- Có biện pháp nào giúp cho một Khổ Hải chín vạn trượng chiến thắng một chí tôn thiên kiêu Tiên Thai cảnh, mà ở cơ sở Khổ Hải cũng là đại viên mãn không?
Độc Cô Minh hỏi gà chột mắt và tiểu ô quy. Hai tên yêu vật nghĩ ngợi một lúc rồi tranh nhau trả lời.
Tiểu ô quy nói:
- Chúng ta đông như thế này, còn có thêm một vạn khô lâu làm tiên phong, chẳng lẽ không giết nổi một Tiên Thai nho nhỏ? Cứ trực tiếp lao vào đánh hội đồng là xong…
- Ngu ngốc, chí tôn thiên kiêu không đơn giản sẽ chết như vậy, y chắc chắn còn rất nhiều tấm bài tẩy bảo mệnh. Hơn thế nữa y còn là hoàng tộc Thiên Địch thánh hoàng triều, ai dám bảo đảm sẽ không thủ sẵn vài tấm thần phù Đế cảnh hộ thân? Ngay cả lúc ta còn ở bên cạnh Bá Luân, hắn cũng cho ta hơn mấy chục tấm thần phù cấp bậc Chủ cảnh, vậy mới khiến cho đám bất tử trong lục giới sợ hãi tránh xa, bị ta chơi đến thổ huyết vẫn không dám phản kháng.
Nhìn gà chột mắt là biết năm xưa bản lĩnh gây họa của nó đúng là uy chấn lục giới. Độc Cô Minh vì muốn cứu Trần Mạn Dao nên đã cùng với man nhân và Mộng Tiểu Phàm kể hết tư liệu về Quan Thất cho gà chột mắt nghe. Khi biết tốc độ tu luyện của Quan Thất khủng bố như vậy, và thế hệ trẻ này còn có một kẻ tầm đạo như Thẩm Yến, ngay cả nó cũng không khỏi ngơ ngẩn:
- Vật đổi sao dời, mỗi thời đại càng về sau lại càng có một bước nhảy vọt cực lớn về tu luyện. Con đường tu luyện mỗi lúc càng được tu bổ trở nên hoàn mỹ hơn, dễ đi hơn, mặc dù ngày nay nguyên khí trong thiên địa ít ỏi đến cực điểm nhưng không vì vậy mà không sinh ra những thiên tài kinh thế hãi tục.
Tiểu ô quy gật đầu:
- Trước thời thái cổ trong vũ trụ chỉ có cảnh giới Ứng Kiếp là mạnh nhất, vẫn thua xa những sinh linh thuở hồng hoang. Đến lúc Phong Vị lão thiên sư xuất hiện, sáng tạo ra Đế cảnh mới giúp sinh linh lục đạo đột phá bình cảnh, đem sinh linh hồng hoang tận diệt. Mà sau khi Phong Vị lão thiên sư chết đi, tới gần khoảng thời gian cấm kỵ thời thái cổ thì ở tiên giới lại có một nhân vật vô thượng khác sáng tạo ra Chủ cảnh, giúp chủng tộc này thống trị gần một vạn năm cho đến khi Bá Luân sinh ra.
- Chúng ta đã ngủ say từ thời thái cổ đến nay, bỏ qua một đoạn năm tháng thượng cổ, có hay chăng sự kiện thiên địa đại biến, một cảnh giới cao hơn Chủ cảnh lại phát sinh không?
Cuộc nói chuyện giữa hai yêu vật khiến ba người Độc Cô Minh, Mộng Tiểu Phàm và man nhân vô cùng chấn kinh. Hóa ra thế giới vẫn luôn tiến lên chưa hề thụt lùi, đời sau bao giờ cũng mạnh mẽ hơn đời trước. Cường giả thái cổ và thượng cổ dù sao cũng chỉ là mạnh trong thế hệ của họ, nhưng khi sang thời đại khác e rằng chưa chắc có thể tạo ra quá nhiều phong vân. Quy tắc thiên địa luôn luôn không ngừng bị phá vỡ, những cảnh giới mới được những hậu nhân thiên tư tuyệt diễm khai sáng, giúp chúng sinh lèo lái con thuyền tu đạo vượt qua khổ hải vô biên.
Mà ở bất kỳ thời đại nào thì kẻ tầm đạo cũng sẽ là người gánh vác trọng trách ấy, tìm ra con đường dễ đi nhất, dễ thành tựu nhất cho chúng sinh. Còn anh hùng, kiêu hùng, gian hùng, tà hùng… hay bất kỳ loại hào kiệt nào cũng phải đi tìm một lối đi riêng cho mình, một lối đi duy nhất, độc nhất. Chỉ có vậy mới giúp cho họ trở nên tỏa sáng giữa chúng sinh vô biên, biển người vô tận.
Độc Cô Minh nghĩ ngợi không thôi. Thời gian ba năm chắc chắn không đủ để hắn tiến lên Khổ Hải hoàn mỹ, mà làm như vậy chẳng khác nào bước đi trên dấu chân của Thẩm Yến, cả đời khó vượt qua được gã ta. Phải tự tìm ra một con đường nào đó không ai có thể bắt chước được, vậy mới có cơ hội vượt lên trên quần hùng đông như kiến cỏ hiện nay.
“Ta cứ cảm thấy Chúng Sinh Thất Biến của ta rất thần kỳ, nếu như không bị cản trở là tiêu hao quá nhiều thọ nguyên thì hẳn sẽ có uy lực chẳng khác gì cấm kỵ thần thông. Còn muốn diễn biến nó thành công pháp…?
Đám tiểu ô quy và gà chột mắt thấy Độc Cô Minh đang ngẩn ngơ thì cũng không làm phiền, hùa nhau vào dùng thảo dược đâm đâm giã giã, sau đó cho vào cái nồi đá của tiểu ô quy. Kế đến lần lượt man nhân, Mộng Tiểu Phàm, gà chột mắt đứng tè vào trong nồi đá, khi bên trong đã có mùi khai tanh tưởi đến cực điểm bốc lên thì cả bọn lại dùng cái khiên to đùng của man nhân đậy nồi đá lại, cười hắc hắc trông cực kỳ đê tiện.
- Quan Thất ơi là Quan Thất, dù ngươi có là tu sĩ Tiên Thai thì cũng không chống nổi Trí Huyễn đan của ta.
Nếu Độc Cô Minh nghe thấy cái tên Trí Huyễn đan này nhất địch sẽ nhớ tới vị Bạch lão ma đan đạo cái thế mà hắn từng đọc được trong truyện tiên hiệp. Thật không ngờ tới gà chột mắt lại có thể bào chế một loại đan dược cùng tên tương tự, mà cách bào chế cũng rất quái đản, là dùng nước tiểu cô đọng lại mà thành.
“Tiên ma yêu nhân thần quỷ, đây là sáu biến thân chính. Còn Chúng Sinh Biến sẽ là biến cuối khi ta có thể dung hợp sáu loại biến thân trước đó với nhau. Đây là cơ sở của thần thông này. Nhưng công pháp tu luyện thì cần có độ thâm ảo cao siêu hơn nữa. Bằng vào cảnh giới của ta không thể suy diễn quá nhiều, nhưng ta có thể mượn lại ý tưởng từ những công pháp khác để suy diễn nó theo cách nghĩ của mình. Đạo Ma kinh biến bản ngã thành tâm ma, một sinh mệnh riêng biệt tồn tại trong tâm hải chủ thể. Mà Hư Thần kinh lại có thể ngưng tụ ra tôn thần thực chất. Nếu kết hợp Đạo Ma kinh và Hư Thần kinh, sau đó thêm vào Chúng Sinh Thất Biến thì liệu có thể sáng tạo ra sáu phân thân máu thịt tu luyện theo lục đạo chân chính hay không, mà bản tôn sẽ là Chúng Sinh Biến cuối cùng, khi dung hợp sáu phân lại với nhau?”
Ý tưởng này của Độc Cô Minh có thể nói là cực kỳ điên rồ. Để tạo ra một phân thân máu thịt, biến nó thành một sinh mạng tồn tại trên đời này gần như là điều bất khả thi, ít nhất là với tu luyện giới hiện nay. Ngay cả Hư Thần kinh kia cũng chỉ là đơn thuần tạo ra một “pháp bảo” tôn thần thông qua việc rèn luyện phôi thai tôn thần, sau đó dùng hỏa diễm cấp cao đúc thành thực chất. Muốn tạo ra một thân thể máu thịt tương tự có ý thức hoàn chỉnh sao? Đây chính là đi ngược với lẽ trời, sẽ bị thiên địa giáng xuống kiếp phạt.
- Nguyệt Nhi nói Hư Thần kinh cũng chỉ là một công pháp không hoàn chỉnh do Vân Hư tổ sư thu thập được ở Tuyệt Vọng Ma Uyên này, hy vọng ta sẽ đủ cơ duyên tìm ra nó. Dựa vào nó khẳng định có thể tìm ra manh mối của việc ngưng tụ phân thân chân chính.
Độc Cô Minh mỉm cười tự tin. Hắn đã nhìn thấy được con đường mà tương lai mình cần phải đi. Tuy chưa rõ con đường này cuối cùng sẽ đi đến đâu, nhưng đó vẫn là con đường của riêng hắn, tuyệt đối không ai bắt chước được. Chúng sinh huyết chính là loại máu bá đạo nhất, cuồng bạo nhất, trừ phi có Trường Sinh thể chứa đựng, bằng không sẽ hóa thành tro bụi. Độc Cô Minh ngẫu nhiên chính là Trường Sinh thể, hơn nữa cơ duyên xảo hợp rơi xuống huyết hà. Nhưng nếu không gặp được bộ thi thể phân hủy màu đỏ kia, có được một tia kiếp lực dung nhập vào cơ thể thì hắn cũng sẽ không thể dung hợp được hai thứ này với nhau. Có thể nói cho tới tận hiện tại, đây chính là kỳ ngộ tốt nhất của hắn.
- Kỳ ngộ chỉ là bước đệm. Muốn trở thành cường giả trước tiên phải biểu lộ được cái tâm cường giả, dùng sự điên cuồng áp đảo quần hùng, sau đó tự sáng tạo con đường riêng cho mình. Ta không cầu kỳ ngộ và truyền thừa, ta muốn sáng tạo kỳ ngộ và truyền thừa… Cửu Chuyển Thiên Công khuyết thiếu tám tầng sau sao? Nếu nó đã là một tử lộ không lối về thì ta phải cải biến nó, tự mình độ lấy mệnh mình, không thể trông chờ vào sự ban ơn của Lưu Tích Quân.
Lúc Độc Cô Minh ngừng quá trình suy tư lại thì đám gà chột mắt, Mộng Tiểu Phàm cũng đã luyện ra xong mấy chục lò Trí Huyễn đan khai ngấy kia. Hắn vừa đi tới thì bị một loạt dược lực nồng đậm thấm vào trong mũi, đầu phát sinh ảo giác giống như đã biến thành chim bay lượn trên bầu trời, hơn nữa dưới móng vuốt còn đang chộp lấy hai mỹ nữ là Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y.
- Ta là Độc Cô Điểu, gắp hết mỹ nhân trong thiên hạ đem về đâm mông…
Độc Cô Minh cười lên đầy bệnh hoạn, không thể khống chế được bản thân. Sau đó còn nằm bò dưới đất đưa hai tay làm ra tư thế bơi lội liên tục, trong đầu hiển hóa ra cảnh biến thành một con cá chình đang lội nước.
- Tiểu Minh Tử điên rồi, đã trăm vạn năm không luyện chế loại đan dược này, không ngờ vẫn hiệu nghiệm đến vậy! Thiện tai!
Gà chột mắt đưa kê trảo lên niệm phật hiệu. Mũi của nó đã được nhét hai viên đan dược đen khác có công dụng ngăn chặn mùi hương của Trí Huyễn đan xâm nhập. Đám Mộng Tiểu Phàm cũng hệt như vậy, mà man nhân vì có lỗ mũi quá to nên đành xé hai miếng vải bọc đan dược rồi nhét vào, nhìn bộ dáng của y lúc này cực kỳ cổ quái.
- Ha ha ha, Độc Cô Ngư ta là vô địch thiên hạ…
Độc Cô Minh cười đến nước mắt nước mũi ứa ra, nhưng chúng sinh huyết trong người bỗng sôi trào, tiên lực vận chuyển không ngừng, một loại ý cảnh vô tình vượt trên thiên hạ bùng phát cuối cùng xua tan những ảo giác này.
- Con mẹ nó, các ngươi vừa làm trò gì?
- Đây là cách giúp một Khổ Hải đánh bại một Tiên Thai. Năm xưa Bá Luân lúc còn trẻ rất hay vận dụng để chơi bọn lão quái vật trong lục giới. Ta chỉ là học lỏm được thôi.
- Đây là Trí Huyễn đan của Bạch Tiểu Thuần? Nó có thật sao?
Sau khi lấy hai viên giải dược màu đen nhét vào mũi, Độc Cô Minh liền cầm viên Trí Huyễn đan do gà chột mắt luyện chế lên quan sát.
- Thật không ngờ những câu chuyện tiên hiệp mà ta đọc được ở địa cầu cũng có liên quan đến thế giới này một chút. Rốt cuộc địa cầu là mộng cảnh do ý thức ta nghe được những câu chuyện ở thế giới này rồi diễn biến ra, hay là địa cầu có thật, giống như Lý lão từng nói. Một hạt bụi, một thế giới! Một suy nghĩ cũng có thể trở thành một thế giới! Một cuốn sách cũng không ngẫu nhiên được viết ra, có khi nó là pháp tắc đại đạo của thế giới khác ảnh hưởng đến nhà văn, để họ đưa câu chuyện kinh diễm của những nhân vật thế giới kia đến chúng sinh không gian khác. Vũ trụ bao la, chưa kể ngoài chiều không gian thứ ba còn có chiều không gian thứ tư, thứ năm thứ sáu. Rốt cuộc có bao nhiêu thế giới tồn tại ai mà biết được...
Độc Cô Minh than thở:
- Thế giới mà ta đang tồn tại, rốt cuộc là do ai đã suy diễn ra… Nó có thực hay sao?