Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 36

[36] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (36)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Hai người ngồi kẹp chặt hai bên Tả Ngôn phòng ngừa cậu chạy trốn.

Tả Ngôn cố chịu đựng trong chốc lát nhưng vẫn không chịu được.

“Đại ca, anh cột trúng tóc của tôi.”

Tên cao to cúi đầu nhìn nhìn, sau đó không kiên nhẫn nói: “Đàn ông con trai mà để tóc dài như vậy, trách không được là bị nam nhân đè dưới thân.”

Tả Ngôn la một tiếng, mái tóc của cậu bị mạnh bạo kéo ra.

Nhưng mà, tóc dài cùng cơ lão có quan hệ gì với nhau à ?

Đại ca, suy nghĩ này của anh cũng không quá thời thượng nha.

Hai cánh tay bị cột lại ở sau lưng, Tả Ngôn lén lút mò mò, thực hiển nhiên là không gỡ ra được.

Tả Ngôn nhìn bên này, rồi nhìn qua bên kia, nghĩ nghĩ vẫn mang tầm mắt của cậu nhìn chăm chú vào người ngồi bên trái.

“Mấy anh biết tôi à ?”

Không ai trả lời cậu.

Tả Ngôn không ngừng cố gắng, “Mấy anh chắc chắn rằng mấy anh không bắt sai người à ? Nếu không thì đi đối chiếu một chút ? Lỡ như bắt sai người thì ngại ngùng lắm.”

Một câu này của cậu nói ra, tên cao to bên trái lấy một tấm ảnh chụp ra nhìn nhìn, “Đây là cậu à ?”

Tả Ngôn nhìn người trong ảnh chụp, rất muốn lắc đầu không thừa nhận.

“Nếu tôi nói không phải thì mấy anh có thể thả tôi đi không ?”

“Không thể.”

Tả Ngôn thầm cười ha hả, vậy mấy người hỏi làm cái shit gì.

Tên cao to đang lau vết máu trêи tay bên cạnh liếc mắt nhìn cậu một cái, quát lớn, “Thành thật một chút ! Đừng có giỡn mặt với ông đây !”

Tả Ngôn tai trái nghe xong lời từ tai phải đi ra, nhìn tạo hình của cậu trong ảnh, không phải ai cũng có thể chụp được.

Nếu nhớ không lầm, hôm đó là ngày đầu tiên cậu cùng Nhị Cẩu đi đánh nhau rồi về.

Vậy phạm vi liền thu hẹp lại vài người.

Hoàng Nghiêu, Mục Úy, người Lục gia, đương nhiên cũng có thể là hàng xóm cách vách – chủ nhân của con chuột lớn kia, hai hôm trước rốt cuộc cậu cũng mang Nhị Cẩu đánh bại được con chuột đó, cũng có thể là chủ nhân nó muốn báo thù giúp nó.

Hệ thống: “Ngươi không lo chút nào à ?”

Đến thời điểm này rồi còn muốn nói những chuyện không thực tế đó.

Tả Ngôn ôn nhu hỏi: “Ngươi đoán ?”

Hệ thống: …

Mặc kệ là ai muốn bắt cóc cậu, đều nhất định có điều kiện, nhưng chỉ sợ là tên tâm thần mất trí nào đó, không làm gì được Cố Tranh nên mới trút giận lên người cậu, đây mới là chuyện kinh khủng nhất.

Cậu không lo mới là lạ.

Quan trọng nhất là, cậu khó khăn lắm mới ở lại được bên cạnh Cố Tranh, trả giá không biết bao nhiêu đại giới, lỡ như nhiệm vụ vì như vầy mà thất bại, không lẽ muốn làm lại lần nữa à ?

Vậy nên, phải sống !

Tả Ngôn: “Hệ thống, đến đây, ta dựng cho ngươi một cái sân khấu, ngươi đến hát một bài hát giúp tâm trạng ta phấn chấn lên.”

Hệ thống im lặng trong chốc lát, đột nhiên mở miệng, “Tôi đưa em đi hơn ngàn dặm~”

Tả Ngôn: … Nếu ta không qua được hôm nay, thì tất cả đều nhờ vào công sức của ngươi.

Không lâu sau đó, xe dừng lại tại trước vườn hoa hoang vu ở vùng ngoại ô.

Tả Ngôn bị lôi từ trong xe ra, lảo đảo hai cái.

Địa điểm để bắt cóc không phải đều là kho hàng, nhà dân nhỏ, linh tinh này nọ à ?

Hiện tại chỗ bắt cóc đều hữu tình vậy hả ? Chẳng lẽ là do cậu suy đoán sai, người muốn bắt cóc cậu không phải vì Cố Tranh ?

Hệ thống cũng không xác định, “Có lẽ bọn họ biết ngươi mang thân phận là kỳ tích Võ Lăng Sơn.”

Đột nhiên có một thi thể sống lại, nếu tin tức này truyền ra chắc chắn sẽ khiến ngoại giới khϊế͙p͙ sợ.

Tả Ngôn đồng ý, “Cũng có thể là do thèm nhỏ dãi trước mỹ mạo của ta.”

Hệ thống: … Không có cách nào để trò chuyện.

Tả Ngôn được đưa vào trong một nhà ấm dùng để trồng hoa, bên trong trống rỗng.

Bị đẩy ngã trêи mặt đất, Tả Ngôn vặn vẹo hai cái, muốn ngồi dậy, lại thấy trước mặt đột nhiên nhiều ra một đôi giày da.

Người đó đến đứng trước mặt cậu, từ trêи cao nhìn xuống.

“Nhìn thấy tôi, cậu ngược lại không hề ngoài ý muốn.”

Tả Ngôn bò bò sang bên cạnh, ngồi dậy, muốn cách người này xa một chút.

Tục ngữ có câu, tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt.

Lần này bị rơi vào tay của hắn ta, không ổn chút nào.

Mục Úy ngồi xổm xuống, nhìn cậu, “Cậu rốt cuộc đến từ đâu vậy, tôi không hề tra được bất cứ tin tức nào từ cậu.”

Thật giống như đột nhiên xuất hiện trêи thế giới này.

Tả Ngôn thở dài, tra được mới là lạ, ngay cả bản thận cậu còn không biết cậu đến từ đâu.

Mục Úy thấy cậu không nói lời nào, cười, “Không nói ? Cũng được, tôi cũng không hiếu kỳ với lai lịch của cậu như vậy.”

Không hiếu kỳ còn hỏi.

Mục Úy ngồi xổm muốn mệt, kéo một cái ghế lại, “Lần trước tôi nói đợi cậu rời đi liền sẽ đưa bình sứ cho cậu ta, hiện tại xem ra, cậu cũng không thương cậu ta lắm.”

Trong thời gian nay tốt nhất là nên im lặng, nói nhiều sẽ dễ bị bắn chết trước tiên.

Mục Úy cúi người nắm lấy cằm của cậu, “Cậu nói xem, rốt cuộc cậu ta coi trọng cậu ở điểm nào ?”

Tính cách bình thường, diện mạo cũng vậy. Lai lịch không rõ, chỉ số thông minh cũng không cao, không thể giúp đỡ Cố Tranh bất cứ điều gì, rốt cuộc Cố Tranh thích thứ gì ở cậu chứ.

Tả Ngôn ngẩng đầu, anh đừng tưởng anh rằng không nói lời nào tôi sẽ không phát hiện ánh mắt xem thường của anh.

“Cậu nói xem, cậu cùng cái bình đó, thứ gì quan trọng hơn ?”

Đối với câu hỏi bất ngờ này của Mục Úy, trong lòng Tả Ngôn lộp bộp một chút.

Tả Ngôn: “Hệ thống, đột nhiên ta có dự cảm không tốt.”

Hệ thống: “Đồng cảm.”

Mục Úy hạ mắt, đột nhiên thấy được dưới cổ của Tả Ngôn có một chỗ ửng đỏ.

Lập tức kéo ra cổ áo của cậu, xương quai xanh trước ngực, bả vai, từ nhỏ vụn dấu hôn cho đến dấu vết gặm cắn.

Tả Ngôn thấy ánh mắt của hắn ta có chút không đúng, cúi đầu liền thấy, “Này, đây là vết mũi cắn…”

Mục Úy cười lạnh, “Cậu cho rằng tôi sẽ tin ?”

Tả Ngôn đạo, “Sẽ.”

Mục Úy nhìn cậu nửa ngày, đột nhiên nhìn về phía con dao đang được đặt trêи bàn.

Trêи mặt dao loé lên một tia sắc lạnh.

Tả Ngôn nuốt nước bọt, “Này, có gì thì thương lượng với nhau…” Người anh em, đánh đánh giết giết rất là không hoà bình.

Lại nói, cho dù anh huỷ dung tôi, Cố Tranh cũng chưa chắc sẽ coi trọng anh.

Bên ngoài vang lên tiếng xe.

“Mục ca, người đến.”

Mục Úy buông cằm cậu ra, dùng khăn tay lau lau bàn tay.

“Mang thứ đó đến đây.”

“Dạ.”

Chỉ trong chốc lát sau, người kia bưng một cái hộp đi đến.

Mục Úy lấy món đồ trong hộp ra, nhìn Tả Ngôn.

“Đây là thứ mà nhóm các người đang tìm kiếm, hôm nay chúng ta cùng chơi một trò chơi.”

Lời của hắn ta vừa ra khỏi miệng, một tên cao to đột nhiên từ trước cửa văng vào, bưng bụng cuộn mình lại trước mặt bọn họ.

Tả Ngôn nhãn lệ tuôn trào nhìn nam nhân đứng trước cửa, mém chút nữa là bị huỷ dung rồi.

Tầm mắt của Cố Tranh đảo qua một cái, nhìn thấy nửa bên mặt Tả Ngôn bị sưng đỏ, ánh mắt liền lạnh xuống, “Ai làm !”

Tầm mắt của Tả Ngôn nhìn về tên cao to đang nằm dưới đất, Cố Tranh chậm rãi bước đến, nhấc chân đạp một cánh tay của gã, chỉ nghe tên cao to thống khổ kêu một tiếng, sau đó Cố Tranh đá thêm một cước, cả người gã liền lâm vào hôn mê.

Tả Ngôn nhìn nhìn, cảm thấy thương này còn nghiêm trọng hơn chấn động não của cậu.

Những người khác muốn động thủ lại bị Mục Úy đưa tay ngăn lại.

“Thật khiến tôi cảm động, Cố Tranh có lúc giận dữ vì hồng nhan.”

Tả Ngôn nói: “Ta là nam.”

Cố Tranh liếc mắt nhìn cậu, nút áo bị đứt ra, hắn mới chỉ rời đi một chút, liền xảy ra chuyện như vậy, xem ra đã có chuẩn bị từ trước.

“Cậu muốn thế nào ?”

Cho dù đơn thương độc mã, Cố Tranh cũng giống như không hề để tâm.

Mục Úy nhìn người này, cười cười, giơ cái bình trong tay lên, “Cố Tranh, chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Cố Tranh đạm mạc nhìn hắn ta, trước kia Mục Úy yêu nhất vẻ mặt này của hắn, tựa như tuyết sơn nguy nga, luôn khiến hắn ta phải ngước nhìn.

Nhưng, hiện tại hắn ta lại rất chán ghét vẻ mặt như vậy của hắn.

Một khẩu súng ném xuống trước mặt Cố Tranh.

Mục Úy lôi áo của Tả Ngôn kéo cậu lại đây, nhìn Cố Tranh.

“Khẩu súng trước mặt cậu chỉ có một viên đạn, cho nên cậu chỉ có một lựa chọn.”

Hoặc là, tình nhân bé nhỏ mà cậu tâm tâm niệm niệm này.

Hoặc là, cái bình sứ xanh cậu vẫn luôn tìm kiếm.

“Cậu chọn thứ gì, thì hãy nổ súng với thứ bị cậu bỏ qua.”

Tả Ngôn nghe xong thì hít sâu một hơi, “Hệ thống, ta có thể sẽ không qua được cửa ải này rồi.”

Hệ thống hít một hơn, nhiệm vụ đầu tiên đã tiến hành đến mức này, không nghĩ đến lại sẽ bị thất bại ở đoạn này.

Hệ thống: “Không sao, lần sau chúng ta lại chọn một cái đơn giản hơn.”

Tả Ngôn trầm mặc một lát, nói, “Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, ngươi có thể thoả mãn ta không ?”

Hệ thống: “Là gì ?”

Tả Ngôn: “Mong là lần sau có thể đổi cho ta một hệ thống thông minh lanh lợi lại biết nghe lời.”

Hệ thống: “… Không có cửa đâu.”

Một bên có người nhặt súng lên đưa đến trước mặt Cố Tranh.

Cố Tranh dùng ánh mắt sắc bén nhìn Mục Úy, “Cậu biết hậu quả chọc giận tôi mà đúng không ?”

Trong lòng Mục Uý không loạn, “Khi tôi lên hết kế hoạch cho lần này thì đã không còn quan tâm đến hậu quả, Cố Tranh, bây giờ là thời gian chọn lựa của cậu, quen biết cậu nhiều năm như vậy, tôi tự nhận mình hiểu rõ cậu, nhưng hiện tại tôi rất muốn biết, rốt cuộc cậu sẽ lựa chọn như thế nào.”

Hắn ta sẽ trả bất cứ giá nào, hắn ta đương nhiên biết Cố Tranh lợi hại, đã sớm để những người khác bao vây chuẩn bị tốt, nhưng hắn ta vẫn muốn biết Cố Tranh sẽ lựa chọn như thế nào !

Cố Tranh đột nhiên cười khẽ một tiếng, cầm khẩu súng lên, chậm rãi tháo xuống hộp đạn, nhìn thoáng qua, lại lần nữa gắn vào.

Lên đạn, giơ tay lên.

Trong lòng Mục Úy rất kϊƈɦ động, nhẹ giọng hỏi bên tai Tả Ngôn, “Cậu đoán xem, hắn sẽ chọn ai ?”

Tả Ngôn nghiêng đầu, tránh né hơi thở của hắn ta.

Mà cách cậu chưa đến mười thước, một nòng súng tối đen đối diện cậu.

Biểu tình trêи mặt của nam nhân hệt như lúc đầu hai người gặp mặt, không hề có ý cười, vẻ mặt rất đạm mạc.

Tả Ngôn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, biểu tình cũng cực kỳ lãnh tĩnh, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Ai cũng không thể nhìn ra ý nghĩ thật sự trong mắt đối phương.

Tả Ngôn: “Hệ thống, công năng che chắn cảm giác đau đã sửa xong chưa ?”

Hệ thống: “Đang chuẩn bị, lúc nào cũng có thể khởi động.”

Tả Ngôn: “Rốt cuộc ngươi cũng đáng tin một lần.”

Cánh tay nam nhân rất vững vàng, không hề có một tia run rẩy, ngón trỏ ấn một cái.

“Phanh !”

.

HLTT: Mọi người đoán xem Cố Tranh chọn ai :))) Chương sau hơi dài nên có thể up trễ một chút nha :)))

Bình Luận (0)
Comment