- Dược lực quá mạnh, Tiểu Minh Tử vẫn còn gặp phải ảo giác, cứ ngớ nga ngớ ngẩn mãi không thôi…
Tiểu ô quy nhận xét như vậy.
Sau đó cả quân đoàn bắt đầu theo chân tiểu ô quy đi đến vị trí hang động mà Quan Thất và Trần Mạn Dao đã vào trong. Nơi đây đúng là giống hệt những gì nó miêu tả, tràn ngập sát khí bức nhân và oán niệm tới mức kinh thiên. Oán niệm này chẳng thua kém mấy tấm bia mộ có khắc hai chữ Quỷ Chủ mà Độc Cô Minh đã từng nhìn thấy trên bức thạch bích ở U Minh cấm địa.
- Đây hẳn là nơi một trong những cường giả Chủ cảnh rơi rụng. Là Ma Chủ hay Tiên Chủ? Quan Thất tới nơi đây chỉ nhằm mục đích đuổi theo Trần Mạn Dao hay sao?
Độc Cô Minh nhìn hang động âm u trước mặt, cảm giác bên trong chắc chắn có ẩn tình gì đó.
- Là của Ma Chủ. Năm đó lúc Bá Luân giao chiến với Ma Chủ, ta tuy đứng ở đằng xa quan sát nhưng vẫn nhớ rất rõ loại khí tức này. Không đúng, đây không phải nơi y vẫn lạc, mà là cửa ra vào một “đạo giới”.
Gà chột mắt ngưng trọng. Mà tiểu ô quy nghe thấy cái tên này cũng như nhớ lại ký ức nào đó.
- Đạo giới chính là thế giới mà Chủ cảnh dựa vào chân đạo của bản thân để sáng tạo ra, nhờ vậy đột phá Đế cảnh. Mỗi một đạo giới đều có chỗ đáng sợ riêng của nó, dưới Ứng Kiếp khẳng định không thể tồn tại bên trong. Vì Chủ cảnh có sức mạnh quá mức to lớn, một khi ra tay nhiều khả năng sẽ hủy diệt một thế giới bình thường nên thường dùng đạo giới làm nơi giao chiến. Trận chiến thời thượng cổ năm xưa hiển nhiên là nằm ở bên trong đạo giới của bọn họ.
Chân đạo là một thứ mờ ảo rất khó cảm nhận được, trừ phi tu sĩ đạt đến Đạo Đài cảnh mới có thể lần ra giấu vết. Kế tiếp biến loại dấu vết này thành đạo đài ngưng tụ trong thức hải, dần dần phát triển để nó lớn mạnh.
Đó là chân đạo ở thời thượng cổ và thái cổ. Đến thời điểm hiện tại Thẩm Yến là người đầu tiên phá tan quy tắc này. Dựa vào một tia kiếp lực của Độc Cô Minh để hoàn toàn cảm nhận được chân đạo khi ở Khổ Hải đại viên mãn, dùng nó bổ khuyết cho sự thiếu sót ở cảnh giới Khổ Hải, tiến tới hoàn mỹ. Nếu Thẩm Yến đạt tới Đạo Đài cảnh thì y sẽ cực kỳ dễ dàng ngưng tụ đạo đài, hơn nữa còn là loại đạo đài không tầm thường, có khả năng hóa thành thực chất giống như điều một vài cường giả vô thượng đã từng làm được trong quá khứ.
Hãy nghĩ xem nếu những thiên kiêu như Lôi Diệt, Phong Diệt, Tiêu Ức Tình, Côn Vũ đều muốn trùng tu lại lần nữa, và cũng tiến tới hoàn mỹ thì đây sẽ là một thời đại tiến bộ vượt xa thượng cổ và thái cổ, cường giả sẽ nhiều như mây, đưa nhân giới bước lên con đường quật khởi không gì ngăn cản nổi. Muốn trở thành vô địch trong một thời đại như thế này, cho dù Bá Luân có sống lại cũng chưa hẳn làm được.
- Mạn Dao dựa vào cổ ngọc để đi vào bên trong, Quan Thất dùng một lệnh bài cũng có thể đi vào, đây nói lên việc chỉ cần có bảo vật cấp độ Đế bảo thời cổ thì sẽ đủ tư cách đi vào.
Độc Cô Minh lấy ra Toái Mộng đao, Mộng Tiểu Phàm đeo Tạo Hóa thủ, man nhân Đả Cẩu cầm chiếc khiên bảo vật của Man tộc. Riêng hai yêu vật thì chẳng có bảo vật nào nhưng vẫn rất ung dung đi theo ba người. Bọn chúng không phải sinh linh thời đại này, trên người tràn ngập khí tức cổ xưa, hơn nữa tuy tu vi đã suy yếu nhưng thân thể lại rất rắn chắc cực kỳ khó bị tổn thương.
Hai khô lâu Tẫn Cốt và Tỏa Cốt muốn đi theo Độc Cô Minh nhưng vừa đặt chân vào thì đã bị oán niệm cắn xé chết mất mấy lần. Cuối cùng thét lên mấy tiếng không cam lòng rồi lui lại.
——————————————
Ở bên trong hang động là cảnh tượng như thế nào?
Đi vào sâu bên trong tầm bảy tám ngàn trượng sẽ đến được một động phủ rộng lớn, mà ở động phủ này có một tế đàn khổng lồ đang được đặt ở vị trí chính giữa. Ma khí, oán khí tỏa ra ngập trời, có một số còn ngưng tụ thành hình ác ma cực kỳ tà ác điên cuồng đánh xuống hai vòng sáng đang đứng trên tế đàn.
- Trần cô nương, từ bỏ việc phản kháng đi! Nếu tu vi của cô nương hồi phục đến Đạo Đài thì ta chắc chắn sẽ quay đầu chạy ngay. Nhưng tu vi của cô rơi rớt rất nghiêm trọng, thương thế lại không ngừng gia tăng. Sớm muộn vòng sáng đang bảo vệ cô cũng bị Nhân Chủ lệnh của ta phá tan phòng hộ tru diệt. Nhưng ta không thể không thừa nhận cổ ngọc cũ nát của cô rất mạnh, nhiều khả năng là của một vị Nhân Chủ khác thời thái cổ, đáng tiếc là đã bị tàn phá nghiêm trọng…
- Vì sao ngươi cứ nhất quyết đuổi giết ta không buông? Ta và ngươi không có thù oán!
Trần Mạo Dao miễn cưỡng dùng quỷ lực chống đỡ những lỗ thủng trên vòng sáng bảo hộ mình, e rằng chưa tới một ngày nữa thì nó sẽ bị Nhân Chủ lệnh và những ác ma đang bay lượn trong không trung phá tan.
Quan Thất cười nhạt:
- Có nói với cô thì cô cũng không hiểu. Tóm lại dù không giết cô thì bằng mọi giá ta cũng phải bắt sống được cô. Sau khi cô ở cạnh ta ba năm thì có thể tùy ý rời đi!
Gã vĩnh viễn không thể nào quên lời tiên đoán của mấy vị trưởng bối hộ đạo ở Thiên Địch thánh hoàng triều. Bọn họ thôi diễn vô số lần đều thấy được hình ảnh gã ngã gục xuống trước mặt một cô nương áo tím, quỷ khí trên người cực kỳ nồng đậm. Mà người con gái này lại xảo hợp thay từng xuất hiện trong một bức tranh mà gã chiếm được ở di tích thời thái cổ. Bức tranh cũng không hoàn mỹ mà chia thành hai nửa, một nửa vẽ Trần Mạn Dao một thân áo tím, nhan sắc tuy không gọi là mỹ lệ nhất thế gian nhưng có một loại khí chất khó tả, dù là nam nhân nào cũng sẽ bị loại khí chất này hấp dẫn.
- Thân phận của cô, tu vi của cô đều rất quái dị. Ta muốn nghiên cứu cho rõ ràng, cũng muốn để xem thử bản thân có thể giống như tổ tiên, trở thành “thiên địch” hay không?
Quan Thất thân là chí tôn thiên kiêu, tất nhiên trong lòng cũng sẽ có một loại tự tôn không chấp nhận bị số phận an bài. Tổ tiên của gã vào thời cổ không phục tùng thiên mệnh, thậm chí còn từng bị lôi kiếp thập nhị sắc đánh xuống mà vẫn không ngừng nghịch thiên, cuối cùng nghịch mệnh, thậm chí còn nghịch nhân, giết chết kẻ được mệnh danh là đệ nhất cường giả thời kỳ đó, thành tựu Nhân Chủ.
- Muốn trở thành kẻ đứng trên quần hùng, không thể không bơi ngược dòng, tìm sinh cơ từ trong tử lộ. Ta không tin nhân định không thể thắng thiên!
Quan Thất cười lạnh, linh lực càng gia tăng, gần như sắp phá tan vòng sáng xung quanh người Trần Mạn Dao.
- Giết cô rồi ta sẽ dùng Nhân Chủ lệnh mở ra đạo giới, vào trong đoạt lấy cây hắc thương kia. Thậm chí truyền thừa của cái thế cường giả đó cũng sẽ thuộc về ta! Thế hệ này còn ai có thể ngăn nổi bước chân của Quan Thất ta nữa?
Gã thét lớn, dốc toàn bộ linh lực đánh ra một kích cuối cùng, khiến vòng sáng tan rã ra thành vô số đốm sáng, cổ ngọc màu đồng như mất linh rơi xuống đất không còn phản ứng gì nữa.
Nhìn thấy vô số ác ma bắt đầu lao tới cắn nuốt Trần Mạn Dao, Quan Thất liền giơ Nhân Chủ lệnh ra đuổi chúng đi rồi phong ấn nàng lại. Nhưng đúng lúc này gã ngửi thấy một mùi hương kỳ dị lan tỏa trong không trung. Nó có mùi khai ngấy của nước tiểu yêu thú, cũng có của nhân loại, lúc thoang thoảng như hoa nhài, lúc lại nồng nặc hôi thối đến cực điểm. Mùi hương này xộc thẳng lên đầu gã khiến ảo giác bắt đầu nảy sinh.
Một con sông xanh biếc nằm giữa một tòa thành cổ kính, một cây cầu độc mộc vắt ngang qua con sông, Quan Thất cảm giác mình đã hóa thành một cô nương áo đỏ tay cầm ô tung tăng bước đi, trên đường còn hát líu lo một bài hát.
- Liên hương khả tuý phong tiền điệp, liễu sấu do tàng nguyệt hạ oanh… ta là Quan Thất, con mẹ nó…
Từ Nhân Chủ lệnh truyền tới cảm giác lạnh lẽo giúp Quan Thất bừng tỉnh lại, vô cùng phẫn nộ, nghĩ rằng đã trúng phải ảo trận của tên đê tiện nào đó. Nhưng lông tóc toàn thân lập tức dựng đứng khi thấy một đao ảnh như muốn bổ đôi nhật nguyệt đang chém xuống đầu mình, chỉ còn cách chưa tới một tấc nữa là sẽ đắc thủ.
Không kịp dùng thần thông, cũng không kịp dùng pháp bảo hộ thân, Quan Thất trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh chỉ đành đẩy Trần Mạn Dao ra để đỡ hộ một đao này cho mình.
Quả nhiên một đao cực kỳ kinh diễm kia vừa thấy sắp chém xuống thiếu nữ áo tím thì liền tiêu tán toàn bộ đao lực, Độc Cô Minh hiện thân, một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Trần Mạn Dao, tay kia cầm Toái Mộng đạo chém ngang đề phòng Quan Thất truy kích. Gót chân hắn đạp nhẹ nhanh chóng trở về nơi có Mộng Tiểu Phàm, man nhân và hai yêu vật đang thủ thế sẵn, trong tay cầm mấy trăm viên Trí Huyễn đan sẵn sàng ném về phía Quan Thất.
- Các ngươi là ai?
Quan Thất đưa Nhân Chủ lệnh ra phía trước mặt. Từ lệnh bài này tỏa ra khí tức cực kỳ khủng bố khiến cho bầu không khí chấn động, ác ma oán niệm đang vờn quanh trên không trung hét thảm mấy tiếng rồi vỡ tan. Mấy kiện Đế bảo Toái Mộng đao, Tạo Hóa thủ hay khiên của man nhân dưới uy áp của lệnh bài này cũng phải cố hết sức chống đỡ, mà cũng gần như không chịu nổi.
- Nhân Chủ lệnh! Một khi xuất hiện thì toàn bộ thế gian phải quỳ bái! Ngay cả thiên tôn cũng không ngoại lệ, còn không mau quỳ xuống bái kiến ta!
Giọng nói của Quan Thất văng vẳng trong hang động, giống như tái hiện lại hình ảnh Thiên Địch Nhân Chủ đang quát tháo nhân giới trăm vạn năm trước.