Đế Hoàng Thư

Chương 156

"Tử Nguyên." Hàn Diệp khẽ gọi, chỉ có hai từ, lại mang chút dư vị trầm thấp.

Đế Tử Nguyên giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hàn Diệp đối diện với đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng, mang theo ý cười, nghiêm túc gật đầu "Đúng vậy, nàng đã cứu mạng ta, ta nhất định sẽ ghi nhớ, không dám quên."

Hắn nói rồi moi một quả nho đã được lột vỏ từ trong chén sứ đưa tới trước mặt Đế Tử Nguyên. Đế Tử Nguyên nheo mắt, một lần lạ hai lần quen mở miệng ăn vào. Chậc chậc, dáng vẻ này, ngược lại có chút giống sơn đại vương cao ngạo hất cằm sai khiến.

À, suýt nữa thì quên, khuê nữ này đã từng là nữ thổ phỉ ở An Lạc trại mười năm, Hàn Diệp nhất thời nổi tính tốt, chỉ moi ra nội tình mà nàng che giấu.

"Yên tâm, có ta ở đây, nhất định sẽ để huynh nguyên vẹn trở về Đồng quan." Hàn Diệp không tiếp tục truy hỏi những con cờ ngầm của Đế gia, cũng khiến Đế Tử Nguyên giả ngốc nửa ngày thở phào nhẹ nhõm, nàng sờ sờ cằm, nhìn Hàn Diệp nhướng mày "Tang Nham là mật vệ bên cạnh Mạc Thiên cũng không phải chuyện bí mật gì, nếu huynh đã biết Tang Nham ở thành Quân Hiến, hẳn có mang theo người ứng phó tới?" Tang Nham sắp bước vào hàng ngũ tông sư, nếu không cầm chân được hắn, có nhiều kế hoạch hơn nữa cũng vô ích.

Uyển Thư và Trường Thanh đều không ở bên cạnh, Quy Tây lại đang giữ Đồng quan, bên cạnh Đế Tử Nguyên hiện tại không có người để điều động. Nếu không phải để ý bí mật của Quân gia, nàng có thể để Quân thúc và Như Ý đến ngăn chặn Tang Nham ......

Hàn Diệp không đợi nàng nghĩ nhiều, đã gật đầu "Ta mang theo Cát Lợi."

"Cát Lợi? Hắn là ám vệ của huynh? Công phu thế nào?" cái tên mang chút may mắn này làm Đế Tử Nguyên nghĩ ngay đến các tiểu thái giám trong thâm cung nội viện ...... cao thủ bên cạnh Hàn Diệp, sao lại đặt tên kiểu này?

"Cát Lợi căn cốt rất tốt, là một kỳ tài luyện võ, hắn tuổi còn nhỏ, trình độ không sánh được với Tang Nham, nhưng đủ cầm chân hắn một khoảng thời gian." Hàn Diệp trả lời, búng tay về phía ngoài cửa sổ "Cát Lợi, ra đây bái kiến Tĩnh An Hầu quân."

Hàn Diệp vừa dứt lời, trên hành lang ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một thiếu niên y phục xanh, dáng vẻ tiểu tư, bước đi nhẹ nhàng, thoáng nhìn đã biết là cao thủ, gương mặt thanh tú, nhưng tướng mạo lại có chút nữ tính.

"Cát Lợi bái kiến Hầu quân." thiếu niên nửa quỳ dưới đất, rất quy tắc giữ lễ, giọng có chút lanh lảnh.

Cao thủ bình thường dù có dưới quyền người khác, cũng sẽ không hoàn toàn mất đi ngạo khí, tín phục chủ nhân như vậy. Đế Tử Nguyên còn đang thắc mắc, liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Hàn Diệp "Cát Lợi không chỉ là ám vệ, còn là nội thị Đông cung của ta."

Hóa ra đúng là tiểu thái giam trong cung, Đế Tử Nguyên chợt hiểu rõ, phất tay với Cát Lợi "Đứng lên đi, ta không có nhiều quy tắc như vậy, thường ngày cứ tùy ý hành lễ là được."

"Vâng, Hầu quân." Cát Lợi cung kính trả lời, đứng dậy, nhưng không vượt quá nửa bước.

Người từ trong cung ra luôn đặc biệt quan tâm an toàn của quân chủ, trọng hoàng ân, Đế Tử Nguyên là một người đã quen thoải mái, nhắc nhở một chút rồi thôi, cũng lười miễn cưỡng Cát Lợi thay đổi thói quen.

"Cát Lợi, ngươi nhớ kỹ, sau này, mệnh lệnh của Tĩnh An Hầu quân chính là mệnh lệnh của ta." lúc Hàn Diệp phân phó câu này, vẻ mặt bình thản, tay vẫn đang lột vỏ nho. Nhưng bằng cách nào đó, hai người kia nghe thấy sự nghiêm túc và chắc chắn trong giọng nói của hắn.

Cát Lợi đột ngột ngẩng đầu, ngẩn ra một lúc, mới gật đầu đáp vâng. Có câu phân phó này của Hàn Diệp, hắn càng thêm cung kính khi đối mặt với Đế Tử Nguyên.

"Lui xuống đi." Hàn Diệp phất tay, Cát Lợi đáp lại rồi biến mất trong hành lang.

"Hàn Diệp ......" Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Diệp vẫn đang nghiêm túc cúi đầu lột vỏ nho cho nàng, cổ họng như bị tắc nghẽn.

Để nội thị Đông cung nghe lệnh nàng, đồng nghĩa với việc mở rộng cánh cửa thuận lợi của Đông cung cho Đế gia. Với lập trường nàng công khai đối đầu với vua Gia Ninh bây giờ, chẳng trách đến cả tiểu nội thị này cũng cảm thấy khó tin.

Hàn Diệp không trả lời nàng, chỉ mỉm cười rồi lại đưa nho đã lột vỏ xong đến trước mặt Đế Tử Nguyên. Lần này Đế Tử Nguyên không ăn, mà dùng tay nhận lấy rồi đưa đến trước mặt Hàn Diệp "Ngọt lắm, ta ăn đủ rồi, cho huynh."

Hàn Diệp ngẩn người, cười càng tươi hơn, học dáng vẻ nuốt trọn vào miệng như Đế Tử Nguyên vừa nãy, nhai nhai mấy lần, nheo mắt nói "Ngọt thật."

Khi Đế Tử Nguyên tự làm hành động khác thường này cảm thấy rất ngay thẳng thoải mái, nhưng đến lượt Hàn Diệp thì mặt nàng lại đỏ bừng bừng, vội rút tay về.

Đế Tử Nguyên ho khan một tiếng, dời đi ánh mắt ngượng ngùng "Không biết yến tiệc tối mai sẽ phát sinh chuyện gì, chúng ta mau bàn bạc lại, đừng để ngỏm luôn trong phủ tướng quân."

Giọng nói huyên thuyên của nàng vang trong thư phòng, Hàn Diệp dùng tay kê thái dương nhìn nàng, thỉnh thoảng gật đầu theo lời nàng nói, ánh mắt ấm áp như biển.

Ngoài thư phòng, hàn mai phảng phất hương, say lòng người ngàn dặm.

Trong thư phòng, hòa hợp lần đầu hiện, ấm áp như ngày xuân, bị hai người ngăn cách cả thế giới.

Lại một ngày khác, trong sân phủ tướng quân.

Sau khi Liên Lan Thanh công phá được thành Quân Hiến thì trực tiếp vào ở trong Thi phủ, khi vào phủ, hắn gạt đi mọi ý kiến, phong tỏa hậu viện nơi ở của Thi Nguyên Lãng, còn bản thân ở Lan Đình cư ở giữa viện, đây là nơi Tần Cảnh đã ở trong Thi phủ lúc còn trấn giữ thành Quân Hiến. Sau đó Mạc Thiên vào thành, dù thân phận hắn quý trọng, Liên Lan Thanh cũng chỉ chọn Ngô Đồng các an toàn kín đáo hơn cho hắn ở giữa viện. Từ đầu đến cuối, ngoài những người hầu mỗi ngày quét dọn ở hậu viện, thì hậu viện Thi phủ chưa từng có người bước vào.

Mạc Thiên biết nguyên nhân Liên Lan Thanh không động vào phòng chính của Thi gia, Ngô Đồng các nằm khuất sau một cây phong lớn ở giữa viện, càng an toàn hơn nội viện. Hắn không phải người nhỏ nhen, cũng không để tâm chuyện này.

Khi mặt trời buông xuống, Mạc Thiên ở trong phủ tướng quân đợi tin tức cả ngày, cau mày phiền não đứng bên cửa sổ nhìn những chiếc lá phong xếp chồng lên nhau ngoài Ngô Đồng các.

Với công lực của Tang Nham đã mất một ngày một đêm mà vẫn chưa đưa được Tây Vân Hoán trở về, này cũng quá kỳ lạ rồi. Tang Nham đã bước nửa chân vào hàng tông sư, võ công xếp thứ hai ở Bắc Tần, dù Tây Vân Hoán có võ, cũng làm sao thoát khỏi Tang Nham ở thành Quân Hiến xa lạ này?

Trong lúc hắn đang tập trung suy nghĩ, tiếng gió xào xạc của một cơn gió mạnh thổi qua lá cây đột nhiên vang lên.

Tang Nham vẫn mặc y phục đen, xuất hiện trên hành lang cách Mạc Thiên không xa, áo choàng hơi nhăn, dính đầy bụi bặm, có chút nhếch nhác, vẻ mặt không còn kiêu ngạo bất cần ngày trước, mà có chút rầu rĩ không cam lòng.

Tang Nham tiến lên vài bước, quỳ xuống dưới ánh mắt lạnh lùng của Mạc Thiên, thấp thỏm bẩm báo "Bệ hạ, thần vô dụng, không tìm được Tây Vân Hoán."

"Không tìm được?" Mạc Thiên hơi cao giọng "Với thân thủ của ngươi cũng để mất dấu một tiểu thư khuê các?"

Mạc Thiên đã thử võ công của Tây Vân Hoán, tuy không tệ nhưng kém xa Tang Nham. Đợi một ngày một đêm lại là kết quả như vậy, sắc mặt Mạc Thiên lập tức trầm xuống.

Đây nào phải tiểu thư khuê các bình thường, Tây Vân Hoán còn phải kế thừa gốc rễ cứng cỏi của Tây gia ở Lãng thành đó!

Tang Nham cúi đầu, thấp giọng giải thích "Bệ hạ, tối qua thần đi theo tiểu thư Tây gia, vừa vào trong thành đã có cao thủ xuất hiện cản đường của thần. Tuy thân thủ người đó không bằng thần, nhưng giỏi khinh công, thần bị hắn chặn lại, mất dấu của Tây tiểu thư, sau đó thần tìm cả một ngày, cũng không tìm được."

"Có nhận ra là ai cản ngươi không?" Mạc Thiên nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Sự xuất hiện của Tây Vân Hoán vốn đã đầy nghi vấn, lại còn có cao thủ xuất hiện cản Tang Nham, tất cả đều như được lên kế hoạch tốt, khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

"Dù nhìn không rõ mặt, nhưng người đó mặc y phục người Hồ, giọng nói mang khẩu âm của Lãng thành." thấy Mạc Thiên nghi ngờ lại lịch của Tây Vân Hoán, Tang Nham nói thật một câu "Người đó vốn không che giấu hành tung, phát hiện thần đi theo Tây tiểu thư thì trực tiếp xuất hiện, cảnh cáo thần không được đặt chủ ý lên người tiểu thư nhà hắn, thần đoán là hộ vệ mà Tây tướng quân phái theo bên cạnh Tây tiểu thư. Bệ hạ, có cao thủ như vậy bên cạnh Tây tiểu thư, thần cưỡng chế bắt nàng mà không làm kinh động đến Liên tướng quân, e là có chút khó khăn."

Đế Tử Nguyên giảo hoạt lại quý mạng, ngoài để Như Ý bảo vệ, còn để quản gia Quân Chiến của Quân phủ cải trang thành hộ vệ Tây gia dẫn dụ Tang Nham cả một đêm. Quân Chiến giúp Quân Huyền quản lý mật thám ngầm của Quân gia, giỏi khinh công, quanh năm thường làm ăn ở phía Bắc, nên hiểu biết rất nhiều ngôn ngữ địa phương của Bắc Tần.

Nghe lời nói của Tang Nham, thần sắc Mạc Thiên không dịu đi mà càng lạnh lùng hơn.

Tây gia hiện nay chỉ có một hậu nhân duy nhất, Tây Hồng yêu thương nữ nhi, sắp xếp mấy cao thủ bên cạnh nàng là chuyện bình thường.

Chỉ là ...... để bắt được Hàn Diệp, cả thành Quân Hiến ngoài lỏng trong nghiêm, tướng sĩ Bắc Tần cải trang thành thường dân khắp các phố. Đây vốn là sắp xếp ban đầu do hắn và Liên Lan Thanh đặt ra, hiện giờ lại thành cản trở để hắn bắt Tây Vân Hoán.

Nếu hắn không quan tâm sống chết ...... Mạc Thiên đột nhiên nhớ tới đôi mắt đen như mực lạnh lùng thê lương của Tây Vân Hoán nhìn bầu trời xa dưới tường thành, ánh mắt hắn trầm xuống, gần như ngay lập tức xua tan ý nghĩ --- vì năm mươi ngàn thiết kỵ, Tây Vân Hoán không thể chết.

Mạc Thiên giơ tay gõ trên hành lang, âm thanh ngột ngạt vang lên trong Ngô Đồng các yên tĩnh.

Tang Nham dè dặt liếc nhìn bóng lưng cương quyết điềm tĩnh của Mạc Thiên, không dám nói thêm nữa.

"Tang Nham, yến tiệc tối mai không cần ở bên cạnh Trẫm, ngươi dẫn ám vệ canh giữ ngoài phủ tướng quân, chỉ cần Tây Vân Hoán vừa xuất hiện, để các ám vệ cầm chân tên hộ vệ ở Lãng thành, sau đó bắt lấy Tây Vân Hoán, đưa nàng về Ngô Đồng các."

Muốn giấu Liên Lan Thanh, tự nhiên không thể gióng trống khua chiêng lục soát thành tìm Tây Vân Hoán, hiện giờ xem ra ...... chỉ có cách ngăn cản Tây Vân Hoán ngoài cửa phủ tướng quân vào đêm mai là ổn thỏa nhất.

"Bệ hạ, vậy bên cạnh người ......?" Tang Nham lập tức cảm thấy không ổn. Nếu như vậy, bên cạnh Mạc Thiên gần như không còn ai bảo vệ.

"Không sao, phủ tướng quân tối mai canh phòng nghiêm ngặt, Lan Thanh cũng ở trong phủ, ngươi không cần lo lắng an nguy của Trẫm, đợi bắt được Tây Vân Hoán, ngươi phái người truyền tin cho Trẫm, Trẫm sẽ tự về Ngô Đồng các. Nghe nói Đế Tử Nguyên tinh thông thuật dịch dung, quan hệ giữa Hàn Diệp và nàng rất thân thiết, hẳn là cũng được vài phần chân truyền. Người đến phủ tham gia yến tiệc tối mai ......" Mạc Thiên phất tay, hơi híp mắt, khuôn mặt cương nghị toát ra một tia sát khí "Ngoài Tây Vân Hoán, không ai có thể ra khỏi phủ này nửa bước."

Tang Nham lập tức hiểu được ý trong lời của Mạc Thiên, dù Hàn Diệp còn sống có thể mang lại lợi ích lớn hơn cho Bắc Tần, nhưng nếu không có cách để bắt sống, để Thái tử Đại Tĩnh chết ở thành Quân Hiến, cũng sẽ khiến lòng quân ở Mạc Bắc dao động, gây nhiều thiệt hại cho hoàng thất Đại Tĩnh. Bắc Tần xưa nay có tinh thần thượng võ, nếu có thể gϊếŧ chết Hàn Diệp, uy tín của Bệ hạ ở Bắc Tần sẽ không ai sánh kịp trong vài năm nữa, cũng có thể tiêu diệt ảnh hưởng và kiểm soát của Đức vương với triều đình.

Tang Nham khẽ liếc nhìn bóng lưng Mạc Thiên, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng.

Một tháng trước, Bệ hạ gửi mật thư hòa đàm cho vua Gia Ninh, nhưng bây giờ sau khi hai người đạt được thỏa thuận, lại gϊếŧ đích tử của ông ở biên giới. Không hổ là đế vương, xem xét thời thế, thủ đoạn độc ác, không chút mềm lòng!

Như cảm nhận được ánh mắt hờ hững liếc nhìn của Mạc Thiên, Tang Nham chấn động trong lòng, cụp mắt xuống, không dám ngước lên.

"Nhớ kỹ, với tính cách giữ lời của Tây Vân Hoán, nhất định sẽ xuất hiện ngoài phủ tướng quân trước yến tiệc, ngươi đích thân bắt lấy nàng, đưa về Ngô Đồng các gặp Trẫm." Mạc Thiên xoay người đi vài bước thì dừng lại, thờ ơ phân phó thêm một câu, đợi Tang Nham đáp vâng gật đầu mới trở về phòng.

Cót két một tiếng, cửa phòng đã đóng lại, Tang Nham đứng thẳng người, trầm ngâm suy tư. Bệ hạ bảo hắn trước yến tiệc tối mai đưa Tây Vân Hoán về Ngô Đồng các, chắc là muốn bảo vệ vị tiểu thư Tây gia này ...... một khi trong phủ rơi vào tình trạng hỗn loạn, Ngô Đồng các được Liên tướng quân bố trí trọng binh bảo vệ là nơi an toàn nhất trong thành Quân Hiến.

Vị Bệ hạ chỉ biết bày mưu tính kế mở rộng lãnh thổ của bọn họ, vậy mà cũng nảy sinh lòng muốn che chở cho một nữ tử, quả thật là hiếm thấy!

Tang Nham sờ sờ râu, thầm than một tiếng: cũng may cô nương mà Bệ hạ nhìn trúng là tiểu thư Tây gia, sớm đã được định là quốc mẫu Bắc Tần, không đến mức sẽ gây ra chuyện phiền phức gì.

Không biết tại sao, Tang Nham lại chợt nhớ tới vị Thái tử Đại Tĩnh sắp bị gϊếŧ vào ngày mai. Nghe nói Thái tử phi được chỉ định mấy năm trước cho Thái tử là một nhân vật lợi hại có thể chọc thủng bầu trời, hiện nay còn là Hầu quân nhất phẩm của Đại Tĩnh, Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp bị giày vò mười năm cũng không thể cưới vị Thái tử phi này về Đông cung.

Như thế này, con đường nhân duyên của Bệ hạ bọn họ vẫn may mắn hơn vị Thái tử đó nhiều!

Tang Nham nghĩ như vậy, bước chân nhẹ đi vài phần, vừa lảm nhảm vừa bước đi xa.

Tiểu lão đầu này thật thích quản chuyện bao đồng, cũng không biết lúc biết được chân tướng, trong lòng sẽ có cảm giác thế nào?

Cùng lúc đó, lầu Quân Tử, đêm đã về khuya, phố xá ít người, màn đêm yên tĩnh dần lộ ra lạnh lẽo.

Trong lầu Quân Tử ngoài Liên Lan Thanh, sớm đã không còn vị khách nào khác. Liên Lan Thanh tựa vào khung cửa sổ lầu hai, nhìn thành trì này từ yên bình đến lạnh lẽo, phồn hoa đến tang thương trong một năm, như chìm vào ký ức sâu thẳm.

Đúng lúc này, một ông lão đoán mệnh cầm bàn mệnh lảo đảo bước tới, chiếc chuông trên tay vang lên một hồi giòn giã, vọng trên con phố vắng lặng cô độc mà xa xăm.

Liên Lan Thanh bị đánh thức, hắn hoàn hồn, đảo mắt nhìn chén trà đã cạn, khóe miệng có chút chua xót.

Ngày mai là lúc thu bẫy, hắn vậy mà lại có thể tốn thời gian một đêm ở đây, thậm chí cả năm nay hắn cũng không dám nhìn người đó một cái.

Liên Lan Thanh khẽ thở dài, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, đặt lên bàn chuẩn bị rời đi, nhưng lại không muốn ......

Một chén ngọc sứ Thanh Bạch xuất hiện trong tầm mắt, bàn tay thon dài trắng nõn của nữ tử in hằn trong con ngươi hắn.

"Liên tướng quân, đây là loại trà nhất phẩm của lầu Quân Tử, ban đầu tướng quân vào thành đã nói ngưỡng mộ trà đạo của bổn lâu, vì thế đã bảo vệ cả Quân gia. Quân Huyền biết ơn che chở của tướng quân, trước giờ chưa từng báo đáp, hôm nay đích thân pha một chén trà cho tướng quân, xem như tạ ơn."

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, bàn tay đó khẽ động nắp chén, để hương trà trong chén tỏa khắp đại sảnh.

Liên Lan Thanh gần như dùng toàn bộ sức lực để kìm chế thần thái của bản thân và cứng đờ của cơ thể.

Hắn đã không nghe được giọng nói này trong bốn trăm năm mươi mốt ngày.

Hơi nóng hầm hập trong chén trà, xông lên làm hốc mắt chua xót.

Giọng nói trầm thấp lọt vào tai, nghe quen thuộc ngàn vạn lần.

Hắn che giấu hai tay hơi run trên đầu gối, nương theo đôi bàn tay trắng nõn hoàn mỹ như ngọc mà nhìn lên từng chút một.

Bình Luận (0)
Comment