Edit: QieziĐường Thiên Lang không ngừng phác họa, vừa tu bổ vừa phá trận cho bọn họ, còn vừa phải tiếp tục thêm đồ mới vào trong pháp trận. Thời đại phát triển, pháp trận phát triển, mấy ngàn năm trước nội dung cực kỳ khó khăn, bây giờ nói không chừng đã là một trong các pháp trận cơ sở. Nhóm người của Đường Thiên Lang muốn tiếp tục giữ gìn bí mật này, đương nhiên phải đảm bảo không có người khác có thể vào đây.
Nhìn Đường Thiên Lang tiếp tục tăng thêm pháp trận mới, Từ Tử Dung vội vã nắm chặt thời gian học lén, đời trước ngoại trừ sư phụ đã chết kia, căn bản không có người khác chỉ đạo, ngay cả pháp trận cũng là dựa vào một vài ngọc giản tự học thành tài. Nếu không phải y rất có thiên phú trên phương diện pháp trận, tuyệt đối sẽ không làm được như bây giờ.
Đời này bái La Đại Cước làm sư phụ, La Đại Cước rất nguyện ý truyền thụ tri thức pháp trận cho y, nhưng y không thể bại lộ quá nhiều trước mặt người khác, cho nên tới bây giờ, La Đại Cước còn chưa kịp dạy y tri thức cao thâm gì.
Hôm nay có Đường Thiên Lang làm mẫu, từ thủ pháp của đối phương, y học được rất nhiều thứ, chỉ là ——
Nhìn đối phương không ngừng tăng thêm một ít pháp trận nhỏ có tác dụng đùa dai trong pháp trận khổng lồ, Từ Tử Dung không khỏi hắc tuyến. Kết hợp cảnh ngộ Đường Thiên Lang gặp phải một năm trước khi bọn họ vào đây, Từ Tử Dung rất không phúc hậu âm thầm đốt nến cho sư phụ mình…
—— sau đó quyết định ngậm chặt miệng, tuyệt đối sẽ không nói cho sư phụ biết tình huống nơi này. ╮(╯▽╰)╭
Sau khi ra khỏi di tích cổ, Đường Thiên Lang lần thứ hai lấy ra thuyền Bạch Vân, dựa theo khoảng cách lộ trình, đầu tiên đưa Thiệu Tu Văn về Lưu Ly Kiếm Tông.
Trước khi ly biệt, Thiệu Tu Văn còn không quên mời nhóm Từ Tử Nham đến Lưu Ly Kiếm Tông làm khách, sau khi Từ Tử Nham đáp ứng mới từ biệt Thiệu Tu Văn nhiệt tình, quay về Lưu Quang Tông.
Có tu sĩ nguyên anh Đường Thiên Lang tọa trấn, dọc đường không có yêu quái nào xuất hiện. Sau khi thuận lợi đến Lưu Quang Tông, Từ Tử Nham chỉ mới tạm thời báo cáo với chưởng môn, đã bị Từ Tử Dung sốt ruột kéo về tiểu viện trên đỉnh núi nhà mình.
Lấy danh nghĩa ‘Nghỉ ngơi’, Từ Tử Dung kéo ca ca vào phòng ngủ trong tiểu viện, nghỉ ngơi phong bế tròn nửa tháng, các đệ tử nội môn đến đây bái phỏng đều bị chặn ngoài cửa, ngoại trừ Vệ Kình và Lặc Hổ ra, tất cả những người khác đều hết sức nghi ngờ, huynh đệ Từ gia này ra ngoài một năm rốt cuộc là đi đâu? Đã vậy còn mệt mỏi rã rời, cần phải nghỉ ngơi nửa tháng?
Khi Vệ Kình biết Từ Tử Nham đóng cửa không tiếp khách, lập tức hiểu ra, yên lặng đổi lễ vật thành thuốc trị thương nơi nào đó, mà khi Lặc Hổ nhìn đến thuốc trị thương, sắc mặt chợt đỏ, đánh Vệ Kình một trận bầm dập…
Khi Từ Tử Nham đã có thể thần thanh khí sảng mở cửa bước ra ngoài tiểu viện, thời gian đã qua hơn nửa tháng.
Trong nửa tháng ngắn ngủn này, từ sau khi bọn họ trở về, Lưu Quang Tông từ yên tĩnh lâm vào một bầu không khí cuồng nhiệt.
Từ Tử Nham trợn mắt há mồm nhìn sư phụ mình mở miệng ngậm miệng huyên thuyên một tràng, tư tưởng trung tâm chính là, trong lần so tài này, nếu tiểu tử ngươi không đoạt được ba vị trí đầu thì đừng trở về gặp ta!
“Khoan… Khoan đã!” Từ Tử Nham đưa tay Nhĩ Khang.
Không phải anh không rõ, là thế giới này biến hóa quá nhanh, bất luận là trong tiểu thuyết hay là trí nhớ nguyên nhân, nhưng trước giờ không có cái gì gọi là so tài toàn vực???
Đây là… Đây là có chuyện gì??
La Đại Cước phát hiện đồ đệ nhà mình còn đang mơ mơ màng màng, không khỏi hận không thể rèn sắt thành thép, đưa tay ra muốn gõ anh một cái, không ngờ mới nâng tay lên, hai nhánh Huyết Đằng thật nhỏ đã chập chờn che trên đỉnh đầu Từ Tử Nham, ý tứ rõ ràng: Không cho phép ai bắt nạt ca ca ta! Sư phụ cũng không được!
La Đại Cước lập tức trợn mắt nhìn Từ Tử Dung: (╯‵□′)╯︵┻━┻ Nghiệt đồ! Sư phụ gõ hai cái thì làm sao, cũng sẽ không chết!
Từ Tử Dung bình tĩnh dùng ánh mắt chém giết với sư phụ, kiên quyết không nhượng bộ.
Ánh mắt hai người va chạm trên không trung hầu như tóe lửa, nhiệt độ dâng cao sắp nướng chín Từ Tử Nham.
_(:з” ∠)_, cầu hỗ trợ! Sư phụ và đệ đệ luôn đối chọi gay gắt, tranh sủng với nhau phải làm sao…
“Be!” Cố tình lúc này, Tuyết Đoàn cũng bay vô góp vui, nó níu đùi Từ Tử Nham, hướng anh sang bên cạnh. Từ Tử Nham thuận thế nhìn sang, nơi đó đặt một con bê lớn hơn Tuyết Đoàn vài lần, còn có củi đã đốt thành lửa trại.
Từ Tử Nham quả thực muốn quỳ Tuyết Đoàn, hàng tham ăn này chỉ cần vì ăn, quả thực không gì không làm được. Không biết nó dùng móng cừu như thế nào mới làm ra được công việc độ khó cao như này, phải biết rằng, củi này đều là Tùng Hương thượng hạng, mỗi một cây đều lớn cỡ miệng bát, hơn nữa toàn bộ củi đều được chẻ thành từng thanh lớn cỡ hai ngón tay, chỉ chẻ thành như vậy, mới có thể trong lúc nướng thịt, hun hương vị Tùng Hương vào thit nướng.
Từ sau lần trước anh nướng thịt cho Tuyết Đoàn, Tuyết Đoàn đã si mê thứ mùi này, luôn luôn đến sau núi lăn lộn một chuyến, đám yêu thú cấp thấp bị nó hành hạ rất thê thảm, theo như tin đồn, có người đã từng thấy sau núi của Thiên La Phong, có rất nhiều yêu thú quần cư già trẻ dắt díu nhau dời ra ngoài…
“Ca ca!” Từ Tử Dung vừa cùng La Đại Cước ‘Chém giết’, còn không quên vứt cho Tuyết Đoàn ánh mắt sắc lạnh.
Tuyết Đoàn chớp chớp mắt nhìn, dáng vẻ vô tội. Từ Tử Dung và anh nhìn nhau, trầm mặc, trong mắt cái thứ này đã chứa đầy thịt nướng, trước khi ăn no, khẳng định sẽ không tiếp thu bất kỳ tin tức gì.
“Tử Nham! Vi sư muốn nạc lưng của con bê kia!” La Đại Cước trong lúc bận rộn không quên tranh giành phúc lợi của mình.
“Be!” Tuyết Đoàn như lâm đại địch trừng mắt, thân thể nho nhỏ vững vàng che trước người bê con, kiên quyết không chịu nhường quyền lợi hợp pháp của mình.
La Đại Cước thấy thế cười nhạo một tiếng, cũng không dây dưa với Từ Tử Dung nữa, chân phải đưa lên lộ ngón chân cái, nhẹ nhàng đá một cái ——
—— Tuyết Đoàn lăn lông lốc ra ngoài, qua thật lâu mới khóc hu hu chạy về, ôm lấy bắp đùi Từ Tử Nham không buông móng.
Từ Tử Nham: …
Sư phụ người ức hiếp linh thú nhà ta thực sự không thành vấn đề sao? Vì chút đồ ăn, ngay cả tiết tháo cũng không cần sao!
“Ca ca, ta cũng muốn…”
Từ Tử Dung không cam lòng ca ca bị hai người kia hấp dẫn sự chú ý, vội vàng kéo tay áo Từ Tử Nham lắc lắc.
Từ Tử Nham lạnh mặt nhìn y chằm chằm: Đệ tới xem náo nhiệt gì! Không giải quyết được sư phụ và Tuyết Đoàn, chẳng lẽ ta không giải quyết được đệ sao!
Từ Tử Dung: …
“Be!”
“Đồ đệ!”
“Ca ca!”
“Đủ rồi!” Từ Tử Nham không chịu nổi hét lớn: “Câm miệng hết đi!”
Hai người một thú lập tức ngậm chặt miệng, ánh mắt đều hướng về anh.
“Tuyết Đoàn, bắt hai con bê về!”
“Be…” Tuyết Đoàn làm bộ đáng thương kêu một tiếng, Từ Tử Nham trừng mắt, nó lập tức chạy một mạch đi bắt bê.
“Tử Dung, đệ đi nhặt Tùng Hương.”
Từ Tử Dung thành thành thật thật chui vào rừng.
“Sư phụ…” Từ Tử Nham quay đầu nhìn La Đại Cước.
“Ừ?” La Đại Cước trừng mắt, giơ tay lên nắm thành quả đấm, huơ huơ thị uy.
“Sư phụ xin mời ngồi… Chờ lát nữa có thể ăn.” Từ Tử Nham lệ rơi đầy mặt đi nhóm lửa, quả nhiên quả đấm lớn mới là đạo lý cứng rắn, anh có thể sai Tuyết Đoàn, sai Từ Tử Dung, nhưng cho anh mượn hai lá gan cũng không dám sai La Đại Cước.
Một khi chọc sư phụ nổi giận, đó chính là thật sự bị đánh…
Chờ bữa trưa kết thúc hài hòa viên mãn, Tuyết Đoàn ăn một bụng căng tròn, ưỡn bụng tròn vo lăn lộn trên đất.
La Đại Cước dựa trên thân cây, hai chân tréo nguẩy thảnh thơi xỉa răng.
Chỉ có Từ Tử Dung cực kỳ săn sóc giúp ca ca đào một cái hố, chôn đồ thừa xuống.
“Được rồi, sư phụ.” Từ Tử Nham đi tới trước mặt La Đại Cước, lúc trước bị bọn họ ngắt lời suýt chút nữa đã quên, anh còn chưa hỏi rõ so tài toàn bực là như thế nào đâu.
“Ừ?” Đầu ngón chân La Đại Cước vểnh lên, hơi hé mắt, dáng vẻ mơ màng như ngủ như không.
“So tài toàn vực kia là sao? Sao trước kia không nghe nói gì, đột nhiên lại thi đấu?” Từ Tử Nham nịnh nọt bóp vai cho La Đại Cước.
“Cũng tại tên tiểu tử thúi nhà ngươi!” Nhớ tới chuyện này La Đại Cước liền tức.
Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới ông mới phát hiện, ông chỉ lo để đồ đệ bảo bối tranh mặt mũi cho ông, thiếu chút nữa đã quên, đều tại đồ đệ bảo bối của ông gây ra chuyện tốt này!
“Ừm… Sao lại liên quan tới ta?” Từ Tử Nham thận trọng hỏi.
La Đại Cước liếc anh một cái, thấp giọng: “Các ngươi mang tin tức từ Đấu Chiến Tháp về, dẫn tới rất được coi trọng. Đề phòng ngừa ma tộc đánh lén, Thiên Vũ Tông và Lưu Quang Tông dự định bắt đầu thu thập tài liệu, chữa trị Mông Kính. Nói thế nào đi nữa, Huyền Vũ Vực chúng ta chỉ là một trung vực, nếu thật sự có ma tộc đột kích, vẫn là liên hợp với vực khác thì tốt hơn.”
Từ Tử Nham nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía La Đại Cước. Bởi vì chuyện liên quan đến Đấu Chiến Tháp, cho nên anh cũng không báo cáo với chưởng môn về tình huống của ma tộc. Vốn anh định báo với La Đại Cước trước, kết quả anh mới vừa ‘Bế quan’ đi ra, chưa kịp nói gì thì La Đại Cước đã quăng ra tin tức so tài toàn vực trước, đập anh đến đầu óc choáng váng, nhất thời đã quên.
La Đại Cước vỗ đầu anh một cái: “Trước đó các ngươi nói chuyện này cho lão Lang, sau đó lão Lang lại cùng ta và Bạch Cầm thương lượng, cuối cùng chúng ta quyết định công khai bí mật Đấu Chiến Tháp trong phạm vi nhỏ. Dù sao cơ quan thông với Đấu Chiến Tháp đã hư hại, ít nhất phải hai mươi năm mới có thể mở một lần, dù nói ra ngoài, chúng ta cũng không có tổn thất quá lớn.”
Từ Tử Nham tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, khẽ gật đầu: “Ta hiểu, nhưng so tài toàn vực là như thế nào?”
“Hai mươi năm trước, sau khi sư huynh của con đi ra Đấu Chiến Tháp, cũng đề cập tới chiến tranh với ma tộc, nhưng khi đó, hình như ma tộc cũng chưa lấy ra Hấp Huyết Trùng gì đó.” Vừa nói, La Đại Cước không nhịn được nhíu mày.
Trước đây đối với đồ đệ nhà mình đề cập đến đại chiến nhân ma, ông cũng không quá để ý, dù sao Huyền Vũ Vực là một vực phong bế, trong đại chiến nhân ma, có khả năng rất lớn sẽ không bị lan đến gần.
Nhưng bây giờ tình thế thay đổi, bởi vì Hấp Huyết Trùng tồn tại, vực phong bế không chỉ mất tính an toàn, ngược lại có thể vì ma tộc đánh lén mà âm thầm bị xâm chiếm.
Đối với những cư dân bổn địa mà nói, đây tuyệt đối không phải tin tức tốc, cho nên Lưu Quang Tông và Thiên Vũ Tông đi đầu, liên lạc với Quỷ Sát Môn ma đạo, Huyền Âm Giáo và Khô Mộc Lĩnh cùng nhau tác chiến.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: So tài toàn vực ~~~ Ba người quen đang đến gần!!!
A_A