cõi hiện tại chỉ có thể nằm trêи giường, vượt qua những ngày cuối đời,

Lục gia xuống dốc không phanh, lão đại Lục gia mang theo đám thuộc hạ còn lại không nhiều lắm, rời khỏi thành phố này.

Lục gia từ chuyến đi đó liền xuống dốc.

Sau khi Tả Ngôn nghe xong cũng không phản ứng gì, nhưng mà vào buổi tối, mỗi lần nam nhân cắn yết hầu của cậu, cả người cậu đều run rẩy, điều này cũng khiến Cố Tranh càng thêm yêu thích điểm chí mạng trêи cổ cậu.

Hôm nay, Cố Tranh và Hoàng Nghiêu cùng ra ngoài đi tham dự lễ tang của một ông lão, nghe nói ông lão đó giao tình rất thâm với ông nội của Cố Tranh.

Tả Ngôn một mình ở trong nhà, dưới ánh mặt trời ấm áp, cậu nằm dài trêи ghế, chợt nghe từ dưới lầu truyền đến một tiếng “ngao”.

Tả Ngôn vội vàng ngồi dậy, dưới lầu vang lên tiếng kêu thê lương của Nhị Cẩu, có chút khủng bố.

Tả Ngôn bước đến, chỉ thấy bé mèo nhỏ không ngừng nôn khan, bên cạnh còn có một bãi nôn, cả người mềm nhũn nằm trêи mặt đất, nhìn thấy cậu liền cố sức muốn ngồi dậy nhưng không thể động đậy.

Tả Ngôn ôm lấy bé mèo, ngay cả giày cũng không thèm đổi mà chạy ra ngoài.

May là trong nhà Cố Tranh không chỉ có một chiếc xe.

Cậu biết lái xe, chỉ là không có bằng lái trong thế giới này mà thôi.

Dọc theo đường đi, cho dù trong lòng rất lo lắng nhưng cậu cũng chưa từng vượt đèn đỏ lần nào.

Đến bệnh viện thú cưng, bác sĩ lập tức tiến hành cấp cứu cho bé mèo, Tả Ngôn chống tường, lúc này cậu mới nhận ra chân cậu có chút nhuyễn.

Ngay lúc này, bên cạnh cậu xuất hiên hai nam nhân.

“Hà Chi Dứu tiên sinh ?”

Tả Ngôn quay đầu lại, nhìn bộ dạng của hai người kia, trong lòng có chút dự cảm xấu.

Hơi khác so với trêи ảnh, nhưng mà để xác nhận sau.

Hai người một trái một phải mang Tả Ngôn đi, chân Tả Ngôn không chạm đất, vừa định kêu to đã bị người bịt miệng.

Cậu cắn một cái, trong miệng toàn là máu.

“Đệt !”

Tả Ngôn nhân cơ hội này quay đầu lại hét lớn với bác sĩ: “Chữa khỏi cho mèo của tôi !”

Sau đó trêи mặt cậu bị quật một bàn tay, Tả Ngôn mơ hồ bị nhét vào trong xe.

Nửa ngày, cậu ɭϊếʍ ɭϊếʍ khoé miệng, trong miệng mang theo mùi tanh tanh.

Cậu thấp nhất cũng bị chấn động não rồi.

Bình Luận (0)
Comment