Điều chi đã có thì sẽ có nữa, Việc gì đã làm cũng sẽ làm lại; Chẳng có gì mới ở dưới mặt trời.
Có chăng điều gì khiến người ta nói: “Nhìn đây, thứ này mới”? Thứ đó đã có từ rất lâu rồi, Thứ đó đã có trước thời chúng ta.
Không ai còn nhớ người thời trước, Không ai sẽ nhớ người thời sau; Họ cũng chẳng được người thời sau nữa nhớ đến
—— Truyền đạo thư (1:9-11)[1]
Hứa Bình cho là mình sẽ thức tới hừng đông, không ngờ ngay giây đầu dính vào gối đã lập tức ngủ say.
Cậu không hề mơ thấy bất kỳ cái gì, giống như một con robot bị ngắt điện, tay vòng trên bụng nằm đó, cả đêm ngay cả trở người cũng không từng trở một chút.
Lúc tỉnh lại, cậu nghe được thanh âm của xe tưới nước đi qua ngoài đường lớn.
Tháng năm đã kết thúc.
Bình minh càng lúc càng sớm, nhiệt độ không khí cũng chậm rãi tăng lên, hơi thở ướt át của mùa xuân cùng với đám chim én tựa hồ đã bay hết vào rừng, hoàn toàn không còn tung tích. Mà mặt trời đầu hạ lại càng lúc càng gay gắt trong những cơn gió đông nam khô ráo ào qua.
Cái cuối tuần chuyển mùa luôn có rất nhiều việc cần làm, sơmi tay dài cần được thu vào trong hòm, quần soóc ngắn cần được mang ra chuẩn bị, chăn bông dày phải mang đi giặt, ngay cả giày sandal cũng nên đem ra phơi ngoài ban công để tản đi sự ẩm mốc của mùa đông.
Cậu vừa mở mắt đã thấy vết bân trên trần nhà, chợt cảm thấy quá mức xa lạ, nháy mắt mấy cái mới nhớ ra, bản thân đã dọn vào phòng ngủ của cha.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào gian nhà, mặc kệ có nguyện ý hay không, một ngày mới đã bắt đầu.
Hứa Bình chậm rãi ngồi dậy, theo thói quen vươn tay vơ lấy kính mắt trên đầu giường. Tủ đầu giường trơ trọi không có gì cả, kính của cậu hôm qua đã bị rơi vỡ.
Cậu rụt tay về ngồi bên giường trầm mặc một hồi, cầm lấy quần áo đặt trên ghế dựa chậm rãi mặc vào.
Phòng ngủ của em trai vẫn đang đóng cửa.
Hứa Bình chậm rãi đi vào phòng tắm, nặn kem đánh răng, vở vòi nước hứng một ca đầy nước xúc miệng, sau đó chậm rãi đánh răng.
Trên bồn rửa mặt treo một cái gương, người bên trong làn da tái nhợt, cằm nhọn gầy guộc hòa cùng ánh mắt trong trẻo. Có lẽ do nguyên nhân di truyền, làn da của Hứa Bình rất tốt, cho dù thức đêm thường xuyên cũng sẽ không nổi mụn, cổ cũng là thon dài hiếm thấy ở nam giới, đường cong cằm nếu nhìn nghiêng có một loại lịch sự tao nhã khó thể miêu tả. Tuy rằng không anh tuấn rực rỡ khiến người khác kinh ngạc như Hứa Chính và Hứa Xuyên, thế nhưng cũng có một loại cảm giác cao quý sạch sẽ, giống như không thuộc về hồng trần thế tục vậy.
Hứa Bình xúc sạch bọt trắng trong miệng, lại dùng nước tạt vào mặt, những nơi hôm qua bị em trai đánh hiện tại còn đau đớn, đuôi mắt trái hơi bầm tím, vết thương trên môi còn chưa khép lại, hôm nay đã hoàn toàn biến thành màu tím.
Cậu nhẹ nhàng dùng khăn mặt chặm khô bọt nước, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, ngơ ngạc sửng sốt, sau đó giống như cực độ chán ghét mà nhanh chóng xoay sang hướng khác.
Cậu cúi đầu mở cửa phòng tắm, theo bản năng bước ra lại nhào vào một thân thể ấm áp.
Em trai không biết đã đứng đó từ lúc nào, cởi trần an tĩnh.
Hứa Bình nhanh chóng lui về phía sau hai bước.
Hai anh em ai cũng không mở miệng lên tiếng.
Hứa Bình trầm mặc một hồi, đột nhiên cười cười: “Được rồi, mau đánh răng rửa mặt, anh đi làm đồ ăn sáng.”
Cúi đầu đẩy em trai qua một bên, nhanh chóng nghiêng người rời khỏi phòng tắm.
Điểm tâm là cháo trắng và rau củ ngâm, có dưa muối, măng muối và mì căn xào, đặt mấy cái đĩa nhỏ lên giữa bàn ăn, bên cạnh là một nồi cháo óng ánh sánh đặc.
Lượng cơm của Hứa Chính rất lớn, bình thường những món thanh đạm như vậy luôn có thể vét sạch cả nồi, sáng hôm nay lại giống như không có khẩu vị, liên tục dùng muỗng khuấy cháo trong chén.
Hứa Bình không lên tiếng chỉ rũ mắt ăn, cũng là lần đầu tiên ăn xong bữa sáng trước em trai.
Cậu đứng dậy thu dọn chén đũa, nói với em trai: “Em ăn từ từ, anh có việc phải làm.”
Khi đi ngang qua Hứa Chính cổ tay lại bị gắt gao nắm lấy.
Hứa Bình nhìn sang hướng khác, dùng sức rút tay ra, hỏi: “Chuyện gì?”
“Sáng sớm anh hai phải dẫn em đi chạy bộ.”
Hứa Bình mím môi trầm mặc một hồi, nói: “Xin lỗi, anh quên mất.”
Cậu đúng là đã quên, thói quen nhiều năm như vậy, sáng hôm nay cư nhiên cái gì cũng không nhớ ra được.
Hứa Chính lại rướn người muốn bắt lấy cậu, Hứa Bình thối lui một bước, mắt nhìn về phía phòng bếp bình tĩnh nói: “Hôm nay có thể không đi sao? Anh có rất nhiều việc muốn làm.”
Cậu bỏ lại những lời này liền muốn cầm chén đi vào bếp, em trai mạnh mẽ nhào lên ôm eo cậu từ phía sau.
“Loảng xoảng” một tiếng, chén đũa trên tay đã bị rơi vỡ nát.
Hai người giật nảy mình.
Hư dùng sức giãy khỏi em trai, vùi đầu ngồi xổm xuống đất nhặt mảnh vỡ, nhẹ giọng nói: “Nhìn em kìa, hại anh làm vỡ chén rồi, sau này không được xông lên ôm anh như vậy. Mau uống cháo của em đi, hôm nay không cần đi chạy bộ.”
Hứa Chính không nói chuyện.
Biết rõ em trai đang nhìn mình không chớp mắt, Hứa Bình hoàn toàn không muốn quay đầu lại.
Cậu nghe được thanh âm em trai lần nữa quay về ghế ngồi, cầm lấy muỗng múc cháo.
Cho dù khó chịu đến đâu cũng phải sống tiếp, người phía sau cậu chính là em trai có huyết thống ràng buộc, Hứa Bình vừa nghĩ như vậy liền cảm thấy hôm nay không khí giống như cũng loãng hơn vội vàng cầm mảnh vỡ chạy vào phòng bếp.
Buổi sáng trôi qua trong tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.
Hứa Bình giam mình trong phòng vùi đầu làm hai bộ đề ôn tập, ngay cả đề bài khó nhằn hôm qua cũng không biết làm thế nào thoáng cái giải xong. Trong lòng càng phiền muộn tinh thần lại càng tập trung, hình như muốn đem tất cả những cảm tình vô pháp nói ra kia đều hóa thành mực nước chảy khỏi ngòi bút.
Em trai cũng không đến gõ cửa phòng cậu, sau khi thở dài một hơi lại cảm thấy trong ngực nặng nề giống như người bị bệnh suyễn, dù có há to mồm hít thở cũng không thu được bao nhiêu không khí.
Bữa trưa cũng được ăn hết trong một mảnh an tĩnh.
Em trai mặc áo thun trắng ngồi đối diện Hứa Bình, vụng về xới cơm. Bởi vì là cuối tuần, hai người đều không cần đến trường, vậy nên hôm nay càng có vẻ dài dằng dặc.
Ngoài cửa sổ nửa hé truyền vào tiếng huyên náo, không biết là hàng xóm nhà nào vừa mua tủ lạnh, đang kêu gọi người vận chuyển cẩn thận khiêng lên cầu thang.
Hứa Bình ở trong phòng bếp chậm rãi rửa chén, em trai ngồi ngay ngắn trên salon xem 《Thế giới động vật》chiếu giữa trưa.
Chủ đề hôm nay là sự giao phối của sư tử.
“Kỳ động dục của sư tử cái trung bình mỗi hai năm một lần, sư tử đực sẽ theo sát như hình với bóng. Mỗi lần giao phối thời gian chỉ có vài phút ngắn ngủi thế nhưng số lần giao phối mỗi ngày có thể đạt đến hơn năm mươi lượt…”
Hứa Bình rửa tay, cởi tạp dề xuống treo lên móc.
Cậu giũ tay áo xuống, cúi đầu nhìn em trai đang ngồi trên salon, nói: “Anh ra ngoài một chút.”
Hứa Chính quay đầu, chậm rãi hỏi: “Anh hai đi đâu?”
“Đi nhà bạn lấy tài liệu.”
Hứa Chính cũng đứng dậy khỏi ghế.
“Anh đi một mình là được rồi, em không cần theo.”
Hứa Chính hơi dừng động tác, chậm rãi suy nghĩ, cúi đầu nói: “Dạ.”
Hứa Bình nhếch miệng, vẫn là không nhịn được dặn dò: “Em ở nhà một mình không được ra ngoài chạy loạn, chìa khóa giữ trên người, có ai gọi cửa cũng đừng mở, có chuyện gì cứ chờ anh về xử lý.”
Hứa Chính ậm ừ đáp lại.
Nhìn bộ dạng ủ rũ như chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ của em trai, trái tim Hứa Bình thắt chặt một chút, cậu nhanh chóng xoay đầu nhìn hướng khác.
–
Dọc theo bờ sông trồng rất nhiều dương liễu, gió nhẹ thổi qua, cành lá xanh nhạt đong đưa trong gió.
Xe đạp lúc bị ngã đã hỏng, lúc nãy cậu nhìn thấy dây xích đã bị tuột khỏi trục xe, muốn đi đâu cũng chỉ có thể dựa vào đôi chân.
Hứa Bình đứng trên bờ kè, gió sông thổi tới làm rối loạn tóc cậu, mặt nước xanh biếc nôi tên tầng tầng sóng bạc.
Sau lưng cậu có những người mẹ trẻ đẩy xe trẻ con đi tản bộ, trên ghế dài là đôi tình nhân thủ thỉ tâm tình, còn có sinh viên đeo túi chéo vội vàng đi qua.
Hứa Bình nhặt một viên đá nhỏ ở dưới chân lên ném ngang ra ngoài, viên đá nảy trên mặt nước ba bốn lần rốt cục cũng chìm sâu xuống đáy.
“Đồng chí trẻ, có thể giúp chúng tôi chụp một tấm không?”
Hứa Bình gật đầu, tiếp nhận máy ảnh.
Một nhà ba người nhân lúc thời tiết tốt ra ngoài đi dạo, cậu con trai nhỏ được người mẹ ôm vào lòng.
“Chuẩn bị xong, một, hai, ba!”
Khi vừa đến đến ba, hai vợ chống không hẹn cùng mỉm cười, chỉ là đứa trẻ hai ba tuổi không hiểu vì sao đột nhiên khóc lớn.
“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Người mẹ hỏi con trai.
“Mứt trái cây xâu!” Đứa bé gân cổ thét.
“Được, được được, lát nữa sẽ mua cho con.” Người mẹ trấn an con trai.
“Mua cái gì mà mua! Đều là em chìu nó riết quen! Đi đường không được mấy bước liền muốn ôm, thấy cái gì ngon cũng đòi mua, chìu thành thói xấu phải làm sao đây?!”
“Anh thôi đi! Anh tiếc mấy đồng tiền đó làm gì! Thằng bé mới có mấy tuổi?! Ăn mứt trái cây thì làm sao vậy?! Anh không xót con em tự bỏ tiền mua!” Người mẹ vốn vô cùng dịu dàng với con trai lại quay đầu gắt gỏng cùng chồng.
“Em biết cái gì! Anh sao lại không xót con?! Anh chỉ là muốn tập cho con thói quen tốt từ nhỏ! Em làm mẹ chỉ biết chìu nó, mẹ hiền sinh con hư! Em có hiểu hay không?!”
Hai người đang cãi nhau hăng hái, đứa trẻ đột nhiên gào cổ họng khóc rống, hai vợ chồng lại hốt hoảng dỗ dành.
Cái đối thoại nhàm chán này lại khiến từ sâu trong đáy lòng Hứa Bình trỗi lên một trận tịch mịch, cậu trả máy ảnh lại cho đối phương, chậm rãi bước khỏi bờ kè.
Cậu nói với em trai muốn đi nhà bạn lấy tư liệu chỉ là viện vớ, những nơi có mặt Hứa Chính đối với cậu giống như đều có một xoáy nước, không ngừng cuốn phăng tất cả cảm tình và tâm lực của cậu, càng giãy dụa càng rơi vào tay giặc nhanh hơn, chậm rãi ngay cả không gian tồn tại và dưỡng khí để thở giống như đều bị đoạt đi. Thế nhưng sự thống khổ của cậu trên đời này có thể tâm sự với ai chứ?
Cậu đứng giữa đường mờ mịt nhìn quanh, chợt phát hiện mình không có chỗ nào để đi.
———-
1/Sách Truyền Đạo: Hay còn gọi là Sách Giảng Viên (tiếng Hy Lạp: Ἐκκλησιαστής, Ekklesiastes; tiếng Do Thái: קֹהֶלֶת, Qoheleth, Koheleth) là một quyển sách Kinh Thánh Do Thái thuộc nhóm sách Ketuvim, đối với Kitô giáo, nó là một sách thuộc Cựu Ước. Nội dung sách là lời của một người tên là Côhelét (Koheleth) nên cũng được gọi là Sách của ông Côhelét. Côhelét tự giới thiệu mình là “con trai của David, vua cai trị Israel ở Jerusalem”, có lẽ ngụ ý rằng ông là Salomon, nhưng thực tế tác phẩm được viết vào cuối thế kỷ thứ 3 trước Công nguyên.
Sách Giảng Viên mang hình thức một cuốn tự truyện của Côhelét về những suy tư, thao thức về ý nghĩa của cuộc đời và phương cách để sống tốt trong cuộc đời của mỗi người. Ông tuyên bố rằng tất cả mọi chuyện con người làm đều là “phù vân”, chóng qua; người khôn và kẻ dại cũng đều kết thúc bằng cái chết. Côhelét vẫn ủng hộ những hành động khôn ngoan như là một phương tiện để sống cuộc đời trần thế nhưng rồi ông vẫn không cho rằng nó mang đến ý nghĩa cho sự sống đời đời. Ông gợi ý rằng người ta nên tận hưởng những niềm vui đơn giản trong cuộc sống thường ngày, vì đó là quà tặng Thiên Chúa ban. Sách Giảng Viên kết thúc bằng câu: “Lời kết luận cho tất cả mọi điều bạn đã nghe ở trên đây là: hãy kính sợ Thiên Chúa và tuân giữ các mệnh lệnh Người truyền, đó là tất cả đạo làm người, Vì Thiên Chúa sẽ đưa ra xét xử tất cả mọi hành vi, kể cả những điều tiềm ẩn, tốt cũng như xấu.”
Đoạn trích đã dùng là ở chương 1 của sách, từ câu 9 đến câu 11