Vấn Thủy biết, nàng không nên quay trở lại động phủ, không nên xuất hiện trước mặt Thiên Ấn chân nhân. Không phải là nàng hi vọng Hàn Thủy Thạch sẽ trở về, hi vọng Thiên Ấn chân nhân biến mất mãi mãi. Nhưng mà, nàng vẫn cầm lòng chẳng đặng.
Thật ra ở Vạn Thú Cốc có rất nhiều thú thường xuyên bên nàng, bình thường nàng cũng hiếm khi rảnh rỗi. Nhưng mà mỗi lần rảnh rỗi, đều là một ngày dài tựa một năm. Nhớ nhung chính là một chiếc cối xay bằng đá, dùng hồi ức làm bàn xoay, từng chút từng chút, nghiền nát trái tim con người ra thành trăm ngàn mảnh vụn.
Vấn Thủy háo hức chạy về động phủ, cấm chế mọi người thiết lập cũng chẳng có tác dụng gì với nàng. Nàng chui tọt qua ống khói, lắc lắc cho bay tro bụi trên người rồi bò đến cạnh bên phòng Thiên Ấn chân nhân. Cửa sổ vầng trăng chỉ đang khép hờ. Nàng tới ghé đầu qua đó, mõm gác lên trên khung cửa chạm khắc hoa văn.
Thiên Ấn đang ngủ. Trong lúc say giấc, trông hắn giống hệt như Hàn Thủy Thạch. Vấn Thủy muốn đẩy cửa sổ để chui vào trong, đã duỗi móng ra vài lần, nhưng rồi cuối cùng lại không đẩy nữa. Nàng đã hứa với Thiên Sương chân nhân, sẽ không lén lút quay về.
Vấn Thủy dính chặt vào tường, không hề nhúc nhích. Thực ra nàng cũng muốn mình bất cẩn tạo ra âm thanh gì đó để cho hắn mở mắt ra, biết đâu người tỉnh lại sẽ là Hàn Thủy Thạch. Nhưng nàng vẫn không làm vậy.
Trăng sáng lẳng lặng nhích dần về tây. Vấn Thủy nhẹ nhàng bò xuống từ khung cửa sổ, chầm chậm ra khỏi động phủ. Ở dưới ánh trăng mông lung, chỉ có mình nàng độc bước quay trở lại Vạn Thú Cốc. Trước kia nàng cũng đâu có đạo lữ, vậy mà vẫn luôn vui vẻ, chưa từng biết tới cô đơn. Sau này có đạo lữ rồi, cho tới tận khi mất đi, nàng mới hiểu được cái gì gọi là lẻ bóng đơn côi, cô độc một mình.
Năm đó dưới Tiểu Yêu Phong, nếu đã sớm biết sẽ có ngày này, có lẽ con chó trắng kia thậm chí còn chẳng có đủ dũng khí để mà mở khai linh trí.
Rời khỏi động phủ chưa được bao lâu, nàng đã đột nhiên ngửi thấy một mùi huyết tinh xộc lên nồng nặc. Vấn Thủy nhận ra tình hình không ổn, tức khắc xoay người bỏ chạy. Nhưng mới chạy hai bước, tâm ma Văn Đàn đã tóm được nàng. Vấn Thủy sợ hãi, gào lên thê thảm.
Nơi này vốn cách động phủ không xa, hơn nữa lại là đêm khuya tĩnh lặng. Mấy người Thiên Sương đều bị giật mình kinh hãi, vừa lao tới nơi đã thấy tâm ma xách cổ Vấn Thủy trên tay, bốn chân của nàng vẫy vùng loạn xạ.
Thiên Ấn không nói hai lời, lập tức vọt lên cướp Vấn Thủy về. Hắn vừa động thủ, mọi người đều đã ngẩn ra. Mặc dù hiện tại đã có linh khí dạt giữa đất trời, nhưng vẫn mỏng manh vô cùng. Tại sao tâm ma Văn Đàn lại có thể mạnh đến thế?
Vẫn là Vấn Thủy lớn tiếng kêu lên: “Thiên Ấn chân nhân cẩn thận, nó vẫn tự mình săn bắt tu sĩ thiêu lấy linh sa. Chúng ta ở Tiên Nhân Mộ đã tận mắt nhìn thấy đó!”
Lời vừa nói ra, không ai có thể nén nổi khiếp sợ trong lòng. Thiên Ấn chỉ có một mình, tất nhiên không đủ khả năng tiêu diệt hoàn toàn tâm ma với luồng sức mạnh ngút trời như vậy. Nhưng hắn là một đạo tu, vốn cũng cực mạnh, nếu chỉ đối chiến thì sẽ không thành vấn đề. Chỉ có điều là tâm ma lại đang túm chặt Vấn Thủy trong tay. Hắn lo sẽ đả thương con chó trắng trước mắt, đương nhiên không thể dốc hết toàn lực.
Thiên Sương nhanh chóng ra nhập chiến cuộc. Nhờ vào linh khí tuần hoàn giữa trời và đất, gần đây Thiên Sương cũng đã khôi phục được chút tu vi. Đối phó với hai đạo tu, tâm ma lập tức yếu thế. Những người còn lại sợ nó bắt Vấn Thủy đi nên cũng bao vây mọi phía.
Tâm ma cắn răng ngậm hờn, chẳng có cách nào xoay chuyển tình thế, cuối cùng đành ném Vấn Thủy ra ngoài. Ngay lúc Vấn Thủy sắp sửa bổ nhào xuống đất đến nơi, Thiên Ấn đã tiếp được nàng. Chỉ có điều là cái mũi của nàng không biết vừa đụng vào đâu, máu từ lỗ mũi ròng ròng chảy xuống.
Lúc này nằm trong lồng ngực Thiên Ấn, nàng lại không kiềm chế được mà vòng chân ôm cổ hắn, luyến tiếc chẳng muốn buông ra. Thiên Ấn tức thì cảm giác sóng cuộn trào dâng trong lòng. Luồng ma khí kia như một lưỡi dao, liên tục chém lên từng nhát, khiến nguyên thần hắn chấn động không ngừng, giống như có thứ gì đó sắp sửa phá tan xiềng xích để mà xông ra.
Máu của Vấn Thủy dính lên người hắn, đồng tử của hắn chuyển thành một màu đỏ rực. Sau đó, Thiên Ấn ngửa đầu, thét dài một tiếng, lưỡi đao cực dương đột ngột chuyển thành cực âm. “Thiên Ấn!” Thiên Sương gào lên.
Lưỡi đao cực âm trong tay Thiên Ấn lập tức quét qua, tâm ma Văn Đàn thét lên một tiếng chói tai, chỉ trong nháy mắt đã bị chặt thành hai nửa. Mắt thấy hai đoạn ma thể rục rịch chuẩn bị hợp nhất, Thiên Ấn đột nhiên tiến lên hai bước, nắm lấy tâm ma, xé một mảnh to, sau đó nhét vào trong miệng!
Tâm ma kia cũng chẳng phải có máu thịt gì, tất cả chỉ là một luồng ma khí đen đen đỏ đỏ xen lẫn vào nhau. Thiên Ấn không ngừng xé nát tâm ma, còn nó không ngừng gào la thảm thiết, sau đó dần dần im bặt. Thiên Sương bước lên vài bước: “Thiên Ấn!”
Thiên Ấn vẫn đang nửa quỳ trên đất cắn xé tâm ma, lúc này mới quay đầu lại. Hốc mắt của hắn không còn con ngươi, tất cả chỉ là ma khí tím đen quẩn đi quẩn lại! Thiên Sương cả kinh, lùi về phía sau một bước. Thiên Ấn nuốt cả trái tim của tâm ma kia vào bụng. Vấn Thủy vẫn luôn ôm chặt cổ hắn, nhưng bây giờ nàng mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Thiên Ấn chân nhân?” Vấn Thủy thì thào hỏi nhỏ. Thiên Ấn chân nhân ở trước mặt nàng hiện tại trông hơi đáng sợ, nàng cũng không dám nói to. Thiên Ấn cẩn thận nhìn nàng thật kỹ, một lúc lâu sau mới vươn tay lau sạch máu đọng trên mũi nàng: “Đau không?”
Đó là giọng nói mà nàng vô cùng quen thuộc, vừa ôn nhu, vừa tha thiết. Vấn Thủy lập tức khóc ròng: “Hàn Thủy Thạch!!” Nàng siết chặt lấy cổ hắn, vừa khóc vừa cười: “Hàn Thủy Thạch!” Ngoài cái tên này, điều gì nàng cũng nói không nên lời.
Bao bọc xung quanh Thiên Ấn là luồng ma khí tím đen dày đặc, những tu sĩ đứng đằng xa, ai ai cũng đều run sợ. Thiên Ấn từ từ đứng dậy, xoay người nhìn sang Thiên Sương, trên tay vẫn ôm Vấn Thủy. Thiên Sương chăm chú nhìn vào đôi mắt đã lâu không thấy, chậm rãi lên tiếng: “Hàn Thủy Thạch.”
Giọng nói của Hàn Thủy Thạch bây giờ vô cùng lạnh lẽo, hàm chứa một loại địch ý chẳng thể tả rõ bằng lời: “Tôi vẫn luôn luôn muốn hỏi, Hàn Thủy Thạch có được xem như là đệ tử của ông hay không?”
“Có,” Thiên Sương đáp. Dù sao cũng là hơn một trăm năm tình cảm thầy trò, làm sao nói quên là quên ngay được?
“Thiên Ấn thì sao?” Hàn Thủy Thạch hỏi.
“Thiên Ấn đương nhiên cũng vậy.” Thiên Sương đáp.
Hàn Thủy Thạch vẫn từng bước áp sát Thiên Sương. Cả Thiên Lê và Xuyên Đoạn đều đang sợ hãi, nhưng lại không dám lùi về đằng sau. Trong khoảnh khắc đó, hơi thở của Hàn Thủy Thạch quả thực đáng sợ vô cùng. Hai người bọn họ đứng chắn trước mặt Thiên Sương, tuy vẫn biết rằng chẳng có tác dụng là bao, nhưng lại không thể di chuyển. “Đại sư huynh! Huynh làm sao thế? Đó là sư phụ của chúng ta mà!” Thiên Lê kêu lên.
Hàn Thủy Thạch đến trước mặt ba người, ma khí quanh thân vẫn đang kích động điên cuồng: “Nếu hai đệ tử của ông chỉ có một được tồn tại, ông sẽ chọn ai?”
Thiên Sương nói: “Hàn Thủy Thạch, con bình tĩnh lại chút đi. Giữa tâm ma và bản thể, đâu phải chỉ có một bên có thể tồn tại, nói chưa biết chừng cả hai đều sẽ sống được thì sao?”
Hàn Thủy Thạch cau mày: “Tại sao ông lại đuổi Vấn Thủy đi?” Thiên Sương ngẩn người. Trong giọng nói đó không hề có sự phẫn nộ, chỉ có sát ý sắc lạnh như băng. “Bởi vì ông không muốn ta tỉnh lại. Nếu trong hai người chỉ có một được sống thôi, ông vẫn hi vọng đó là Thiên Ấn, phải không?”
Thiên Sương thở dốc, cuối cùng lại chỉ lặng im không nói. Chúc Dao đứng ở đằng sau lên tiếng thay hắn: “Hàn Thủy Thạch! Ngươi muốn làm gì? Thiên Sương chân nhân nghĩ thế chẳng nhẽ lại không đúng à? Ngươi chỉ là một tâm ma, chẳng nhẽ ngươi vẫn thực sự cho rằng ông ấy cần phải tiêu diệt bản thể để bảo vệ ngươi hay sao?!”
Hàn Thủy Thạch đã đứng ngay trước mặt Thiên Sương. Trông thấy hắn giơ tay lên, mọi người tức khắc nắm chặt binh khí của mình. Vấn Thủy đang ôm cổ hắn, lúc này mới nhìn Thiên Sương, rồi lại nhìn Hàn Thủy Thạch: “Chàng làm sao vậy? Vất vả lắm mới tỉnh lại, thế mà chẳng chịu nói chuyện với ta gì cả.”
Hàn Thủy Thạch hơi cúi đầu, trông thấy ánh mắt mừng như điên dại nhưng lại pha chút hờn tủi của nàng. Ma khí ở trên người hắn dần dần thu lại, cũng bị hút vào linh hồn giống như lưỡi đao cực dương. Vấn Thủy lại nói: “Dạo này chàng không ở đây, ta rất nhớ chàng! Hàn Thủy Thạch, ta nhớ chàng lắm, ta phải làm sao bây giờ?”
Hàn Thủy Thạch hạ giọng xuống, địch ý ban nãy bỗng chốc biến mất không còn tăm tích: “Ta sẽ ở bên Vấn Thủy, vĩnh viễn ở bên Vấn Thủy.”
Vấn Thủy tức khắc vui mừng trở lại: “Thật không? Chàng nói phải giữ lời nha!”
Khóe môi của Hàn Thủy Thạch từ từ cong lên, bên trên gương mặt tuấn mỹ phảng phất một loại ôn nhu gần như ma mị: “Đương nhiên.” Hắn chỉ liếc nhìn Thiên Sương một chút, rồi lại bế Vấn Thủy về động phủ, vẫn cứ trở lại căn phòng nơi Thiên Ấn vừa chợp mắt. Trước lúc đóng cửa, hắn còn xoay lại, nói với mấy người Thiên Sương: “Đêm đã khuya rồi, mọi người ngủ ngon.”
Có sự u ám chẳng thể nào lý giải nổi ở trong thanh âm của hắn.
Cửa phòng đóng lại, cả Thiên Lê và Xuyên Đoạn đều đã ướt sũng mồ hôi. Thiên Lê đỡ lấy Thiên Sương, nhưng hai chân nàng thì đã nhũn hết cả ra, sắp sửa đứng không nổi nữa: “Sư phụ, đại sư huynh làm sao vậy?” Trước kia mặc dù tính tình Hàn Thủy Thạch cũng lãnh đạm, nhưng tuyệt đối không âm tà như là hiện tại.
Thiên Sương nói: “Ta đã bảo rồi, ma vừa cố chấp lại vừa cực đoan. Bây giờ hắn đang đinh ninh chúng ta muốn tách hắn khỏi Vấn Thủy, đương nhiên cũng đã coi chúng ta là kẻ địch.”
Thiên Lê vội vàng lớn tiếng: “Nhưng mà hồi trước huynh ấy đâu như vậy đâu! Vấn Thủy còn ở bên trong, liệu có nguy hiểm gì không?”
Tử Tô bên cạnh cẩn thận suy ngẫm: “Vấn Thủy chắc là sẽ không sao đâu. Mọi người cũng thấy rồi đấy, suốt chặng đường về hắn vẫn ôm chặt Vấn Thủy, nâng niu trong lòng bàn tay, coi như bảo bối.”
Chúc Dao lên tiếng: “Chúng ta có thể nói chuyện với hắn nữa không?”
Thiên Sương mỏi mệt xua tay: “Hiện giờ chắc hắn không muốn chuyện trò gì đâu, để mai rồi tính. Ôn Đồ, Xuyên Đoạn, Linh Cương, Tang Lạc, mọi người đến phòng ta đi, ta muốn điều chế cho hắn một chút đan dược khắc chế ma khí.”
Mọi người đáp ứng một tiếng, cùng nhau về phòng Thiên Sương. Mấy người con gái thì đều đi nghỉ, nhưng mà đêm nay, chỉ sợ chẳng ai ngủ ngon được nữa. Dường như lúc này, bọn họ mới ý thức được một điều – Hàn Thủy Thạch đúng là ma. Hơn nữa, hắn cũng nguy hiểm hơn nhiều so với những gì trước kia họ từng tưởng tượng.
***
Trong phòng, Vấn Thủy sung sướng đến muốn phát điên, luôn miệng liếm mặt của Hàn Thủy Thạch không ngừng. Lần này thì Hàn Thủy Thạch không né tránh nữa, để mặc nàng liếm cho thỏa thì thôi. Rõ ràng vẫn đang ở trong bóng tối, vậy mà Vấn Thủy lại cảm thấy như toàn bộ thế giới đột nhiên sáng bừng trở lại. Kỳ lạ thật đấy, chỉ cần có hắn bên mình, côn trùng mùa hạ đều sẽ hát ca, gió mát giao hòa, ánh trăng nhảy múa, ngay cả thời gian cũng sẽ trở nên mềm mỏng hơn trước rất nhiều.
Hàn Thủy Thạch đặt nàng lên trên giường, lặng lẽ nhìn nàng dưới bóng đêm đen tĩnh mịch. Hai người kề sát gần nhau, ngũ quan của hắn như được phóng đại lên trước mắt nàng. Vấn Thủy không tự chủ được, cứ vậy hóa thành hình người rồi bắt đầu khanh khách cười: “Hàn Thủy Thạch, trên mặt của chàng thật nhiều nước miếng quá đi.”
Hàn Thủy Thạch đi rửa mặt. Ngay giữa bóng trăng trắng ngà sóng sánh, hắn đã trông thấy khuôn mặt của mình trong làn nước ấy. Không chỉ có mỗi nước miếng, quanh thân của hắn còn tràn ngập cả ma khí đỏ đỏ đen đen, che lấp hai bên đồng tử. Trong khoảnh khắc đó, cái bóng phản chiếu dưới mặt nước kia, thực sự dúng là ma quỷ chân chính!
Hắn quay đầu nhìn Vấn Thủy, Vấn Thủy cũng đang nằm im nhìn hắn đăm đăm, ánh mắt trong trẻo ngời sáng, tựa như vầng trăng đẹp đẽ đã rót hết cả tinh hoa vào đôi mắt nàng. Hắn chầm chậm hỏi: “Vấn Thủy sao lại nhìn ta như vậy?”
Nàng chống hai tay lên cằm, ngả người xuống giường, mái tóc dài đen như mực chảy ra xung quanh. Nàng nói: “Ta chỉ sợ mình chớp mắt một cái là không thấy chàng đâu nữa.”
Hàn Thủy Thạch hơi giật mình, chậm rãi bước tới cạnh giường. Vấn Thủy lập tức bổ nhào vào lồng ngực hắn. Hàn Thủy Thạch dè dặt hỏi: “Vấn Thủy không cảm thấy bộ dạng của ta hiện nay rất đáng sợ sao?”
Vấn Thủy nghiêng đầu, cẩn thận đánh giá hắn một hồi lâu, sau đó kết luận: “Tạm được. Dù sao thì chàng cũng vốn đâu có nhân thân xinh đẹp như ta.”
Hàn Thủy Thạch đè nàng dưới thân mình, từ từ cởi bỏ từng lớp áo quần. Đôi mắt của hắn tham lam quét khắp người nàng, sau đó bắt đầu điên cuồng ôm hôn, điên cuồng chiếm hữu. Lần đầu tiên, Vấn Thủy mở rộng toàn bộ cơ thể, dâng trọn bản thân cho hắn.
Nàng để mặc hắn tùy ý nhấm nháp, nếm lấy tư vị của nàng. Nàng nỗ lực phối hợp với hắn, say mê chìm đắm trong những khoái cảm mà hắn mang lại.
Giữa cái đêm cuồng say ấy, ma khí kích động tựa những cơn lốc đỏ sẫm xoáy trong đôi mắt của Hàn Thủy Thạch. Hắn thở dốc bên tai nàng: “Vấn Thủy, ta rất muốn nuốt nàng vào trong bụng, rất muốn rất muốn.”
Vấn Thủy nói: “Nhưng mà thế thì đau lắm.”
Hàn Thủy Thạch cuồng loạn hôn lên môi nàng, hưởng thụ từng tấc từng tấc da thịt trên cơ thể nàng: “Vấn Thủy nhịn một chút nhé? Như vậy chúng ta có thể mãi mãi không bao giờ xa nhau nữa. Ta cũng không phải ngày nhớ đêm mong, từng giờ từng khắc canh cánh trong lòng.”
Vấn Thủy suy nghĩ một lát, rồi nói: “Không được!”
Hàn Thủy Thạch dùng sức kích thích eo nàng, hơi thở vô cùng gấp gáp: “Vấn Thủy không thích vậy sao?”
Móng tay của nàng đâm sâu vào tấm lưng rộng của hắn, khiến hắn ứa máu: “Như thế ta đâu thể biết chàng đang làm gì, cũng chẳng nhìn thấy được chàng. Hay là để ta nuốt chàng vào nhé?”
Hàn Thủy Thạch gật đầu: “Được. Chỉ cần nàng thích là được.”
Vấn Thủy ghé miệng lên trên vai hắn, khẽ cắn một cái, để lại hai hàng dấu răng: “Mỗi ngày ta đều sẽ ăn một chút.”
Hàn Thủy Thạch đã phải rất vất vả mới khắc chế được xúc động muốn xé nàng ra, nuốt vào trong bụng. Hắn cũng hơi hơi ý thức được rằng ý tưởng đó là sai trái. Hắn đã nuốt chửng tâm ma Văn Đàn, lúc này đáng nhẽ phải ngồi đả tọa hấp thụ ma khí, không phải cuồng điên triền miên cùng với Vấn Thủy. Nhưng hắn lại chẳng thể nào kiềm chế chính bản thân mình. Biết bao nhiêu ngày dằn vặt nghĩ suy, từng giọt nước mắt của nàng đều khiến cho hắn đứt ruột đứt gan, tê tâm liệt phế.
Hắn không muốn nghĩ, không muốn để ý tới bất cứ điều gì nữa. Ngay giờ phút này, hắn chỉ muốn trầm luân vào bể dục, đâm xuyên nàng, chiếm hữu nàng.
Tới lúc mưa gió đã thôi không còn vần vũ, Vấn Thủy vẫn chưa muốn ngủ. Nàng không muốn nhắm mắt lại. Thế là nàng gối đầu lên cánh tay của Hàn Thủy Thạch, nằm yên bất động, nhìn hắn đắm đuối. Hàn Thủy Thạch cũng tương tự như nàng – mệt mỏi, nhưng lại chẳng hề muốn ngủ chút nào. Dường như trên từng sợi tóc của nàng đều mang theo một mùi hương khiến hắn mê muội. Cái mà con người vẫn hay gọi là “thần hồn điên đảo”, chắc cũng chỉ tới vậy thôi.
Sau khoảng gần nửa canh giờ im lặng nhìn nhau, Vấn Thủy chịu không nổi nữa, bất tri bất giác thiếp đi trong vòng tay hắn. Hàn Thủy Thạch cẩn thận ngồi dậy, đặt đầu nàng lên đùi mình, sau đó xếp bằng.
Ma khí chậm rãi tụ lại một chỗ. Lúc này, Hàn Thủy Thạch không muốn vội hấp thụ toàn bộ linh khí đã quy nạp vào trong linh hồn mình. Ngay khoảnh khắc đó, sát ý của hắn ngút trời – Thiên Ấn rốt cuộc là đang ẩn náu chỗ nào bên trong nguyên thần?
Gì mà tâm ma với chẳng bản thể, không ai được phép ngăn cản hắn ở cạnh bên Vấn Thủy.
Sâu trong nguyên thần, bên biển tri thức là một bãi cát trải dài tít tắp. Thái dương treo cao trên đường chân trời, cát vàng nóng bỏng. Không có lấy một giọt nước. Hàn Thủy Thạch cầm lưỡi đao cực âm trong tay, lang thang tìm kiếm ở giữa mênh mông bờ cát.
Trước mắt của hắn hiện lên một cây cầu lớn sắc kim. Chiếc cầu dài rộng trong suốt mờ ảo, bên ngoài lấp lánh ánh vàng, nhưng mà lại có bóng tối kích động bên trong. Hắn trầm giọng nói: “Thiên Ấn, không phải ngươi muốn đoạt lại cơ thể này sao? Vậy còn trốn tránh làm gì?”
Chẳng có ai đáp lời hắn. Hàn Thủy Thạch quăng lưỡi đao cực âm xuống đất, tức khắc mặt biển nổi gió cuộn mây, mặt trời đỏ sậm một màu, cát vàng lún xuống, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một hồ nước. Chỉ có điều nước trong hồ lại là màu đỏ, bên trên xương cốt trôi nổi, ruồi bọ bâu kín khắp nơi.
Hơn một trăm năm, tất thảy giết chóc, tất thảy máu tanh, đều lắng lại tại nơi này.
Hàn Thủy Thạch từ từ ngồi xuống, tự hỏi không biết làm sao có thể hấp thụ ma khí, cất chứa linh lực mà không đánh thức Thiên Ấn. Bên cạnh thực thể của hắn, Vấn Thủy vừa mới trở mình. Đầu nàng vẫn gối ở trên đùi hắn, gò má ửng lên một màu hồng đào tươi tắn. “Hàn Thủy Thạch,” nàng lẩm bẩm nói trong mơ, rồi lại chìm vào mộng đẹp.
Hàn Thủy Thạch đột nhiên thu hồi toàn bộ ma khí, sau đó chậm rãi rót linh lực vào trong cơ thể nàng. Hắn đã phát hiện nguyên thần của mình hiện tại có thể lọc ra ma khí. Nếu bây giờ hắn mạnh mẽ hấp thụ luôn cả luồng linh khí thuần tịnh kia, nhất định Thiên Ấn sẽ thức tỉnh thêm lần nữa.
Vậy nên hắn chọn cách chuyển toàn bộ chỗ linh khí đó vào cơ thể của Vấn Thủy. Chỉ cần linh hồn của hắn không chứa quá nhiều linh lực, Thiên Ấn sẽ khó có thể khôi phục ý thức. Mà sau khi đã hấp thụ lượng lớn ma khí, hắn sẽ càng trở nên cường đại hơn – thực sự bất khả chiến bại!
Xử lý xong xuôi toàn bộ ma khí, cuối cùng Hàn Thủy Thạch cũng khôi phục bộ dạng thường ngày. Chỉ có điều là đồng tử của hắn vẫn hơi lập lòe sắc tím, nếu mà nhìn kỹ, người ta sẽ phát hiện ra một nét quỷ dị cực kỳ đáng sợ.
Nắng sớm đã chiếu xuyên qua khung cửa, ánh sáng cùng với bóng tối đan xen vào nhau. Vấn Thủy vẫn còn đang ngủ. Trước kia khi Hàn Thủy Thạch không có ở đây, nàng rất không thích buổi đêm. Cho dù buồn ngủ tới đâu, nàng cũng không thể chợp mắt nổi giây lát nào. Bây giờ chẳng qua chỉ là bên cạnh có thêm một người, vậy mà Vấn Thủy lại có thể say giấc nồng, chìm đắm trong những ảo mộng vừa thơm vừa ngọt.
Hàn Thủy Thạch vuốt ve mái tóc dài của nàng, đuôi tóc lành lạnh nhưng rất mượt mà. Hắn cúi thấp đầu, hít nhẹ mùi hương vương trên làn tóc, sau đó lại nằm xuống giường, vòng tay ôm lấy Vấn Thủy vào trong lồng ngực. Hiện tại, hắn chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn cứ mãi ôm nàng như vậy, da thịt gắn bó với nhau, vĩnh viễn không chia lìa nữa.
***
Vấn Thủy ngủ thẳng một mạch tới tận buổi trưa. Khi nàng mở mắt, trông thấy Hàn Thủy Thạch nằm bên cạnh, lại nhịn không được mà đưa tay lên chọc chọc má hắn. Hàn Thủy Thạch quay đầu nhìn nàng: “Sao thế?”
Vấn Thủy lập tức cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy hạnh phúc vô vàn – thật tốt, chàng vẫn ở đây.
Vấn Thủy không muốn ngủ thêm, Hàn Thủy Thạch cũng xuống giường cùng nàng.
Mấy người Thiên Sương đều đang đợi hắn bên ngoài. Tâm ma chính là loại yêu ma khó nắm bắt được nhất, tính tình biến đổi liên tục, hỉ nộ vô thường. Đặc biệt là sau khi chịu kích thích, trường hợp trở nên hung tính quá độ cũng không hề ít chút nào.
Thiên Sương không để cho ai tới gọi hắn dậy. Quả nhiên sau khi ôm Vấn Thủy ngủ đến lúc tỉnh giấc tự nhiên, tâm trạng của Hàn Thủy Thạch cũng đã sáng sủa hơn nhiều. Lúc này hắn bế Vấn Thủy tới nơi, còn tự chuẩn bị bữa sáng cho nàng. Chờ đến khi nàng bắt đầu ăn cơm, Thiên Sương mới nói: “Ở đây ta có mấy viên đan dược, mỗi ngày con nhớ uống lấy một viên.”
Thấy Hàn Thủy Thạch chẳng ừ hữ gì, Thiên Sương thở dài, cuối cùng cũng đành giải thích: “Là đan dược để khắc chế ma tính. Ma khí khiến con hưng phấn, đồng thời cũng dễ cáu giận. Những viên đan này có thể giúp con giữ cho trí óc thanh tỉnh.”
Hàn Thủy Thạch nói: “Ta không cần.”
Thiên Sương nhìn sang Vấn Thủy, hỏi: “Con vẫn không tin ta sao?”
Hàn Thủy Thạch cười lạnh: “Tin? Cũng từng rất tin, nhưng mà ông đã đối xử với niềm tin đó thế nào? Ông đuổi Vấn Thủy ra ngoài! Sao ông dám đuổi nàng ra ngoài hả?!”
Hắn vừa bốc hỏa, xung quanh đã có một luồng khí đen ẩn hiện, kèm theo đó là những tiếng gào khóc thê lương. Thiên Sương nói: “Hàn Thủy Thạch! Không ai muốn ngăn cách con và Vấn Thủy cả, trước nay đều chưa từng có!”
Hàn Thủy Thạch lại vặn hỏi: “Chưa từng có? Ông dám đối mặt với chính tâm ma của mình, nói là chưa từng có không?”
Thiên Sương ngơ ngẩn.
Nãy giờ mấy người Thiên Lê vẫn chỉ lặng yên quan sát bọn họ tranh cãi, bởi vì cảm xúc của Hàn Thủy Thạch có phần dị thường nên chẳng ai dám xen ngang. Lúc này đột nhiên nghe hắn nói vậy, ai nấy cũng đều tức khắc giật mình, đồng loạt nhìn sang Thiên Sương.
Thiên Sương giận dữ bật dậy: “Hàn Thủy Thạch!”
Hàn Thủy Thạch cũng chẳng chịu nhún nhường: “Nói đi. Ông hãy nới với tâm ma của mình, nói rằng bản thân chưa từng có tâm tư đó.”
Thiên Sương đập “rầm” một tiếng, đan dược từ trong tay hắn vương vãi trên bàn. Vấn Thủy không ăn cơm nữa, lẳng lặng đến cạnh chỗ Hàn Thủy Thạch. Hắn ôm nàng vào trong lòng, đứng lên, nói: “Đương nhiên ông có thể thấy là ta đáng sợ. Nhưng mà, Thiên Sương, lột bỏ lớp da này ra, tâm ma của ông, chẳng nhẽ không đáng sợ sao?”
Gân xanh trên trán Thiên Sương rung lên bần bật. Một hồi lâu sau, hắn mới hít vào một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, nói: “Uống thuốc vào đã, rồi cùng ta nói chuyện sau!”
Hàn Thủy Thạch duỗi tay đập nát toàn bộ đan dược ở trên mặt bàn, sau đó bế Vấn Thủy lên, đi thẳng ra ngoài động phủ. Thiên Sương giận đến không kiềm chế nổi, đuổi theo hắn mà gào lên: “Hàn Thủy Thạch! Mẹ nó, ngươi đứng lại cho lão tử!”
Hàn Thủy Thạch còn chẳng thèm quay đầu, nói hắn y hệt nước đổ lá khoai. Thiên Sương phẫn nộ – đồ đệ đã tới thời kỳ phản nghịch!
Vấn Thủy nằm trong ngực Hàn Thủy Thạch, nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Hàn Thủy Thạch, sao chàng lại cãi nhau với Thiên Sương chân nhân? Ông ấy là trưởng bối, chàng làm thế là không đúng đâu nha.”
“Ta không cãi nhau với ông ta,” Hàn Thủy Thạch nói. Khi hắn nói chuyện cùng với Vấn Thủy, giọng điệu bất giác nhỏ nhẹ hẳn đi, trở nên vô cùng dịu dàng: “Vấn Thủy, chúng ta cùng lên đỉnh Thánh Nguyệt ở được không?”
Vấn Thủy reo lên: “Được nha được nha, ta muốn làm ổ trong một cây nấm phát sáng!”
“Được,” Hàn Thủy Thạch mỉm cười.
Vấn Thủy lại nói: “Ta còn muốn mắc thêm một cái võng.” Hàn Thủy Thạch vẫn đồng ý, nàng lại bắt đầu được voi đòi tiên: “Ta còn muốn chàng biến thành chó đen để chơi với ta!”
Rốt cuộc Hàn Thủy Thạch cũng nói: “Biến!”
Hắn vẫn ôm nàng suốt cả chặng đường. Hai người tới đỉnh Thánh Nguyệt, xung quanh văng vẳng tiếng ếch xanh kêu ộp oạp. Vấn Thủy ăn vạ trong vòng tay Hàn Thủy Thạch, nhất quyết không chịu xuống dưới. Hàn Thủy Thạch cũng chiều theo lời nàng, đào rỗng cây nấm lớn nhất, làm thành nhà riêng của hai bọn họ.
Phía trên mặt sàn, hắn lát gỗ tùng, sau đó làm thêm một bộ bàn ghế vào một chiếc giường. Còn những ngọn đèn thì là mấy cây nấm phát sáng nhỏ. Đồ đạc cơ bản nhanh chóng được bài trí đâu vào đấy.
Vấn Thủy mừng rỡ nhảy nhót trợ giúp cho hắn. Hàn Thủy Thạch đã móc một cái võng ở trên thân cây cao nhất cho nàng. Nàng nhảy lên nóc nhà nấm, sau đó mới bò được ra chỗ cái võng kia.
Vấn Thủy lăn qua lăn lại trên võng, nhìn Hàn Thủy Thạch bận rộn luôn tay luôn chân, sau đó lại hỏi: “Hàn Thủy Thạch, khi nào chúng ta trở về?”
Hàn Thủy Thạch hơi giật mình: “Về đâu cơ?”
“Về chỗ mấy người Thiên Sương chân nhân,” Vấn Thủy đáp.
Hàn Thủy Thạch rốt cuộc nói: “Vấn Thủy, bọn họ đều muốn chia rẽ hai ta. Chúng ta không quay lại nữa, được không?”
Vấn Thủy nhướng mày: “Chàng nghĩ gì vậy? Thiên Sương chân nhân là sư phụ của chàng mà. Ông ấy cũng đã đồng ý để ta và chàng bên nhau, làm sao lại muốn tách hai chúng ta ra được?”
Một tia sát ý hiện lên trong mắt của Hàn Thủy Thạch: “Ông ta vẫn muốn đánh thức Thiên Ấn, không muốn để ta làm chủ cái cơ thể này.”
Vấn Thủy nói: “Nhưng mà Hàn Thủy Thạch, cơ thể này vốn là của Thiên Ấn chân nhân.” Hàn Thủy Thạch ngơ ngẩn. Vấn Thủy ngồi dậy, đôi chân trắng mịn như ngọc duỗi dài xuống dưới: “Thiên Ấn chân nhân là đồ đệ của ông ấy, cũng như chàng vậy, ông ấy chắc chắn không muốn Thiên Ấn chân nhân xảy ra chuyện gì. Hơn nữa Thiên Ấn chân nhân là người rất tốt, nếu chàng gặp được ngài ấy, nhất định cũng sẽ thích thôi.”
Hàn Thủy Thạch hỏi: “Nàng thích hắn à?”
Vấn Thủy gật đầu không chút do dự: “Ta thích ngài ấy.” Sắc mặt của Hàn Thủy Thạch trầm xuống. Vấn Thủy lại nói: “Ta yêu chàng, ta thích ngài ấy. Hàn Thủy Thạch, chàng đừng giết Thiên Ấn chân nhân nhé?”
Hàn Thủy Thạch ngẩn ra. Vấn Thủy đung đưa gót chân nhỏ nhắn tròn trịa mịn màng: “Chàng đừng có giết ngài ấy. Sau này chúng ta tróc ngài ấy ra, để ngài ấy đi làm tiên, được không?”
Hàn Thủy Thạch hơi do dự, cuối cùng cũng nói: “Được.”
Không biết tại sao, ma khí trong cơ thể hắn bất chợt trở nên trầm lặng, không kích động như trước nữa. Sau khi dần dần bình ổn phẫn nộ, trí óc của hắn cũng thanh tỉnh hơn. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chiếc võng, lặng ngắm Vấn Thủy xoay tới xoay lui hái trái trên cây.
Nàng cứ nảy lên nảy xuống liên tục, vất vả mãi mới hái được ba quả, hái xong liền quăng luôn quả chín nhất xuống tới chỗ hắn: “Nào nào, ăn trái cây đi!”
Hàn Thủy Thạch giơ tay bắt, trái tim sáng rõ như gương, không hề gợn sóng. Hắn duỗi tay lên, vuốt ve góc váy rủ xuống của nàng.
Có một con ma đang thật cung kính, thật thành kính, thật cẩn thận chạm đến đạo của mình.