Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 177

Edit: Qiezi

Giết Từ Tử Nham quả thực là một chủ ý rất mê người, nhưng với năng lực hiện tại của hắn, còn chưa làm được đến trình độ không để lại vết tích.

Từ Tử Dung cũng không phải người bị sắp đẹp mê hoặc hoặc chỉ số thông minh giảm thành ngu ngốc, nếu bị y phát hiện cái chết của ca ca y có liên quan đến mình, tuyệt đối là cục diện không chết không ngừng.

Có thể… Hắn có thể đổi một phương pháp khác.

Tinh Nguyên Đạo Thể của hắn có thể thông qua song tu làm đối tượng song tu ỷ lại hắn, lúc trước nếu không phải vì Mạc Tử Nguyên thích loại hình e thẹn này, hắn đã sớm có thể bò lên giường đối phương, một khi cùng hắn song tu, Mạc Tử Nguyên sẽ không thể thoát khỏi tay hắn.

Bây giờ nghĩ lại thực sự thất sách, nếu có thể gặp bọn người Từ Tử Nham trễ mấy ngày, nói không chừng dù hắn quyến rũ Vệ Kình cũng sẽ không làm Mạc Tử Nguyên giận tái mặt. Nếu hắn có cơ hội song tu với Từ Tử Dung…

“Muốn…” Ngọc bội hình rồng truyền ra ý niệm làm Bạch Hoa giật mình tỉnh táo từ trong hối hận, mặc kệ thế nào, chuyện đã qua, nghĩ cũng không còn có ý nghĩa gì.

Hiện tại nhu cầu của ngọc bội hình rồng mới là chuyện quan trọng hắn nên làm, tất cả cái khác đều phải thỏa mãn điều kiện tiên quyết này mới có thể tiến hành!

Hắn nhìn rõ địa hình, chạy vội về phía mình cảm ứng…

***

Sau không bao lâu, ở chỗ Bạch Hoa từng đứng, sa mạc màu vàng đột nhiên cuồn cuộn từng tầng cát, từng hình nhân cát màu vàng kim dần dần hình thành, dần dần biến ảo thành hình dạng yêu thú đủ màu.

“Grào!”

“Ngao!”

“Mâu!”

Sau khi những hình nhân cát này hình thành, liền lẳng lặng đứng ở nơi đó, từng đạo lưu quang màu đỏ rót vào trong cơ thể bọn họ, lúc này một đám mở mắt ra, lên tiếng tru lên, giống như đột nhiên sống lại.

“Thật thoải mái! Cuối cùng lại được đi ra!” Một hình nhân cát dáng cọp híp mắt, hưởng thụ ánh nắng mặt trời.

“Cũng không biết lần này thực lực của mấy tiểu tử kia thế nào?” Một con hình nhân cát dáng chó sói giơ móng vuốt gãi cổ.

“Tê tê… Mặc kệ nó, dù sao thực lực của chúng ta đều bị hạn chế tại ngưng mạch kỳ, chơi thế nào cũng không đến nỗi chơi chết bọn họ.” Một con đại mãng xà lớn chừng thùng nước lớn cuộn thành một đoàn, vẫy đuôi gõ mặt cát ầm ầm.

Ở bên trong đám hình nhân cát khá khổng lồ này, có một sa thú hình mèo cực nhỏ, hình thể nó cũng chênh lệch Tuyết Đoàn bao nhiêu, nhưng trong đám sa thú này, khí thế của nó lại không kém chút nào, thậm chí còn thành đầu lĩnh của đám sa thú này.

Chỉ thấy con mèo nhỏ này ở trên mặt đất ngửi một cái, biểu tình hơi ngưng trọng, nó quay đầu nhìn một đoàn sa thú này, tính toán số lượng, sắc mặt lập tức trở nên rất vi diệu.

“Meo meo! Xem ra hôm nay tiểu bằng hữu tới đây rất thú vị.” Con mèo nhỏ nhảy vụt lên đầu con cọp kia, cao cao tại thương nhìn đám sa thú này.

Con cọp bị nó dẫm dưới chân không chút nào bất mãn, ngược lại đứng ở đó không dám cử động, sợ mình đứng không vững làm con mèo nhỏ ngã sấp xuống.

Con mèo nhỏ vừa mở miệng, những con sa thú khác cũng không nói chuyện, im lặng nhìn nó.

Con mèo nhỏ cười cười: “Không ngửi thấy sao?”

“Cái gì?” Một con yêu thú hình tê giác buồn bực hỏi.

Con mèo nhỏ khoa trương làm một động tác hút khí, sau đó nháy mắt mấy cái với những con sa thú này: “Hương vị Chân Long.”

Tất cả các sa thú xung quanh lập tức không nhịn được cười ha ha, trong mắt bọn họ, nhất định là con mèo nhỏ này đang nói đùa. Thần Long Đảo đã nổi lên, vậy khẳng định là có nhân loại có huyết mạch Chân Long vào bí cảnh, có hương vị Chân Long không phải bình thường sao.

“Rất buồn cười?” Ngữ điệu mèo nhỏ nhẹ bỗng, nhưng đàn sa thú cười ha ha này dần không cười nổi.

“Ặc… Có vấn đề gì không?” Con đại xà kia nhẹ giọng hỏi.

Con mèo nhỏ liếc mắt nhìn nó: “Ngửi cẩn thận xem.”

Đại xà ngẩng đầu lên, dùng sức ngửi hơn nửa ngày, nhìn thoáng qua con mèo nhỏ đầy nghi ngờ, sau đó lại ngửi nửa ngày, cuối cùng lắp bắp: “Không… Không ngửi thấy gì, chỉ có hương vị Chân Long.”

Con mèo nhỏ im lặng nhìn đại xà, sau đó nhìn quanh một vòng: “Các ngươi cũng không phát hiện cái gì dị thường?”

“Thực sự không có.”

“Ngoại trừ hương vị Chân Long nồng đậm thì không có gì cả.”

“Ặc… Còn có hương vị mấy nhân loại thì có tính không?”

“Ừ, hương vị mấy nhân loại kia cũng không tệ… Không biết ăn thế nào?” Một con yêu thú chảy nước bọt, hai mắt phát sáng.

Con mèo nhỏ quả thực không dám nhìn thẳng một đám ngu ngốc này, dứt khoát nhảy lên, một cước đạp bay con yêu thú chảy nước miếng kia…

Trong nháy mắt, những con yêu thú yên tĩnh lại, co đầu rúc cổ, cố gắng thu thân thể khổng lồ của mình nhỏ lại một chút, hận không thể để người khác cũng không nhìn thấy mới tốt.

“Một đám ngu xuẩn!” Con meo nhỏ nương theo sức lực đá bay con yêu thú kia, nhẹ nhàng xoay một vòng, quay lại trên đầu con cọp.

Nó nhìn đám yêu thú này liền giận không chỗ phát tiết, bình thường ở phía dưới ngủ đến ngu rồi phải không, hương vị Chân Long nồng đậm như vậy lại không phát hiện dị thường gì?

“Hương vị Chân Long nồng đậm như vậy, các ngươi không nghĩ đến cái gì sao?” Con mèo nhỏ giận dữ mắng.

“Ặc… Lần này quả thực mùi vị hơi nồng.” Một con yêu thú ngửi hai cái, nghi hoặc nhìn về phía đồng bạn của mình.

Đồng bạn của nó cũng làm động tác giống như vậy, sau đó lại nhìn xung quanh một lần, đa số yêu thú bên cạnh cũng ngửi theo.

“Ô? Hình như có gì đó sai sai, sao chúng ta đều đi ra hết vậy?” Một con sa thú bọ ngựa quơ hai cái lưỡi hái, nhìn hồi lâu, đột nhiên kinh ngạc hỏi.

Tình cảnh lập tức yên tĩnh, bình thường thần thức những yêu thú này đều bị trấn áp cùng một chỗ, mọi người rảnh rỗi nói chuyện phiếm với nhau cũng quen rồi, suýt chút nữa đã quên, mỗi khi Thần Long Đảo mở ra, chỉ cần mấy con thú đi ra là đủ rồi, lúc này tất cả mọi người đều đi ra, thật sự làm bọn họ không ngờ tới.

“Chẳng lẽ nói, năm nay tiểu tử nhân loại kia tới rất lợi hại?” Con đại xà yếu ớt nhìn con mèo nhỏ.

Con mèo nhỏ vỗ móng vuốt vào mặt mình, mình cùng đám ngu xuẩn này vượt qua một thời gian dài như vậy, chỉ số thông minh không rớt theo thực sự là cảm tạ trời đất…

“Long tử! Đám ngu ngốc các ngươi! Lần này Thần Long Đảo mở ra là vì có long tử vào được!” Con mèo nhỏ tức giận thét lên, thân thể nho nhỏ phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc, làm tất cả sa thú đùng một phát bể nát, biến thành cát đầy đất.

Hơn mười quang điểm màu đỏ hoảng sợ bay tới bay lui giữa không trung, qua một lúc lâu, sa thú mới lần thứ hai thành hình, lộ vẻ sợ hãi nhìn con mèo nhỏ.

Con mèo nhỏ thấy thân hình sa thú đều bị tiếng thét của mình làm cho bể nát, nhất thời có hơi xấu hổ, kỳ thực nó chưa từng lớn giọng như vậy, khụ khụ… Thói quen, thói quen mà thôi…

Nó cố gắng kìm nén cơn tức của mình, ‘Ôn nhu nhỏ nhẹ’ nói với đám sa thú này: “Nhân loại thừa kế huyết mạch Chân Long không thể nào có hương vị nồng đậm như vậy, có thể làm được trình độ như vậy, chỉ có thể là một trong các huynh đệ của ta. Chỉ là không biết ai tới, lại dọa sợ đám hải thú, không thấy bờ biển đặc biệt yên tĩnh sao, cũng không biết là ai đến…”

Con mèo nhỏ vừa nói xong, không khỏi ngẩn người. Nó và đám huynh đệ đã lâu không gặp, đại chiến đa giới lần trước, đánh một cái liền chạy, cũng không biết kết quả cuối cùng thế nào.

Lại nói tiếp, kỳ thực đại chiến đa giới không liên quan gì đến long tử, chủ yếu vẫn phải xem chủ nhân mà long tử lựa chọn. Nó không có thiện cảm gì quá lớn với những tu sĩ nhân loại kia, luôn cảm thấy bọn họ rất gian trá, cho nên sẽ không tự tìm phiền phức cho mình. Có thể chính vì nó không tham dự cuộc chiến này, cho nên trong mấy huynh đệ, nhân duyên của nó… À không, long duyên của nó là tốt nhất.

“Vậy… Ngươi phải đi sao?” Đại xà nhìn thấy mèo nhỏ bắt đầu đờ ra, không khỏi nhỏ giọng hỏi một câu.

Mèo nhỏ hoàn hồn lắc đầu, vừa định nói mình sẽ không đi, lại đột nhiên yên tĩnh lại.

Nhiều năm như vậy luôn ở trong Bí Cảnh Lãng Vũ, bị phong ấn ở đây, nhưng nó vẫn rất vui vẻ, nhưng cũng hơi nhớ những huynh đệ kia. Tuy nói mỗi lần đại chiến đa giới, không nhất định sẽ làm tất cả long tử xuất thế, nhưng mượn cơ hội này đi bái phỏng những huynh đệ kia cũng tốt.

“Nói sau đi, nếu có nhân loại có thể làm ta nhìn khá thuận mắt, đi ra ngoài dạo một vòng cũng không sao.” Con mèo nhỏ cười vui vẻ, đuôi dài be bé vẫy qua vẫy lại.

“Vậy… Chúng ta còn truy đuổi những nhân loại kia không?” Con cọp nhẹ giọng hỏi.

“Đi! Tại sao không đi! Mặc kệ là huynh đệ nào của ta tới, ta nên cho bọn họ một nghi thức đón tiếp long trọng!!” Con mèo nhỏ hưng phấn nhảy khỏi đầu con cọp, móng vuốt vung lên, đám yêu thú kia cũng bị nó kéo theo hưng phấn, gào tru truy đuổi theo các hướng khác nhau.

“Ừm… Cái phương hướng này nồng nhất, ta phải đi xem là ai may mắn như vậy, có thể làm người đầu tiên thấy ta!” Con mèo nhỏ cà cà móng vuốt, giống như gió lốc đuổi về phương hướng của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung…

***

“Ca ca, tại sao phải đi bên này?” Từ Tử Dung khẽ thổi khí bên tai Từ Tử Nham, ngón tay còn rất bậy bạ di động tới lui trên cổ Từ Tử Nham.

“Đệ nghiêm túc cho ta, nếu không ngoan ngoãn sẽ không cõng đệ!” Từ Tử Nham tức giận trả lời.

Đệ đệ bảo bối nhà mình, từ điểm xuất phát đi không bao xa đã than mệt đòi cõng. Từ Tử Nham biết y chỉ khát khao có thể dán chặt lấy mình, cho nên cũng không từ chối, dù sao với thể lực bây giờ của anh, cõng một người cũng không tính là cái gì.

“Ừ.” Từ Tử Dung ngoan ngoãn lên tiếng, tay rụt về, sau đó cúi đầu hôn gáy mảnh mai của ca ca.

Từ Tử Nham đang đi về phía trước bỗng dưng dừng lại, sau đó cam chịu tiếp tục chạy.

Đối với Tử Dung, dường như anh luôn cưng chiều không có giới hạn, như ở nơi không người chiếm chút tiện nghi nhỏ, ăn đậu hũ và gì đó, anh đã sớm quen… ╮(╯_╰)╭

Trong sa mạc cát vàng, Từ Tử Nham cõng Từ Tử Dung trên lưng, nhẹ nhàng đi trên sóng cát, cho dù không ngự kiếm, anh vẫn có thể lợi dụng linh lực để tăng nhanh tốc độ của mình.

Tại nơi không xác định rõ nguy hiểm, ngự kiếm chỉ trở thành bia ngắm của yêu thú phi hành, cho nên dù Từ Tử Nham có công lược, cũng không dám trực tiếp bay qua, mà là lựa chọn phương pháp tương đối chậm.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A_A, đoán xem mèo nhỏ là ai nào… Trước kia từng đề cập qua một lần rồi ~~~~

Nhưng ta nghĩ hẳn không phải khó đoán, đúng không ~~╮(╯▽╰)╭
Bình Luận (0)
Comment