Đế Hoàng Thư

Chương 157

Trong một năm Liên Lan Thanh dẫn quân chiếm đóng thành Quân Hiến, chỉ có các thương nhân Bắc Tần ra vào thành, hầu hết hàng hóa y phục được mua bán trong thành đều dựa trên phong tục Bắc Tần. Tướng sĩ Bắc Tần dũng mãnh thô bạo, dân chúng ngày thường để tránh những chuyện rắc rối, cũng mặc thêm áo người Hồ, để cầu cơ hội sống sót trong thời loạn.

Nhưng lúc này, Quân Huyền đang mặc tấn y trắng thuần chính thống của Vân Hạ người Hán, thản nhiên không sợ hãi đứng trước mặt Liên Lan Thanh.

Gương mặt nàng có sự cương quyết bướng bỉnh độc nhất của Đế gia, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, đôi mắt trắng đen rõ ràng dưới ánh nến ấm áp có một vẻ đẹp lạ thường mang theo biếng nhác đến rung động lòng người.

Lúc Quân Huyền đứng có vẻ lười nhác mà lại nhàn nhã, nhưng cử chỉ điệu bộ lúc nàng pha trà vô cùng nghiêm túc. Dường như nàng đang dùng trà báo ân cho tướng quân của nước địch, nhưng lại giống như đang pha trà cho một người bằng hữu, thái độ vô cùng khác biệt dung hợp trên người của Quân Huyền một cách kỳ lạ, khiến người khác không phân biệt được.

Liên Lan Thanh chưa từng thấy một Quân Huyền tài hoa sắc sảo lại dịu dàng điềm tĩnh như vậy.

Hắn lặng lẽ nhìn nàng, từ vầng trán đến lông mày, từ lông mày đến đôi môi, vô cùng quý trọng mà cũng cẩn thận dè dặt.

Hương trà thanh nhã quen thuộc và dáng vẻ pha trà của Quân Huyền khiến Liên Lan Thanh nghĩ rằng ...... hắn vẫn là Tần Cảnh.

Hắn tắm máu gϊếŧ địch trên chiến trường trở về, nàng ở lầu Quân Tử ngóng trông để pha cho hắn một ấm trà ngon.

Liên Lan Thanh nghĩ, nếu thời gian có thể dừng lại, đời này của hắn, chỉ cầu phút giây này.

Liên Lan Thanh như rơi vào màn sương mờ mịt, hai tay đặt trên đầu gối từ từ giơ lên, vươn về phía bàn tay đang khua nắp chén trà.

"A ......" Huyền. Hắn khẽ mở môi, cổ họng khô khốc còn chưa phát ra tiếng, một tiếng cười rất trầm đột nhiên vang lên.

"Nếu tướng quân quen thuộc trà nghệ của Quân gia ta, không biết có từng nghe nói loại trà nhất phẩm này còn có một tên khác?"

Liên Lan Thanh chợt tỉnh táo, không chút dấu vết rút lại bàn tay vẫn chưa kịp chạm vào ống tay áo của Quân Huyền. Hắn thấy Quân Huyền hoàn toàn tập trung pha trà, dường như không phát giác sơ hở của hắn. Liên Lan Thanh thở nhẹ một hơi "Quân ......" hắn ngừng một lúc, nhất thời không biết nên xưng hô Quân Huyền thế nào.

Tuy nàng là tiểu thư một gia tộc, nhưng từ lâu nàng đã tiếp quản gia nghiệp của Quân gia. Gọi một tiếng bà chủ Quân, lại quá xa lạ.

"Tướng quân không cần câu nệ tiểu tiết, gọi ta Quân Huyền là được." Quân Huyền rõ ràng còn không ngước mắt lên, nhưng nàng chỉ cần nghe thấy một chữ, đã biết Liên Lan Thanh đang khó xử.

Trong lòng Liên Lan Thanh phảng phất qua một cảm giác kỳ lạ, gật đầu "Ta từng nghe nói trà này làm từ lá Thiên Trúc ở Tấn Nam, còn có tên là Quân Tử."

Bàn tay đang pha trà của Quân Huyền dừng lại, ngước mắt nhìn Liên Lan Thanh, từ khi bước vào phòng, đây là lần đầu tiên nàng đưa mắt nhìn hắn "Tướng quân thật có bản lĩnh, chỉ cần ngửi qua là biết lá Thiên Trúc từ Tấn Nam ......" lông mày nàng khẽ nhướng, như có ý sâu xa "Tướng quân quả là người yêu trà, càng biết rõ lầu Quân Tử của ta."

Lá Thiên Trúc có vị hơi ngọt, mọc ở nơi cực lạnh, có thể tìm thấy ở Bắc Tần, Đông Khiên, Đại Tĩnh trên Vân Hạ, lá Thiên Trúc mọc ở các vùng khác nhau khi pha thành trà sẽ có vị khác nhau, vì vậy ngay cả khi ai nấy trên Mạc Bắc đều biết loại trà nhất phẩm ở lầu Quân Tử được làm từ lá Thiên Trúc, nhưng không ai biết loại trà này được hái ở đâu, càng không ai có thể bắt chước hương vị tương tự.

Nói đến Tấn Nam là đất của Đế gia, dĩ nhiên cũng chỉ Quân gia mới có khả năng hái lá trà từ Thập Vạn Đại Sơn ở Tấn Nam.

Đồng tử của Liên Lan Thanh co rút lại, sắc mặt không đổi, trả lời "Ta chỉ nghe được lời đồn như vậy, đoán đừa mà thôi." năm đó Quân Huyền từng nói với hắn, lá Thiên Trúc của Quân gia được hái từ Tấn Nam, hắn trả lời bâng quơ, suýt nữa lộ ra dấu vết.

"Xem ra chuyện làm ăn của Quân gia không còn lâu dài nữa." Quân Huyền cười cười, cũng không quan tâm lời nói qua loa của Liên Lan Thanh, đặt chén trà tới trước mặt hắn, tự rót cho mình một chén rồi ngồi đối diện.

"Tại sao?"

"Làm ăn coi trọng bí quyết gia truyền, bí mật đường phát tài bị người khác dòm ngó, còn làm ăn gì được nữa?" Quân Huyền ngả người ra sau, hất cằm cao giọng "Lão đầu nhà ta là người thành thật, trước kia cứu người kết bằng hữu khắp thiên hạ, cũng không biết đã thật lòng với ai, đến cả vốn liếng cũng nói hết ra."

Nàng nói một cách thản nhiên, như thể nàng đang thật sự lên án phụ thân đã chết từ lâu của mình.

"Bỏ đi, trong lúc loạn lạc này, ước muốn sống thêm một ngày cũng là điều xa vời, còn muốn những thứ khác để làm gì. Một năm trước, Liên tướng quân bảo vệ cả Quân gia ta, tính ra thì Quân Huyền chưa từng nói lời cảm tạ với tướng quân." nàng đẩy chén trà trước mặt Liên Lan Thanh đến gần hắn một chút "Tướng quân thử xem, một năm rồi ta chưa pha loại trà này, tay nghề có chút không quen, sợ là sẽ làm tướng quân thất vọng."

Liên Lan Thanh nhìn chén trà nóng hổi trước mặt, không nhúc nhích mà bình tĩnh nhìn Quân Huyền.

Hắn vào lầu Quân Tử nửa năm, cơ hội để Quân Huyền gặp hắn cũng không ít, nhưng chưa từng trò chuyện, nói chi đến chuyện tự tay pha trà cảm tạ hắn. Tuy hắn bảo vệ cả Quân gia, nhưng lại tàn sát đồng bào cả thành của Quân Huyền, Quân Huyền mà hắn biết ghét ác như thù, sao có thể cảm tạ hắn?

Tại sao hôm nay lại đối đãi ôn hòa với hắn như vậy? Chén trà này ......

Ý nghĩa của sự trầm mặc của Liên Lan Thanh quá rõ ràng. Khóe miệng Quân Huyền nhếch lên đầy giễu cợt, nàng từng chút thu tay về, lẳng lặng nhấp một ngụm trà trước mặt. Từ đầu đến cuối, ánh mắt nàng lặng lẽ dừng lại trên người Liên Lan Thanh, trong lòng có một loại thê lương không thể giải thích được.

Ngồi đối diện là đại tướng Bắc Tần, xâm chiếm quê hương của nàng, là kẻ thù tàn sát đồng bào của nàng.

Từ yêu nhau bên nhau đến phản bội rời xa, chỉ vỏn vẹn một năm.

Cho đến bây giờ, Quân Huyền nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của Liên Lan Thanh, mới thật sự cảm nhận được --- Tần Cảnh mà nàng yêu mười năm, phó thác cả đời đã thật sự không còn nữa.

Có lẽ, người đó chưa từng tồn tại.

Ánh mắt của Quân Huyền rõ ràng là thờ ơ, thậm chí là an tĩnh, nhưng Liên Lan Thanh lại hỗn loạn nhìn đi chỗ khác dưới cái nhìn của nàng. Gần như không chút do dự, hắn cầm chén trà trước mặt lên uống cạn, vì quá vội vàng, thậm chí có vài giọt đã đổ ra ngoài.

Lá Thiên Trúc đi vào cổ họng, ấm nóng hơi ngọt, là tay nghề quen thuộc của Quân Huyền.

"Tướng quân có hiếu kỳ không, người vào lầu Quân Tử nửa năm, tại sao đến hôm nay ta mới cảm tạ tướng quân?" Quân Huyền vuốt nhè nhẹ chén trà, giọng dò hỏi trầm thấp truyền tới.

Liên Lan Thanh im lặng, đợi Quân Huyền tiếp tục nói.

"Ngoài lời cảm tạ, ta vẫn luôn muốn hỏi tướng quân một chuyện không dám hỏi, nên mới đợi đến hôm nay."

Không hiểu vì sao mà Liên Lan Thanh đột nhiên hoảng sợ.

Giọng của Quân Huyền càng nhẹ đi, nàng ngẩng đầu, nhìn Liên Lan Thanh, từng câu từng chữ hỏi "Không biết tướng quân có quen biết Tần Cảnh?"

Một câu này như chấn động trời đất, bàn tay đang gõ nhẹ trên mép bàn của Liên Lan Thanh khựng lại, đột nhiên ngước mắt lên.

Quân Huyền đưa tay rót đầy chén trà cho hắn, nàng rũ mắt, những sợi tóc trước trán rơi xuống, hiện lên bóng nghiêng bên mặt, Liên Lan Thanh không thể nhìn rõ biểu cảm, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của nàng.

"Tướng quân hẳn có nghe nói, ta trước kia có được định một mối hôn sự, người hôn phối đó chính là phó tướng Tần Cảnh của thành Quân Hiến ......"

"Ta quả thật có quen người này, hắn chỉ là một tướng sĩ Đại Tĩnh đã chết, trước là quản quốc, sau là thất tín, người cũng đã chết, cô cần gì hỏi lại?" Liên Lan Thanh đột ngột ngắt lời Quân Huyền, khó khăn lên tiếng.

Tần Cảnh phản bội Đại Tĩnh, dẫn quân Bắc Tần vào thành, đến cả dân chúng Đại Tĩnh còn biết, hắn là thống soái Bắc Tần lẽ nào có thể thoái thác không biết người này? Rõ ràng biết câu trả lời như vậy sẽ khiến Quân Huyền nghi ngờ, nhưng hắn vẫn không muốn nhắc đến chuyện tự tay hắn đã chôn bản thân trước mặt Quân Huyền.

"Tại sao không thể hỏi?"

Trầm mặc kéo dài hồi lâu, Quân Huyền mới lẳng lặng ngồi thẳng người, đôi mắt phượng sắc bén quét về phía Liên Lan Thanh "E là tướng quân không biết, Tần Cảnh vốn là cô nhi. Mười một năm trước, ta đưa hắn về thành Quân Hiến, cũng là ta bảo phụ thân dẫn hắn đến bái Thi lão tướng quân làm sư phụ, dạy hắn võ nghệ binh pháp, thậm chí chuyện chung thân của ta cũng phó thác cho hắn. Nếu không phải phụ thân đột ngột qua đời, bốn năm trước ta đã sớm trở thành thê tử của hắn. Liên tướng quân, ta đối với người này có ân cứu mạng, có nghĩa tương trợ, có tình kết tóc. Mười năm mạng sống là ta cho hắn, tại sao ta không thể hỏi!"

Ánh mắt nghiêm nghị của Quân Huyền khiến Liên Lan Thanh không thể nhìn thẳng.

Mười năm trước, Liên Lan Thanh được lệnh lẻn vào biên giới Đại Tĩnh, lại gặp phải cường đạo trên sa mạc, trong lúc hấp hối, Quân Huyền dẫn đầu thương đội đi ngang bảo thị vệ cứu hắn. Quân Huyền đưa Liên Lan Thanh đang hấp hối về Quân gia chăm sóc, hắn mất nửa năm mới khỏi hẳn.

Quân Huyền nói không sai, mạng của hắn là Quân Huyền cho hắn, nàng có gì không thể hỏi?

Đến lúc này, có lẽ hắn có thể làm cho nàng, chẳng qua là dùng thân phận Liên Lan Thanh cho nàng một vài câu trả lời, để nàng quên đi một người tên Tần Cảnh từng xuất hiện trong đời nàng.

"Quân Huyền, cô muốn biết gì? Thân phận của Tần Cảnh? Hay là ......."

"Tại sao?" dường như không nghe thấy lời của Liên Lan Thanh, Quân Huyền cắt ngang lời hắn, chỉ nhỏ giọng phun ra hai chữ này.

Liên Lan Thanh lộ ra vẻ mặt phức tạp, xoa xoa thái dương, thấp giọng hỏi "Muốn hỏi ... tại sao hắn lại phản bội Đại Tĩnh, dẫn binh vào thành?"

"Không phải." Quân Huyền ngẩng đầu, nàng chống tay nghiêng người về phía hắn trong ánh mắt ngạc nhiên của Liên Lan Thanh.

Nàng vén tay áo, phất qua mặt bàn, một màu trắng thuần không khác gì những lá cờ trắng treo khắp thành che khuất bầu trời sau khi thành trì bị công phá.

Liên Lan Thanh đột nhiên nhớ tới phong tục nơi đất Bắc, chỉ khi tiễn bằng hữu người thân nhập thổ mới gột rửa điểm trang, mặc y phục trắng.

"Một năm qua, ta từng nghĩ qua vô số lần, hắn rốt cuộc là ai, rốt cuộc tại sao lại phản quốc? Đến bây giờ, ta đều không muốn biết nữa." Quân Huyền đứng thẳng kiên cường, nhưng giọng nói không kiềm được sự run rẩy.

"Nếu hắn còn sống, ta chỉ muốn hỏi, vì quyền thế phú quý ngất trời cũng được, vì thù hận khó lòng buông bỏ cũng được, khi hắn làm tất cả chuyện này, tại sao không nghĩ tới mười năm dạy dỗ nuôi dưỡng của Thi lão tướng quân, tại sao không niệm tình đồng chí cùng sống cùng chết đẫm máu sa trường, tại sao quên đi lời hứa hoạn nạn có nhau với ta, lúc hắn mở cổng thành ......"

Quân Huyền chợt cao giọng, bàn tay chỉ vào thành Quân Hiến yên tĩnh thanh bình bị màn đêm bao phủ bên ngoài cửa sổ "Tại sao không mở mắt ra nhìn sau lưng hắn ...... thành trì đã sống mười năm và những dân chúng tự tay bảo vệ bao năm qua!"

Quân Huyền từng tiếng chất vấn, đến cuối cùng, chỉ hóa thành một câu.

"Liên tướng quân, nếu người là Tần Cảnh đã chết kia, có thể nói ta biết, mười năm thời gian, mười năm ân nghĩa, đối với hắn rốt cuộc là gì?"

Bình Luận (0)
Comment