Edit: Qiezi Sa mạc kéo dài không dứt, mênh mông không điểm cuối, trên sa mạc mịt mù này, rất dễ làm người sản sinh ra một loại tâm tình hiu quạnh.
Từ Tử Dung dán thật chặc sau lưng anh, lắng nghe tiếng tim hữu lực của đối phương.
Tiếng tim đập hữu lực, cường tráng không hiểu sao làm y cảm thấy rất yên tâm. Ở đây không còn thế giới chỉ có mình y, nơi này có người yêu luôn một lòng hướng về y…
Từ Tử Dung không tự chủ nở nụ cười, nếu Từ Tử Nham nhìn thấy nhất định sẽ kinh diễm vì nụ cười này, nụ cười này không còn một tia u ám, chỉ thuần túy hạnh phúc nồng nàn…
“Ca ca.”
“Ừ?”
“Ta yêu huynh…”
“Khụ khụ… Nói… Nói cái gì đó… Sao đột nhiên lại nói tới cái này?” Từ Tử Nham đột nhiên đỏ bừng mặt, rõ ràng đã làm tất cả mọi chuyện với Từ Tử Dung, thế nhưng bị người thẳng thừng nói yêu thương như vậy, anh vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
“Ca ca… Ta yêu huynh!” Từ Tử Dung ôm cổ Từ Tử Nham thật chặc, dùng mặt cọ tới cọ lui trên gáy anh.
Từ Tử Nham chỉ cảm thấy từng cổ khí nóng phả vào gáy mình, trong lòng tự dưng lóe lên một cảm giác khó nhịn.
“Ừ… Ta… Ta cũng yêu đệ.” Từ Tử Nham hơi nghiêng đầu, hôn một cái lên gò má Từ Tử Dung, sau đó lập tức quay đầu đi, chỉ chừa cho Từ Tử Dung một bên tai đỏ bừng.
Từ Tử Dung mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận được độ ấm trên lưng ca ca…
Từ Tử Nham thấy Từ Tử Dung không nói chuyện, nhiệt độ trên mặt cũng từ từ rút đi, nhưng khóe miệng của anh vẫn luôn nhếch lên, cho dù phải đi gần hai giờ dưới ánh nắng chói chang, cũng không thể xóa đi nụ cười trên mặt anh.
Thời gian ấm áp luôn trôi qua rất nhanh, cho dù cảm giác chạy trốn trong sa mạc cũng không tuyệt vời, nhưng vẫn không phá hư tâm tình vui vẻ của Từ Tử Nham.
Đồi cát chập chùng dường như không có giới hạn, cảnh sắc đập vào mắt luôn là sa mạc mênh mông mà hoang vu, Từ Tử Nham ngân nga một điệu nhạc không biết tên, trên lưng cõng Từ Tử Dung nhìn như ngủ say, vẫn luôn hướng về mục tiêu xác định mà đi tới, cho đến khi ——
Ầm!
Từ Tử Nham bỗng nhiên nhảy lên cồn cát, một đạo lôi quang màu tím từ đầu ngón tay anh bắn ra, vừa khéo bắn trúng một con sa thú rất lớn dưới chân anh chui ra.
“Thật đáng ghét!” Trong nháy mắt khi gặp phải công kích, Từ Tử Dung cũng đã mở mắt ra, hai mắt y lóe lên huyết sắc nồng đậm, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn về phía con sa thú kia!
Khó khăn lắm mới có thể cùng ca ca hưởng thụ chút thời gian yên bình, lại bị con sa thú đáng chết này quấy rầy, thật sự không thể tha thứ!
Huyết Đằng màu đỏ tươi đột nhiên từ trong cát toát ra, tuy rằng vì nơi này thiếu linh lực hệ mộc mà Huyết Đằng có vẻ yếu ớt nhỏ bé, thế nhưng Huyết Đằng kết hợp với Huyết Hải Tâm Kinh, cũng không chịu quá nhiều ảnh hưởng.
“Ngao!”
Dưới chân Từ Tử Nham nhô ra một con sa thú hình giun rất lớn, thân thể của nó chừng hai người ôm, đầu nhìn không thấy mắt, tai, các loại bộ phận, chỉ có một cái miệng cực kỳ to làm người kinh hãi, khi từ dưới nền đất xoay tròn chui ra ngoài, nếu không phải Từ Tử Nham nhảy nhanh, sẽ trực tiếp bị nó nuốt trọn.
Đùng!
Một đạo lôi quang rơi vào vỏ ngoài của giun, trong nháy mắt làm văng tung tóe một lượng cát lớn, cổ giun hầu như sắp bị lôi quang nổ tung, nếu khong phải giun thấy tình thế không ổn nhanh chóng rút về, nói không chừng đạo lôi quang tiếp theo của Từ Tử Nham có thể đưa nó về quê hương.
Giun sa thú: QAQ, lão đại, nhân loại lần này thật đáng sợ, ta muốn về nhà!
Mèo nhỏ ở xa xa vây xem: = =
Đáng tiếc không đợi sa thú chạy trốn, Huyết Đằng của Từ Tử Dung thừa cơ bò tới, Huyết Đằng rất nhỏ nhưng lại rất chắc, quấn trên người sa thú, cứ thế làm sa thú hình thể khổng lồ giãy như thế nào cũng giãy không ra.
“Ngao, ngao!” (Lão đại, cứu mạng! QAQ)
Giun sa thú phat ra âm thanh cầu cứu, mèo nhỏ ở gần đó thấy một bóng dáng quen thuộc thì dứt khoát rụt cổ một cái, sau đó giấu mình vào trong cát.
Giun sa thú: = 口 =
Sau khi Huyết Đằng nhỏ bé cuốn lấy sa thú, ầm một tiếng nổ tung thành một trời huyết vụ đỏ tươi, những huyết vụ này bao phủ cả người sa thú, sau đó ở trong huyết vụ liền truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của sa thú…
Sau đó, một đạo hồng quang từ trong huyết vụ vọt ra, từ chỗ của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung phá không bay đi.
Phía dưới huyết vụ, một đống lớn hạt cát màu đen từ giữa không trung rơi xuống, phủ đầy mặt đất.
Từ Tử Nham tính toán thể tích con sa thú kia, sau đó yên lặng thắp cho nó một ngọn nến.
Cả người bị ăn mòn thành như vậy, cũng không biết thần thức có bị thương không. →. →
Có thể nói những sa thú này là thủ vệ của Thần Long Đảo, tất cả bản thể của chúng nó đều an nghỉ trong thánh điện Thần Long Đảo, mà thần thức bám vào những hạt cát này tạo thành thân thể, đến khảo nghiệm người vào Thần Long Đảo.
Ở trong tiểu thuyết, Bạch Hoa gặp phải một con sa thú hình hổ, sau khi trải qua một trận chiến đấu mới miễn cưỡng giành thắng lợi có thể rời đi, nhưng hắn chỉ găp một con sa thú này, con sa thú hình giun này chưa từng xuất hiện qua.
Bởi vì mình xuất hiện, Bí Cảnh Lãng Vũ này đã có quá nhiều thay đổi, xuất hiện một sa thú chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết, trên cơ bản Từ Tử Nham cũng có chuẩn bị tâm lý. Chỉ là trải qua chuyện này, anh lại một lần nữa nhắc nhở mình, đừng tưởng rằng có ký ức nguyên thân và quyển tiểu thuyết kia liền coi khinh những bí cảnh này, cho dù có công lược, những cơ quan và thủ vệ trong những bí cảnh này cũng không phải ngồi không!
“Be?” Từ đầu Tuyết Đoàn vẫn luôn ngồi xem cuộc chiến của huynh đệ Từ gia, loại mặt hàng nhỏ này không cần nó ra tay. Nhung khi sa thú la to, dường như nó ngửi thấy mùi vị quen thuộc, vì vậy nghi hoặc nhìn về phía Phấn Mao.
Phấn Mao cũng ngừng động tác nhai cà rốt, dùng sức ngửi không khí một cái, trước đó ở bờ biển Tuyết Đoàn đã từng nói hình như có mùi vị quen thuộc, nhưng lúc đó nó cũng không phát hiện cái gì dị thường. Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì nó —— thực sự ngửi thấy hương vị khốn nạn!
“Phù phù!” Phấn Mao hơi nheo mắt lại, phụt một tiếng phun cà rốt trong miệng ra.
Nó meo theo mùi vị, hung tợn nhìn chằm chằm một cồn cát, dường như hận không thể dùng ánh mắt đâm thủng cồn cát.
“Ùng ục ùng ục…” Trong cổ họng Phấn Mao phát ra một loại âm thanh ùng ục kỳ quái. Nghe được âm thanh này, sắc mặt Tuyết Đoàn đại biến, vèo một cái bỏ chạy ra xa, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Phấn Mao.
Tuyết Đoàn biểu hiện như vậy lập tức đưa tới sự chú ý của Từ Tử Nham, anh nghi ngờ nhìn Tuyết Đoàn, sắc mặt đại biến, không giải thích gì với Từ Tử Dung mà kéo y chạy ra xa.
Phấn Mao phát ra âm thanh ùng ục cũng không lớn, thế nhưng tại sa mạc cực kỳ yên tĩnh này lại có vẻ rất chói tai.
Ngay khi Từ Tử Nham kéo Từ Tử Dung trốn ra xa, Phấn Mao căm tức nhìn cồn cát ở phía sau, rồi đột nhiên một con mèo nhỏ nhảy ra, mở rộng miệng, phát ra một tiếng gầm rú rung trời —— ‘Meo meo!”
_(:з” ∠)_
Ừm, Từ Tử Nham suýt chút nữa quỳ, rõ ràng là tiếng hô cực kỳ rung động, nhưng vì cái gì hợp với phát âm meo meo lại khôi hài như vậy?
Từ Tử Nham chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng vào tai Tuyết Đoàn và Phấn Mao, con mèo nhỏ này rõ ràng đang rống giận: “Khốn nạn, có phải huynh đệ hay không! Muốn liều mạng như vậy sao!!!”
Phấn Mao hừ một tiếng, tiếng khò khè trong cổ họng dần yếu xuống, trong lòng Tuyết Đoàn vẫn còn sợ hãi nhìn Phấn Mao một cái, lòng dạ hẹp hòi thật đáng sợ, oán niệm cà rốt cũng thật đáng sợ…
Phấn Mao từ bỏ công kích, lui ra sau hai bước, nhảy lên vai Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung mặt không thay đổi đối diện với nó, oán niệm trong lòng hình thành một mảnh mây mù bao phủ đỉnh đầu Phấn Mao…
Lúc nãy lão tử biểu hiện xuất sắc như thế, là một cơ hội tốt cầu hoan với ca ca, kết quả lại không bằng một con thỏ, quả thực không thể nhẫn nhịn!
Phấn Mao không hiểu nhìn Phấn Mao, ta cũng không làm gì, sao chủ nhân lại trừng ta?
Từ Tử Dung thu hồi tầm mắt của mình, yên lặng viết thêm một món nợ vào sổ nhỏ. Chờ sau này có cơ hội, nhất định phải trả lại cho Phấn Mao!
“Be!” (Sao ngươi lại ở đây?) Phấn Mao và con mèo nhỏ kia có thù hận cũ, đương nhiên sẽ không để ý đến nó. Vì vậy Tuyết Đoàn phải gánh vác trách nhiệm giao tiếp với nó.
“Meo meo!” (Ngửi thấy mùi long tử lên đảo nên xem ai tới.) Con mèo nhỏ nhẹ nhàng nhảy xuống cồn cát, bước catwalk (= =) đi về phía Tuyết Đoàn.
“Be!” (Bây giờ thấy rồi, sao đó thì sao?) Tuyết Đoàn giơ chân gãi gãi lỗ tai, lười biếng hỏi.
Con mèo nhỏ nhìn Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đứng bên cạnh, tiếc nuối lắc đầu: “Meo meo.” (Đáng tiếc, hai nhân loại này đã ký kết khế ước với các ngươi.)
“Be!” (Ngươi cũng muốn ra ngoài?) Tiểu Tuyết Đoàn kinh ngạc. Phấn Mao đang đứng trên vai Từ Tử Dung ở cách đó không xa cũng nhanh chóng dựng tai lên.
“Meo meo!” (Đúng vậy, đã lâu không ra ngoài, muốn đi xem mấy huynh đệ khác.) Con mèo nhỏ nhún vai.
“Be!” (Có thể! Ta biết một người, khẳng định hợp với ngươi!) Tuyết Đoàn giẫm một chân.
“Meo meo?” (Thật? Ngươi đừng có gạt ta.) Con mèo nhỏ nghi ngờ nhìn Tuyết Đoàn.
Tuyết Đoàn ưỡn ngực: “Be!” (Cũng không nhìn xem ta là ai! Thao Thiết ra ngựa, phẩm chất đảm bảo! Ngươi chắc chắn sẽ thích hắn!)
Con mèo nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Meo meo.” (Được rồi, ta đi với ngươi xem thử, nhưng nếu ta không thích hắn, sẽ không ký kết khế ước với hắn.)
“Be!” (Không thành vấn đề!) Tuyết Đoàn vỗ ngực bình bịch, nếu lần đại chiến đa giới này còn có thể kết đồng minh với Bồ Lao, phần thắng sẽ được đề cao rất nhiều.
Đừng xem thường Bồ Lao bình thường không thích tranh đấu, nhưng thực lực của nó lại không tệ chút nào, có Bồ Lao hỗ trợ…
Tuyết Đoàn hút hút thiếu chút nữa chảy nước miếng, mắt cười híp thành một đường.
Phấn Mao thờ ơ lạnh nhạt, nhưng cũng không phản đối. Tuy rằng bất hòa với Bồ Lao, nhưng Phấn Mao vẫn công nhận thực lực của nó, nếu Thao Thiết có thể kéo Bồ Lao liên minh với bọn họ, vậy Phấn Mao cũng sẽ không để ý tạm thời sống chung hòa bình với Bồ Lao.
Dù sao —— Phấn Mao lộ ra một nụ cười lạnh, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Nhai Tí báo thù ngàn năm không muộn, đến khi có thời gian nó sẽ trả lại món nợ này!
Vì vậy, trải qua bị đánh lén → giết chết kẻ địch → Phấn Mao phát uy → Tuyết Đoàn khuyên bảo, sau một loạt quá trình, một con mèo đen nhỏ thành công gia nhập đội ngũ huynh đệ Từ gia.
Bởi vì trong lòng oán hận Phấn Mao phá hủy hình tượng uy vũ của mình, Từ Tử Dung rất vô tình vứt Phấn Mao từ trên vai mình xuống, Phấn Mao tức giận quay sang kêu phù phù, Từ Tử Dung cười lạnh: “Không phải lúc nãy ngươi rất lợi hại sao? Lợi hại như vậy nhất định thể lực cũng rất tốt, tự đi đi.”
Nói xong, đầu cũng không thèm quay lại —— nhảy lên sau lưng Từ Tử Nham, vẫn như trước dự định nương nhờ trên lưng ca ca…
Phấn Mao:…
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đương đương đương đương! Con long tử thứ ba hiện thế!!!