Edit: QieziSau khi trải qua một phen thảo luận ngươi tranh ta đoạt, quyết định cuối cùng —— lợi dụng so tài toàn vực để phân bố lợi ích.
Lần thi đấu này không phân biệt chính ma, chỉ nhận thực lực, tuy rằng ma tu và tu sĩ chính đạo không hợp nhau, nhưng ma tộc người ta tới, bọn họ đều không chiếm được chỗ tốt.
Ma tộc người ta hấp thu luyện hóa là ma khí, một khi chiếm lĩnh một vực, đầu tiên là phải mở rộng diện tích sinh sôi nảy nở Ma Tinh Thảo, Ma Tinh Thảo này có công năng chủ yếu có thể chuyển hóa linh khí thành ma khí, thậm chí ở nơi trồng một lượng lớn Ma Tinh Thảo, ngay cả long mạch đều có thể chuyển hóa từ linh long thành ma long.
Một khi toàn bộ vực bị ma khí bao trùm, cho dù là ma tu cũng không có cơ hội sinh tồn, dù nói thế nào đi chăng nữa, ma tu vẫn còn là người, có thể pháp thuật của bọn họ rất ô uế, nhưng trên bản chất, bọn họ tu luyện đều là linh khí.
Chính là vì nguyên nhân này, cho nên đừng nhìn chính đạo và ma đạo đối lập lẫn nhau, nhưng trên phương diện chống chọi ma tộc, bọn họ chỉ có thể đoàn kết với nhau.
Thậm chí ngay cả yêu tộc đánh nhiều năm như vậy, cũng trở thành đồng minh dự bị của bọn họ, dù sao yêu tộc cũng cần phải tu luyện, mà ma khí lại không thích hợp với khẩu vị yêu tộc.
“Sư phụ, phương pháp giải quyết Hấp Huyết Trùng không khó khăn, huyết hạch dùng làm mồi nhử cũng dễ bồi dưỡng.” Từ Tử Nham nghe sư phụ nhắc tới Hấp Huyết Trùng, không khỏi có chút khẩn trương.
La Đại Cước cười như không cười nhìn anh: “Được rồi, ta biết con lo lắng cho đệ đệ con, yên tâm đi, cho dù Từ Tử Dung tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh bại lộ, cũng không ai dám truy hỏi La Đại Cước ta. Hơn nữa, chuyện ký hiệu Huyết Hải Tâm Kinh, mỗi lão gia hảo kia đều rõ ràng, sẽ không uất ức đệ đệ con.”
“Hì hì, đa tạ sư phụ.” Từ Tử Nham cười khúc khích gãi đầu, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm.
Chỉ cần có những lời này của La Đại Cước, dù Bạch Hoa có hai lá gan, hắn cũng không dám đưa ra đề nghị dùng huyết hạch của Tử Dung để dụ giết Hấp Huyết Trùng.
“Được rồi được rồi.” La Đại Cước không nhịn được phất phất tay: “Nói chung, lần thi đấu này con phải cho ta thể diện, bằng không… Hừ hừ.”
La Đại Cước dùng hai tiếng ‘Hừ hừ’ biểu đạt đầy đủ ý tứ, Từ Tử Nham xoa xoa mồ hôi lạnh không tồn tại trên thái dương, cung tiễn sư tôn đại nhân về động phủ.
“Ca ca.”
La Đại Cước vừa đi, Từ Tử Dung liền lập tức mò tới. Mặc dù y là bệnh thần kinh, nhưng vẫn phân rõ nặng nhẹ, giống như lúc nãy, y chỉ yên lặng bàng quan không có mở miệng, chính là vì Từ Tử Nham và La Đại Cước thảo luận chuyện đứng đắn, về phần bình thường — ai thèm để ý tới lão sư phụ không đứng đắn kia!
“Ừ.” Từ Tử Nham thuận miệng lên tiếng, anh vì chuyện vừa rồi mà có chút thất thần.
Cho đến khi tai mình bị người nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó bị ngậm vào nơi ấm áp, Từ Tử Nham mới dở khóc dở cười đẩy Tử Dung: “Làm gì vậy chứ?”
“Ai bả ca ca làm lơ ta!” Từ Tử Dung hùng hồn nói.
Từ Tử Nham liếc mắt: “Đừng quấy, ta còn phải đi hỏi một chút, so tài gì đó phải báo danh, còn có hạng mục nào cần chú ý hay không.”
Anh suy nghĩ một chút, nói rằng: “Nếu sư phụ bảo ta giành một trong ba vị trí đầu, nói rõ sư phụ cảm thấy cuộc so tài này đối với ta mà nói cũng không khó, nhưng bây giờ hai chúng ta chẳng biết cái gì, vẫn nên đi trước tìm người hỏi một chút.”
Từ Tử Dung yên lặng nuốt xuống lời chưa kịp nói, sư phụ bảo ca cướp đoạt một trong ba vị trí đầu, hình như đâu có liên quan gì đến ta?
(La Đại Cước: (#‵′) nghiệt đồ! Cái này còn cần ta nhấn mạnh sao? Các ngươi cả ngày toàn dính chung một chỗ, làm như không ai nhìn thấy sao!)
Từ Tử Nham có thể hỏi thăm tin tức cũng không được nhiều, nguyên nhân trong này đương nhiên là vì bệnh thần kinh Từ Tử Dung.
Làm một bệnh thần kinh độc chiếm dục bùng phát, Từ Tử Dung cực kỳ nỗ lực để tên tuổi của mình vang xa trong Lưu Quang Tông, hầu như những người đồng lứa với bọn họ đều biết, Thiên La Phong có một bệnh thần kinh, mỗi khi có người nói chuyện với ca ca y, y sẽ âm trầm nhìn chằm chằm người ta.
Dù gương mặt xinh đẹp đi nữa cũng không chống nổi cái nhìn lặng băng có thể đông chết người, thậm chí có không ít người thèm nhỏ dãi mỹ mạo của y, muốn thông qua Từ Tử Nham để tới gần y, cũng đều bại lui trong ánh mắt giết người của y…
Sau khi trải qua mấy lần gặp gỡ tương tự, danh tiếng huynh khống biến thái cuồng của Từ Tử Dung liền truyền ra ngoài, từ đó trở về sau, Từ Tử Nham ở Lưu Quang Tông rơi vào địa vị cực kỳ lúng túng.
Dù sao ngoại trừ mấy người quen hữu hạn ra, đa số đệ tử các đỉnh khác đều đã quen vòng qua bọn họ mà đi —— đặc biệt sau khi xuất môn vài lần, tu vi hai người bọn họ đều tăng rất nhanh, thực lực như vậy, những người từng bị Từ Tử Dung đe dọa càng không dám tới gần bọn họ…
Từ chỗ Tưởng Ưng lấy được toàn bộ tư liệu về lần thi đấu này, Từ Tử Nham tỉ mỉ nghiên cứu một phen, đối với lần thi đấu này cũng chuẩn bị tâm lý kỹ càng.
Chuyện phục hồi Mông Kính thuộc về cơ mật cao tầng, nếu không phải cơ duyên xảo hợp báo cáo tin về ma tộc, La Đại Cước nhất định cũng sẽ không đem nội dung phía sau của cuộc so tài nói cho anh biết. Chẳng qua nhìn phần thưởng thi đấu, e rằng tràng đấu này không chỉ để phân chia lợi ích, đồng thời còn tôi luyện lớp đại đệ tử trẻ tuổi.
Từ Tử Nham phân tích rất chính xác, bởi vì tin tức anh và Lâm Khiếu Thiên mang về, làm cao tầng của Thiên Vũ Tông và Lưu Quang Tông cực kỳ rúng động. Tuy rằng người nắm giữ hai đại tông môn này đều là tu sĩ nguyên anh, nhưng sau lưng bọn họ đều cất giấu ít nhất là hai tu sĩ Hóa Thần Kỳ trở lên.
Ở Huyền Vũ Vực, tu sĩ Hóa Thần Kỳ tương đương với một loại hạch uy hiếp, khi hai bên xảy ra tranh chấp thì, bọn họ chưa chắc sẽ tự mình xuất thủ, nhưng chỉ cần bọn họ tồn tại, chính là kinh hãi của đối phương.
Sử dụng ngôn ngữ hiện đại để hình dung thì, có Hóa Thần chưa chắc đã cần thiết, nhưng không có Hóa Thần nhất định sẽ bị đánh.
Vì sao Huyền Vũ Vực nhiều môn phái như vậy, chính đạo chỉ có hai đầu lĩnh là Lưu Quang Tông và Thiên Vũ Tông, mà ma đạo cũng chỉ có ba môn phái Quỷ Sát Môn, Huyền Âm Giáo và Khô Mộc Lĩnh cùng tồn tại? Nguyên nhân chính là phía sau những môn phái này cất giấu ít nhất một gã tu sĩ Hóa Thần trở lên.
Không có đủ uy hiếp, mấy môn phái này dựa vào cái gì mà đứng vững trên đỉnh Huyền Vũ Vực?
Những tu sĩ Hóa Thần này đều là lão quái vật sống mấy ngàn năm, mỗi người đều trải qua mưa gió gian nan.
Có thể một đường từ luyện khí tu đến Hóa Thần, thiên phú của bọn họ đương nhiên không cần phải nói, nhưng càng nhiều hơn là dựa vào bọn họ không ngừng nỗ lực.
Trong mấy tu sĩ Hóa Thần này, đã từng có một người tham gia đại chiến trên chiến trường cực Tây lần đó, lúc đó hắn chỉ là một tu sĩ luyện khí nho nhỏ, cũng không phát huy tác dụng quá lớn, mà khi đó bầu không khí lại làm hắn vô cùng cuồng nhiệt.
Đối lập với tu sĩ Huyền Vũ Vực hiện tại, bây giờ tu sĩ không chỉ tu vi hơi thấp, càng làm người ta khổ não hơn là, những người này thiếu ý thức chiến đấu!
Có lẽ là sau khi Huyền Vũ Vực bị phong bế hoàn toàn, chỉ có chiến đấu giằng co mấy ngàn năm với yêu tộc, bây giờ rất nhiều thanh niên Huyền Vũ Vực, bao gồm không ít đệ tử của hai đại tông môn đều có suy nghĩ, đó chính là —— chiến tranh chỉ dừng lại ở chiến trường cực Tây.
Tuy rằng thường ngày giữa tu sĩ cũng có nhiều tranh chấp, nhưng thời gian sau này, sự tình có thể hiệp thương giải quyết. Tên tu sĩ Hóa Thần kia rất lo lắng, nếu có một ngày, những người này bị buộc đối mặt với cuộc chiến sinh tử không ngơi nghỉ, có thể nào tự suy sụp trước khi kẻ địch đánh tới không.
Tất cả mọi người biết, tâm tính tu sĩ rất quan trọng, đồng dạng có nhiều người biết, cái loại tu sĩ trưởng thành từ chém giết trăm trận trên chiến trường, hầu như rất ít khi bại trên tâm ma kiếp.
Tâm tính không chỉ có riêng hành động thiện ác của ngươi, còn bao gồm những thứ như ý chí chiến đấu, ý chí lực, tín ngưỡng, vân vân… Rất nhiều thứ. Mà tu sĩ Huyền Vũ Vực hiện tại, thực sự rất thiếu hụt một loại ý chí chiến đấu mà trước nay chưa từng có.
Suy nghĩ kỹ một chút, quả thật các lão tổ tông trước kia tính toán rất chuẩn, nếu không có phòng tuyến cực Tây tồn tại, sợ rằng những tu sĩ này biểu hiện còn tồi tệ hơn. Thậm chí, ngay cả tu sĩ ma đạo bởi vì hoàn cảnh, nếu so với chính đạo thì mạnh hơn một chữ.
Lão tổ Hóa Thần kia lo lắng hiện trạng tu sĩ, liền đem chuyện này thương lượng với mấy vị lão đổ Hóa Thần chính đạo khác.
Vừa khéo khi đó, hai đạo chính ma đang nghiên cứu sau khi phục hồi Mông Kính sẽ phân phối lợi ích như thế nào, hai bên trao đổi một chút, sau khi một lão tổ Hóa Thần đỉnh phong đập bàn, quyết định dứt khoát mở so tài toàn vực, thứ nhất có thể lợi dụng thân phận thắng cuộc để phân phối lợi ích tương lai, mà về phương diện khác, cũng mong thông qua lần chiến đấu này để kích thích ý chí chiến đấu của các tu sĩ.
Lần này so tài toàn vực bị hạn chế ở thế hệ trẻ tuổi, mà hạn chế tuổi tác của thế hệ trẻ tuổi này, được đặt ra dưới một trăm tuổi.
Trong nhóm tuổi trẻ này, tu vi của Từ Tử Nham không tính là quá cao, nhưng nếu kết hợp với tuổi tác của anh, đủ để khiếp sợ toàn bộ Huyền Vũ Vực.
Đa số các tuyển thủ có tư cách tham gia lần thi đấu này đều đã ghi danh, mà giữa các phái đều có thể lợi dụng bùa đưa tin để cùng hưởng danh sách lần thi đấu này.
Cho tới bây giờ, tu vi cao nhất là một tu sĩ kim đan hậu kỳ, nhưng lúc hắn năm mươi tuổi mới thành công ngưng kết kim đan, so sánh với Từ Tử Nham thì hắn thua kém không ít.
Ngoại trừ các đệ tử tinh anh trong các đại môn phái, lần thi đấu này cũng hấp dẫn số lượng tán tu đông đảo. Đừng nhìn tán tu không không phái nhìn như thế yếu, nhưng có loại tán tu cấp cao thích sinh hoạt không ràng không buộc, đồng dạng cũng là hạt giống cạnh tranh trong lần thi đấu này.
Thậm chí những đại năng tán tu này còn vì lần thi đấu này mà tổ hợp thành liên minh tán tu, phái độ tử của bọn họ đến tranh đoạt lợi ích phân phối tương lai.
Đối với chuyện này, hai đạo chính ma không có ý kiến gì, nguyên nhân chính là phía sau liên minh tán tu này là một tán tu Hóa Thần Kỳ.
Có đủ thực lực mới có đủ tư cách đối thoại với những đại lão này, các tán tu dựa vào vị tu sĩ Hóa Thần Kỳ này, cuối cùng cướp được quyền phát biểu phân phối lợi ích.
Toàn bộ Huyền Vũ Vực đều vì so tài toàn vực nà mà lâm vào cuồng nhiệt, các môn phái đều điều đệ tử tinh anh của mình tới tham gia lần thi đấu này.
Các tiểu môn tiểu phái đã sớm biết thực lực của bọn họ, căn bản không có quyền phát biểu tại sự kiện này, dứt khoát không phí tâm tư đó. Nhưng bọn họ cũng cực kỳ coi trọng cuộc thi đấu này, nếu trong môn phái có đệ tử đoạt được một vài thành tích tốt, có thể vì môn phái dương danh, âu cũng là một chuyện tốt đẹp.
Một tiểu môn phái muốn phát triển, nổi tiếng là cực kỳ quan trọng, danh tiếng càng tốt, đệ tử tìm tới nương tựa cũng càng nhiều. Nếu như vậy, cơ hội xuất hiện thí sinh ưu tú trong nhóm đệ tử cũng lớn hơn.